Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Lãnh Thiên Nhii.
Tây Nhạc vốn không giàu có như Bắc Mạc, thêm Gia Luật Linh làm việc giản lược, không giống Hạ Văn Cừ xa xỉ lãng phí, tự nhiên bên cạnh sẽ không mang nhiều bạc, nếu cùng Hạ Văn Cừ cứng rắn tranh chấp, sợ là chỉ tiện nghi cho Nam Ức Tịch. Nghĩ tới đây, sắc mặt Gia Luật Linh cực kỳ khó coi nói, "Nếu hiền chất thích bức họa này như thế, vậy ta sẽ để cho ngươi ân tình!"
"Đa tạ Linh thúc thúc." Hạ Văn Cừ hình như không nhìn ra trong tròng mắt Gia Luật Linh có phiền muộn, khóe môi nâng lên nụ cười, không nhanh không chậm nói với Gia Luật Linh.
Nam Ức Tịch đối với lần này từ chối cho ý kiến nhíu lông mày, giống như không chút để cầm ly trà lên nhẹ nhàng hớp một ngụm, thản nhiên nói, "Ta cũng lười phải chạy tới chạy lui, tin tưởng thái tử Bắc Mạc không trở thành quỵt nợ. Tranh này ngươi trước hết đem đi đi, mười vạn lượng bạc đưa đến Doãn phủ cho ta là được."
Hạ Văn Cừ nghe vậy, ánh mắt nhìn về phía Nam Ức Tịch càng nhiều thêm mấy phần hứng thú, hắn cười nhìn Nam Ức Tịch nói, "Chẳng lẽ Cung chủ không cùng ta uống hai chén?"
"Rượu gặp chi kỷ nghìn chén ít, nếu không phải tri kỷ nửa chén không." Ngón tay Nam Ức Tịch nhẹ nhàng vuốt ve viền ngoài ly trà, làm như không chút để ý nói, trong mắt của nàng mang theo một cỗ cô tuyệt khó có thể dùng lời diễn tả được, có thể nhìn thấu thế sự thê lương.
Hạ Văn Cừ và Gia Luật linh cùng nhau nhìn Nam Ức Tịch, theo đạo lý thái độ Nam Ức Tịch phô trương, bọn họ phải nên sinh khí và tức giận, nhưng trong nháy mắt này, bọn họ cảm thấy không phải là tức giận, mà là đau lòng. Không giải thích được đau lòng nhìn nữ tử giống như quật cường tàn nhẫn vô cùng trước mắt này.
"Không nên dùng loại ánh mắt này nhìn ta!" Nam Ức Tịch chú ý tới trong tròng mắt Hạ Văn Cừ và Gia Luật Linh có đau lòng thương hại, tròng mắt đen thoáng qua một tia hàn mang, giọng nói trong nháy thêm mắt thêm lạnh lẽo.
Hạ Văn Cừ và Gia Luật Linh lúc này mới hồi hồn, vừa rồi bọn họ bị sao vậy, lại cảm thấy nữ tử vô cùng độc ác này làm cho bọn họ đau lòng? Một nữ tử cuồng ngạo không kềm chế được như vậy, giống như tất cả vạn vật thế gian không lọt nổi mắt xanh của nàng, làm sao có thể sẽ đáng thương? Đáng sợ thì đúng hơn!
"Đều nói tính khí Cung chủ Ma Cung quái dị, hỉ nộ vô thường, hôm nay gặp mặt, lời đồn đãi cũng không phải sai." Hạ Văn Cừ có chút hăng hái nhìn Nam Ức Tịch, trong mắt tràn đầy hứng thú, khi Nam Ức Tịch ra tay đối phó với ý đồ cợt nhả của Tống Diệu Huy, cho dù nàng biết được thân phận đối phương cũng không chút lưu tình, nàng không uý kị tí nào đến quyền thế Gia Luật Linh, cố ý nói chuyện bức họa cho hắn nghe, hắn đã bị nữ tử cuồng ngạo tùy tiện này hấp dẫn.
"Nghe giả có lẽ thật, nghe thật có lẽ giả, vốn chính là chuyện thường." Nam Ức Tịch nghe Hạ Văn Cừ nói, chỉ tự nhiên uống trà, giống như thuận miệng trả lời đôi câu, "Huống chi, mắt nhìn thấy cũng chưa hẳn là thật."
Gia Luật Linh nghe vậy, chân mày càng chau chặt hơn. Cung chủ Ma Cung rốt cuộc đã trải qua chuyện gì, lại khiến một nữ tử tay trói gà không chặt luyện thành công phu cao tuyệt như thế, là cái gì khiến nàng có thủ đoạn tàn nhẫn và tâm cơ không ai thấu, là cái gì để cho nàng đối với việc đời có cái nhìn thê lương như vậy?
