Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Cuồng Mãng Chi Tai
  3. Chương 53 : Thiên Trì
Trước /199 Sau

Cuồng Mãng Chi Tai

Chương 53 : Thiên Trì

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 53 Thiên Trì

Nuốt chửng một đám cá vây tay tiền sử, rốt cục cũng trấn an được dạ dày sôi dẹp lép của mình.

Những ngày tháng tiếp đến, cứ trôi qua như vậy. Trong bóng tối không có một tia sáng này, Vương Bá Đạo cũng không biết mình đã bơi trong mạch nước ngầm được bao lâu, lại đã trôi tới nơi nào ...

Có lẽ đã qua mấy tháng, lại có lẽ là đã vài năm, đối với thời gian trôi qua, Vương Bá Đạo đã hoàn toàn chết lặng ...

Cho đến một ngày, Vương Bá Đạo lại lần nữa đi vào một đoạn phân nhánh sông.

Trong mạch nước ngầm dưới đất, những đoạn phân nhánh sông thế này nhiều không kể xiết, nó giống như một mê cung khổng lồ, mắc khắp nơi, như võng nhện khổng lồ chôn sâu dưới mặt đất.

Lại tùy ý lựa chọn một nhánh sông rồi chui vào.

Cũng không phải tất cả những mạch nước ngầm đều chứa nước ngọt, cõng có những đoạn khô cạn, hoặc là nước sông chỉ còn lại bùn nhão.

Lại đi trong mạch nước ngầm mới này hơn mười km, Vương Bá Đạo ngoài ý muốn phát hiện đá huỳnh thạch! Vốn mạch nước ngầm không có một tia sáng nào, giờ phút này bị ánh sáng từ huỳnh thạch chiếu rọi, phát ra những ánh sáng năm màu ...

Nhờ ánh sáng nhạt phát ra từ huỳnh thạch, Vương Bá Đạo phát hiện phía trước hở ra một hang đá, phía trên hang đá này mọc những cây rong khô héo. Cửa hang bị nước từ mạch nước ngầm bào mòn, làm cho vị trí của nó giống như môt con rùa lớn nằm ngang mặt nước, hoặc gống như là một tòa cầu hình vòng.

Phía dưới hang đá là dòng nước trong vắt của mạch nước ngầm, chui vào trong hang đá, phía trước lại xuất hiện ba con đường, Vương Bá Đạo lại chỉ có thể nhắm mắt chọn bừa, lựa chọn một nhánh sông rồi tiến về phía trước.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, cũng không biết lại lựa chọn nhánh sông bao nhiêu lần, không có ai biết Vương Bá Đạo vượt qua khoảng thời gian này như thế nào, bóng tối vô biên cùng yên tĩnh, trầm trọng làm cho người ta hít thở không thông. Nếu như là người bình thường có lẽ đã sớm hoảng loạn ...

Đột nhiên, trong bóng tối yên tĩnh vô biên tựa hồ truyền đến một tia chấn động, sau đó giống như cả tâm linh thế giới của Vương Bá Đạo cũng bị chấn động theo.

Trong thế giới tăm tối vô biên này giống như mở ra một khe hở, những tia sáng sáng ngời bỗng dưng trào vào trong nó, giống như là tia ánh sáng đầu tiên lúc trời đất mới thành lập, xé rách cả thế giới tăm tối.

"Đây... đây là ... ánh sáng!"

Tâm linh Vương Bá Đạo đang run rẩy, những tia sáng lúc thì lóe lên lúc thì không có, nhưng nó làm Vương Bá Đạo tìm kiếm được phương hướng. Rồi sau đó, bỗng nhiên một thanh âm từ trong hư vô truyền vào tai Vương Bá Đạo, mơ hồ, Vương Bá Đạo nghe được những tiếng đối thoại loáng thoáng.

"Chúng ta đã đi vào sâu trong dòng sông dưới đất hơn năm mươi km, theo ta thấy chúng ta nên trở về đi ..."

"Ngươi nếu sợ chết thì trở về một mình đi, chúng ta đến chỗ này để thám hiểm, không phải để đi ngắm cảnh!"

"Đủ rồi, hai người đừng cãi nhau nữa! Mạch nước ngầm này có niên đại hơn hai triệu năm lịch sử, phong cảnh nguyên thủy trong động được bảo tồn hoàn chỉnh nhất cùng những chiếc thạch nhũ đẹp nhất, thật là một kỳ cảnh ..."

"Nhưng ... Chúng ta đã đi vào hơn 50km, không nói dưỡng khí trong này rất thưa thớt, còn có thể có những nguy hiểm không biết..."

"Hừ! Sớm biết như thế sẽ không bảo ngươi đi cùng, sợ chết như vậy còn đi theo làm gì..."

"Ngươi ..."

