Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Cuồng Mãng Chi Tai
  3. Chương 41 : Quan Tài Lớn Trong Hư Không
Trước /199 Sau

Cuồng Mãng Chi Tai

Chương 41 : Quan Tài Lớn Trong Hư Không

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 41 Quan Tài Lớn Trong Hư Không

Bơi qua sông thủy ngân, đi tới bờ bên kia.

Đối với bản đồ lăng mộ, Vương Bá Đạo đã sớm nhớ kỹ trong lòng, đọc thuộc làu làu.

Cẩn thận nhớ lại những tuyến đường trong bản đồ, rồi so sánh với hướng đi mà khí tức của Mông lão và Viên Khải để lại, sai khi phát hiện không có sai, liền trực tiếp hướng phương hướng đó bò nhanh.

Hơn mười phút sau, rốt cục Vương Bá Đạo đi tới cửa của mộ thất.

Cửa vào mộ thất là mười cửa đá khổng lồ, mỗi cửa đá cao năm mét, rộng bốn mét. Trong cửa là một mảnh đen xì, không có một tia ánh sáng, u ám khủng bố cực kỳ....

Hai bên cửa đá điêu khắc tượng Thần Long, đều là Ngũ Trảo Thần Long màu vàng đang bay trên không, trông rất sinh động.

Có được dự cảm cảm nguy cơ cường đại của động vật, Vương Bá Đạo có thể cảm giác được nguy cơ mãnh liệt vô cùng trong mười cửa đá này, đây mới thực là cửu tử nhất sinh(chín chết một sống)! Mười cửa đá có chín cửa là con đường chết, chỉ có một cửa là con đường chân chính tiến vào mộ thất.

" Hiiííítttt!" Hít một hơi thật sâu, trong tâm Vương Bá Đạo rung động khó có thể nói rõ.

Y theo hướng dẫn trong bản đồ cùng Mông lão lưu lại khí tức, Vương Bá Đạo lựa chọn cánh cửa chính xác đi vào.

Sau khi tiến vào cánh cửa, Vương Bá Đạo đi nửa giờ, rốt cục chứng kiến phía trước có một tia ánh sáng. Tia sáng kia lay động lập lòe bất định, hiển nhiên là lửa của ngọn đèn, mà không phái ánh đèn điện.

"Có thể là do bọn chúng đốt những ngọn đèn trong mộ thất ..." Vừa nghĩ đến đây, tốc độ Vương Bá Đạo liền nhanh hơn, sợ Mông lão "tiên hạ thủ vi cường", lấy đi Long Châu trước hắn.

Bởi vì có lửa của ngọn đèn chiếu rọi, cảnh vật hai bên thông đạo đã có thể trông thấy rõ ràng. Hai mặt vách tường vẫn là nham thạch, mặt đất cũng bị gia công mài thành những bậc thang. Vương Bá Đạo ghét nhất chính là đi bậc thang, một bậc lại một bậc, thân là trăn thì tất nhiên không thuận tiện.

Vào lúc đến gần cánh cổng, Vương Bá Đạo ngừng lại hô hấp, giảm thấp xuống âm thanh di động, không cho Mông lão phát hiện.

Vương Bá Đạo lặng lẽ duỗi ra đầu mình rồi quan sát địa hình.

Mộ thất Tần Nhị Thế Hồ Hợi rất lớn, ít nhất cũng lớn hơn bảy tám cái sân bóng. Bốn phía là chín cái trụ đá dùng để chống đỡ mộ thất, trụ đá điêu khắc phượng hoàng, long, phượng, sư tử, thiên mã, toan nghê, áp ngư, giải trĩ, bò tót,... Mà trên vách tưởng mộ thất có 72 cái chén lửa nhỏ, đã được Mông lão cùng Viên Khải thắp lên khoảng hai mươi mốt chén lửa.

Mượn ánh sáng từ ngọn đèn, Vương Bá Đạo giương mắt nhìn lên, linh sơn tú thạch, thác nước thủy ngân, mộ thất là một cung điện bằng vàng đứng sừng sững ở nơi này đã hơn 2000 năm.