Mà e rằng Hạ Văn Cừ cũng nghĩ giống hắn, ánh mắt của hai người bọn họ nhìn Nam Ức Tịch tràn đầy tìm tòi nghiên cứu và suy nghĩ sâu xa.
Nam Ức Tịch không thích người ta dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn nàng, nàng ghét bị người khác tìm tòi nghiên cứu, đáng ghét hơn bị người nhìn thấu. Bởi vì như vậy, nàng sẽ có cảm giác không an toàn.
"Hai vị đã lâu không gặp, sợ là còn có thật nhiều lời muốn nói, bổn tọa sẽ không quấy rầy." Nam Nam Ức Tịch nhíu mày, đặt tranh ở trên bàn, không đợi Gia Luật Linh và Hạ Văn Cừ nói chuyện, đã nghênh ngang rời đi.
Ra khỏi Thiên Hương lâu, Nam Ức Tịch một mình đi trên đường phố. Tiếng rao hai bên của người bán hàng rong vẫn vang dội như cũ, nhưng nàng lại đột nhiên không có hứng thú đi dạo phố. Coi như nàng cố tình làm bậy nữa, nhưng cũng không thể tìm về thú vui.
Từ nhỏ đã như thế, náo nhiệt là của người khác, nàng chẳng có gì cả.
Đi tới một khúc quanh, vẻ mặt Nam Ức Tịch vốn lạnh nhạt đột nhiên rét lạnh, bên trong con ngươi màu đen bắn ra một tia hàn quang, trên mặt mang mấy phần cảnh giác, khóe môi vén lên nụ cười xinh đẹp, giọng nói từ từ, "Các hạ đã đi theo ta một lúc lâu, còn không định hiện thân sao?"
Nam Ức Tịch vừa dứt lời. Một bóng người liền xuất hiện trước mặt.
Nam tử trước mặt mặt mày tuấn tú, trên trán mang theo tiêu sái nhè nhẹ, con ngươi đen nhánh trong suốt sáng ngời, khóe môi treo nụ cười đùa giỡn. Dung mạo chỉ có thể coi là tầm trung, thế nhưng khi để cho người ta nhìn sẽ thấy tự nhiên thoải mái, loại cảm giác tâm tư bị đè nén lâu ngày lập tức được thả ra.
Chính Nam Ức Tịch thấy hắn trong nháy mắt đó, cũng bị hơi thở trên người hắn lây nhiễm, giọng nói tự giác ôn hòa hơn một chút, "Ngươi đi theo ta làm cái gì?"
Nam tử kia nghe vậy, chỉ cởi mở tươi cười, chiết phiến trong tay mở ra một cái, nhẹ nhàng vỗ chiết phiến, có một cỗ phong lưu không kềm chế được, giọng điệu nói chuyện cũng rất tùy ý, "Ta không phải đi theo ngươi, chỉ là thay công tử nhà ta mời ngươi qua một chút."
Nam Ức Tịch nghe vậy, lông mày cợt nhã, con mắt chăm chú nhìn chiết phiến trong tay nam tử, trên chiết phiến đó viết thật to ba chữ " Tề công tử " , từ bút pháp thanh trong phiêu dật không câu chấp, vừa nhìn là biết rõ đích thực bút tích công tử Tề, mà phía dưới cây quạt treo ngọc, thật sự là ký hiệu con dấu trên tất cả bức họa.
"Các hạ là Tề công tử?" Nam Ức Tịch không gấp trả lời nam tử kia, có chút hăng hái hỏi, nàng mới vừa vặn bán đi một bức họa của Tề công tử, trùng hợp liền gặp được Tề công tử?
Tề công tử nghe Nam Ức Tịch nói, vô cùng phối hợp đung đưa mặt cây quạt trong tay, làm ra một bộ dáng phong lưu phóng khoáng, nhếch môi cười, lên tiếng, "Đúng chính là kẻ hèn mọn này!"
Nam Ức Tịch thấy thế, trên trán lập tức rỉ ra một tia mồ hôi lạnh. Ánh mắt nàng vừa rồi mù rồi sao, làm sao lại cảm thấy người này khiến cho người ta thoải mái đây?
Chỉ là Tề công tử đột nhiên tìm đến nàng, còn nói công tử nhà hắn cho mời, thực sự làm cho nàng cảm thấy kỳ quái. Tề công tử tính tình không câu chấp, cho tới bây giờ nàng chưa từng nghe nói Tề công tử có chủ tử gì đó.
Mà bức họa mẫu đơn của Tề công tử vô cớ xuất hiện tại quán buôn bán nhỏ đế đô Nam Hải, nàng vốn tưởng rằng chỉ là trùng hợp, hôm nay xem ra, hình như tất cả có người tỉ mỉ an bài.
Cố ý khiến mẫu đơn đồ xuất hiện tại quán nhỏ, cố ý khiến Gia Luật Linh nhìn thấy, người công tử trong miệng Tề công tử rốt cuộc là ai? Có ý định gì?