"Được rồi, Lý Tuấn nói cũng đúng, Vương Du ngươi cũng đừng châm chọc, khiêu khích Lý Tuấn nữa. Như vậy đi, chúng ta tiếp tục thăm dò 10km nữa, sau đó sẽ trở lại, như thế nào ...?"

Thanh âm đứt quãng, có thể nghe được nhưng âm thanh chủ yếu vẫn là do hồi âm.

Vương Bá Đạo bò thẳng đến nơi thanh âm truyền đến, trong nội tâm khó tránh khỏi có chút kích động ... Hắn ở trong mạch nước ngầm bơi đi không biết bao lâu ... mấy tháng? Hay là vài năm? Ở trong mạch nước ngầm yên tĩnh không tiếng động, Vương Bá Đạo cũng sắp điên rồi ...

Rốt cục tìm được đoàn người thám hiểm, nhờ đèn pin chiếu sáng của bọn họ, phát hiện đám người này có khoảng mười mấy người, mỗi người đều đeo một chiếc ba lô, ba lô có lớn có nhỏ.

Cách hơn 20m, Vương Bá Đạo đã rõ ràng nghe thấy tiếng nói chuyện của bọn họ. Nhưng Vương Bá Đạo không có ý quấy rầy bọn hắn, chỉ cần có thể đi theo bọn họ đi ra mạch nước ngầm là được rồi. Nếu không, ai biết bọn họ bị Vương Bá Đạo đột nhiên xuất hiện hù dọa, liền sợ tới mức chạy toán loạn khắp nơi, bị lạc đường thì làm sao bây giờ?

Vương Bá Đạo lẳng lặng trốn vào sau lưng bọn họ, chờ đợi đi theo bọn họ trở lại mặt đất...

Bảy giờ sau, khi một ít ánh sáng đập vào mắt, cả tâm linh Vương Bá Đạo đều rút rẩy một chút."Rốt cục... rốt cục lại thấy lại ánh sáng mặt trời..."

Lúc này đã đến gần ban đêm, bóng đêm mông lung.

Ra mạch nước ngầm, Vương Bá Đạo lặng yên không một tiếng động liền tách ra cùng đoàn người, tùy ý tìm một địa phương che dấu lại.

Những con gió lạnh thấu xương, gió bắc gào thét, khí trời Trường Bạch Sơn vốn liền lạnh lẽo, huống chi bây giờ còn là mùa đông. Một tia gió lạnh thổi đến, những cơn gió lạnh thấu xương từ bốn phía đánh úp lại, cho dù Vương Bá Đạo kháng lạnh rất tốt cũng nhịn không được rùng mình một cái.

"Trong này chính là Trường Bạch Sơn?" Vương Bá Đạo rốt cục phát hiện mình đang ở chỗ nào, rồi cau mày suy tư." Cho dù là mùa đông, người đến Trường Bạch Sơn du lịch cũng không ít .. rất dễ dàng bị phát hiện ..."

"Trước tìm một chỗ đem thương thể dưỡng tốt rồi tính sau ..."

Chờ đợi một hồi, màn đêm phủ xuống, mặc dù không phải đưa tay ra không thấy năm ngón, nhưng hiện tại cũng khó có thể thấy rõ cảnh vật ở ngoài 10m.

Trường Bạch Sơn là hồ núi lửa lớn nhất được ghì vào kỷ lục Guinness, ở dưới nó còn có rừng rậm, suối nước nóng,... Đương nhiên còn có thế giới băng tuyết không thể so sánh. Mùa đông, tuyết ở Trường Bạch Sơn đọng càng sâu, cho nên Trường Bạch Sơn thường xuyên là một mảnh tuyết trắng, nhìn ở xa xa có thể thấy tuyết lớn phủ kín cả mặt đất.

Vương Bá Đạo bò trên con đường núi gập ghềnh, leo lên trên, một mình hắn bò đi trong khu rừng bị tuyết nhuộm trắng xóa, dưới thân là những chiếc lá rụng rơi xào xạc. Bầu trời đột nhiên có tuyết rơi lả tả, Vương Bá Đạo ở trong cơn mưa tuyết đang đi tới Thiên Trì.

Đúng! Mục tiêu của Vương Bá Đạo là Thiên Trì!

Mùa đông của Thiên Trì thường xuyên bị mây mù bao phủ, mà diện tích Thiên Trì lại cực lớn, so với ở trong đô thị toàn là người, ở trong nước càng khó bị phát hiện hơn.

Đi tới trước thác nước Trường Bạch Sơn nổi tiếng, Thác nước có một bộ phận bị kết băng, những giọt nước như những mảnh ngọc vỡ rơi trên thác nước và phảng phất như lúc rơi xuống nước liền bị đóng băng lại trong nháy mắt, tạo thành một dòng thác băng lóng lánh cực kỳ đẹp đẽ. Dòng nước bị thác băng cắt thành mấy khối, đã không còn là một thác nước trắng xóa, theo dòng nước phát ra những tiếng vang lớn có thể cảm nhận được dòng nước không vì giá lạnh mà chảy chậm lại. Nước chảy cùng thác băng, một động một tĩnh, làm cho nó trở thành hình ảnh đẹp đẽ nhất của thác nước. Phong cảnh như vậy trên thế gian còn rất ít!