Càng làm Vương Bá Đạo rung động hơn là, trong mộ thất có vô số thứ làm bằng đất nung như chiến xa, chiến mã, binh lính ... nhiều vô số kể.

Từng trang phục của binh lính đất nung, thần thái đều không giống nhau. Chỉ riêng kiểu tóc liền có rất nhiều kiểu, tư thế đứng cũng không giống nhau, bộ mặt càng có biểu lộ khác nhau hơn. Từ trang phục của bọn họ, thần sắc cùng tư thế đứng, có thể đoán ra bọn họ ai là quan, ai là lính, là bộ binh hay là kỵ binh. Tất cả khuông mặt binh lính đất lung của Quân Tần đều toát ra những nét chỉ có người Tần mới có là uy nghiêm và từ tốn, có những nét rất riêng biệt cùng sự đặc thù mãnh liệt của thời đại.

Tầm mắt lại di động, đột nhiên Vương Bá Đạo chấn động!

Ở trung tâm của mộ thất, chỉ thấy một kim tự tháp như một thang trời được đặt ở phía trên mặt đất, chín mươi chín bậc thang trời bằng vàng phảng phất như đi thông không trung ...

Thang trời lập lòe những tia sáng vàng, bởi vì cả thang trời đều đúc bằng vàng!

Phía trên chín mươi chín bậc thang trời vàng này, chỉ thấy một quan tài lớn đang trôi nổi trong hư không, huyền bí và lẳng lặng trôi nổi ở đó. Toàn thân quan tài lớn này dài năm mét, quan tài màu đồng xanh xưa cũ tự nhiên, vẻ ngoài quan tài được khắc không ít những hoa văn cổ xưa mơ hồ, tràn đầy nét tang thương của năm tháng.

Mà làm trong tâm Vương Bá Đạo rung động không phải là quan tài lớn màu đồng xanh này, chính thức làm hắn rung động chính là phía trên quan tài đang trôi nổi gì đó ... Long Châu!

Nhìn đến Long Châu, nhãn quang của Vương Bá Đạo liền dán luôn vào đó, mà từ đáy lòng của hắn có một loại cảm giác rất vi diệu, loại cảm giác này là ‘kêu gọi’. Giống như người thân bị thất lạc nhiều năm, giờ phút này liền đứng ở trước mặt kêu gọi, một loại cảm giác thân thiết từ sâu trong linh hồn toát ra ...

Thang trời, chín mươi chín bậc thang trời vàng làm cho cảm giác của Vương Bá Đạo cảm thấy nguy cơ cực lớn. Tất nhiên, trong thang trời này có nguy hiểm không người biết đến!

Trong tâm Vương Bá Đạo cười lạnh:" Khiến cho họ Mông đi trước dò đường ..."

Lặng lẽ lẻn vào trong mộ thất, tìm cái chiến xa đất nung chui vào. Lăng lặng chờ đợi Mông lão cùng Viên Khải, xem bọn hắn có hành động gì. Ít nhất, Vương Bá Đạo cũng sẽ không hành động trước...

Không làm Vương Bá Đạo chờ lâu, Mông lão và Viên Khái cuối cùng cũng châm hết bảy mươi hai chén lửa nhỏ. Giờ phút này, ánh đèn làm lăng mộ sáng trưng giống như ban ngày!

Đương nhiên Mông lão và Viên Khải cũng phát hiện long châu cùng quan tài lớn bằng đồng xanh phía trên chín mươi chín bậc thang trời vàng, tuy không biết Mông lão có hay không giống động vật có thể dự cảm được nguy hiểm, nhưng một luyện thần cường giả cũng không phải là hư danh. Mông lão có thể cảm giác được nguy hiểm của thang trời bằng vàng, nguy cơ trí mạng! Chỉ cần có một chút sơ sẩy, thì đây chính là địa phương mai táng của lão.

"Sư phu, phía trên chính là Long Châu. Chúng ta lấy mau đi!"

Viên Khải hưng phấn không thôi, Mông lão vừa rồi hứa hẹn với hắn, sẽ dùng Long Châu giúp hắn trở thành luyện thần cường giả. Chỉ cần lấy được Long Châu ngay trước mắt, vậy thì hắn có khả năng trở thành luyện thần cường giả. Nghĩ đến đây, tuy cực lực áp chế sự kích động trong lòng, nhưng dù như thế nào thì hắn cũng không thể che dấu được thần sắt khát vọng hiện lên trên mặt.

Tuy Mông lão cũng cảm thấy kích động, nhưng vẫn rất tỉnh táo, như trước nói:" Không biết gì hết ! Long châu không thể lấy dễ dàng như vậy được! Chẳng lẽ quái thú trong sông thủy ngân chưa cho ngươi mở mắt?"

Viên Khải nghe thế cũng bình tĩnh trở lại, thấy Mông lão lại đề cập đến quái thú, không khỏi tò mò nói:" Sư phụ, mấy con quái thú đó thật sự là sinh vật từ hai ngàn năm trước? Nhưng làm sao có thể có sinh vật sống hơn hai ngàn năm, hơn nữa, ngài lúc trước còn nói đến có kiếm tiên thật sự tồn tại...?"

"Dị thú có lẽ là do Tần Nhị Thế trước khi chết sai người bắt, dùng để bảo vệ lăng mộ của hắn!"

" Mà về truyền thuyết của kiếm tiên ..."

" Là do đạt tới mức độ "đạp phá hư không" của cảnh giới luyện thần, có thể ngự khí phi hành. Cho nên phần lớn thần kiếm cổ đại là thời kỳ Xuân Thu Chiến Quốc chế tạo! Vào thời kỳ Chiến Quốc và thời kỳ Đại Tần thì kiếm là vũ khí được sử dụng nhiều nhất! Cho nên, những người tu luyện bình thường hoặc là luyện khí sĩ thời kỳ Tiền Tần, hầu như đều lựa chọn kiếm, ngự kiếm phi hành, ngàn dặm mà không rơi! Những cường giả "Đạp Phá Hư Không" này bị người thường gọi là kiếm tiên, cho nên, truyền thuyết về kiếm tiên mới lưu truyền tới bây giờ..."

"Tuy kiếm tiên bị lưu truyền càng ngày càng thần kỳ, như "lấy đầu kẻ thù ngoài ngàn dặm",... những điều này đều không chân thật. Nhưng ngự kiếm ngàn dăm mà không rơi, được hưởng thọ 800 năm nhưng lại là sự thật."

Viên Khải cả kinh nói:" Tám... tám trăm .... Vậy "đạp phá hư không" là cảnh giới gì?"

"Cảnh giới luyện thần cũng được chia thành tiền, trung, hậu và đại viên mãn. Mà tiền kỳ là "ngưng khí thành cương", trung kỳ là "nhập vi chi cảnh", hậu kỳ là "kiến thần bất phôi", đại viên mãn là "đạp phá hư không". Tiếp sau đó chính là trong truyền thuyết chỉ có Hoàng Đế Hiên Viên mới đạt tới cảnh giới – truyền kỳ chi cảnh. Hiện ở trên thế giới chỉ có "Lý lão đầu" đạt đến "Nhập Vi Chi Cảnh", về phần những cảnh giới phía trên đã hơn mấy trăm năm chưa có người đạt tới. Chỉ có Trương Tam Phong ở thời Minh đạt tới cảnh giới "kiến thần bất phôi", đáng tiếc chính là ... haizzz!" Mông lão muốn nói lại thôi nói.

"Thọ tám trăm năm, tuy ta mong muốn nhưng không thể sờ tới a ...!" Mông lão cảm thán nói.

PS: Long Châu xuất hiện, Amazon không còn xa xôi... Mặt khác, đề cử có thể một lần nữa cho lực điểm......(^_^)

Quảng cáo
Trước /199 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Bà Xã Giả Vờ Yếu Đuối - Diệp Mộc Châu - Hoắc Ngạn Lâm

Copyright © 2022 - MTruyện.net