Lần này đi về phía trước, quang cảnh Thiên Trì liền hiện ra trước mắt Vương Bá Đạo.

Nước ao đã đông cứng, bầu không khí trên mặt nước Thiên Trì mờ mịt sương mù. Mặt nước Thiên Trì như một khối ngọc thạch mềm mại, lại trong sáng long lanh, giống như có ánh sáng đang chảy ở bên trong nó.

Vương Bá Đạo bơi vào Thiên Trì, thân thể cực lớn của hắn làm khối băng vỡ toang. Đừng nhìn mặt nước Thiên Trì đã kết băng, nhưng nhiệt độ dưới nước cũng không thấp, ngược lại còn khá ấm áp.

Vương Bá Đạo không ngừng bơi trong Thiên Trì để tìm kiếm và săn nuốt con mồi. Hắn đã hơn một tháng chưa có ăn uống gì, ở trong mạch nước ngầm dưới đất căn bản là một bữa no, một bữa đói ...

Qua một giờ, Vương Bá Đạo rốt cục phát hiện không đúng. Đáy hồ đừng nói là cá, cho dù là tôm, cua cũng không có một con.

"Chẳng lẽ hiện nay trong ao không có cá, tôm các loại động vật? Như thế ta làm sao có thể sinh tồn ...? Vương Bá Đạo rất bất đắc dĩ, thực lực có mạnh hơn nữa cũng phải ăn cơm!

Vương Bá Đạo không biết là, Trường Bạch Sơn là một núi lửa đang ngủ, tuy nó đã ngủ được hơn 300 năm, nhưng trên thế giới cũng có không ít núi lửa đang ngủ lại bắt đầu phun trào. Các nhà địa lý dò xét cho thấy, phía dưới Thiên Trì Trường Bạch Sơn có dấu hiệu nham thạch nóng chảy tồn tại, Thiên Trì Trường Bạch Sơn lại sắp có một lần phun trào nguy hiểm nữa, hình thức phun trào lần này của nó sẽ là nổ mạnh, vì Thiên Trì có hơn 2 tỷ tấn nước tồn tại, làm cho lần phun trào này càng có tính phá hư hơn.

Một lần cuối cùng mà Trường Bạch Sơn phun trào cách nay đã hơn 300 năm. Trong Thiên Trì, ngoại trừ vi sinh vật, đã không còn những sinh vật khác, cỏ trên bờ hồ cũng không có dấu vệt gặm nhấm. Bởi vậy rất có khả năng trong Thiên Trì hiện tại không có bất kỳ sinh vật nào.

Nhưng Thiên Trì nổi tiếng trên thế giới, không chỉ vì phong cảnh của nó, Thiên Trì càng nổi tiếng vì có thủy quái trong hồ.

Nhưng Vương Bá Đạo vừa mới ở trong Thiên Trì bơi một vòng, hắn không có phát hiện bất cứ sinh vật nào. Vương Bá Đạo dám khẳng định, thủy quái cái gì tuyệt đối không tồn tại! Thiên Trì nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, dùng tốc độ Vương Bá Đạo, một giờ bơi một vòng trong Thiên Trì thì rất dễ dàng.

Nước trong Thiên Trì chia đều sâu 204 mét, sâu nhất đạt tới 373 mét. Mặc dù Vương Bá Đạo không ở dưới đáy hồ bơi dạo, với bản năng cảm ứng nhiệt độ của hắn, không có một sinh vật nào có thể thoát được sự thăm dò của hắn. Cho dù là động vật máu lạnh, nhiệt độ cơ thể của chúng nó cũng không thể giống hoàn cảnh chung quanh được, đặc biệt là trái tim, cho nên Vương Bá Đạo y nguyên có thể cảm ứng được.

Rơi vào đường cùng, Vương Bá Đạo chỉ có thể ra Thiên Trì, ở bên ngoài tìm kiếm con mồi ...

May mắn khu rừng nguyên sinh của Trường Bạch Sơn có rất nhiều động vật, vấn đề con mồi liền dễ dàng giải quyết. Ven khu rừng nguyên sinh có không ít vết chân người, nhưng ở sâu trong rừng thì không có vết tích của con người. Ở trong rừng săn nuốt hai con sói hoang đang đi tìm thực vật, Vương Bá Đạo mới cảm thấy mỹ mãn trở lại Thiên Trì ...

Quảng cáo
Trước /199 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Zhihu] Minh hôn với chó

Copyright © 2022 - MTruyện.net