Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tiểu Lý Tử xúi giục: “Hoàng thượng, mọi người đều biết Tam tiểu thư của Phủ Thừa tướng viết lách không thông thạo, làm sao đột nhiên lại tài tình như vậy? Theo như nô tài thấy, trong này nhất định có mờ ám”.
“Ồ… lời này giải thích thế nào?”, trái tim tro tàn của Dạ Hoàng có một chút hy vọng.
“Thơ của nàng nhất định là trước đó đã tốn một khoản tiền lớn để mời cao thủ làm cho, nếu không, trong một nén hương ngắn ngủi, làm sao nàng có thể làm ra bốn mươi ba tác phẩm thơ tốt như vậy?”
Giọng nói của Tiểu Lý Tử mặc dù không đúng, nhưng vừa đúng lúc khiến cho tất cả mọi người nghe thấy.
Mọi người bàn luận sôi nổi.
“Lý công công nói dường như cũng có đạo lý, Tam tiểu thư là dạng người gì, mọi người cũng có nghe đồn rồi, làm sao có thể đột nhiên thay đổi lớn như vậy?”
“Chẳng lẽ nàng thật sự gian lận? Coi như ngâm thơ là gian lận, nhưng thư pháp của nàng mọi người cũng quá rõ ràng rồi, đây chẳng phải chính là từng nét chữ nàng đích thân viết ra sao”.
“Hay là thư pháp của nàng tốt, nhưng làm thơ căn bản một chữ cũng không biết,nên tốn một khoản tiền lớn mời người khác làm cho nàng?”
Cố Thanh Hy cười lạnh một tiếng.
Xem ra, không để cho tên Tiểu Hoàng đế kia từ bỏ ý định, hạng nhất nàng cầm được rồi, e rằng rất nhanh cũng sẽ bị cướp đi.
Cố Thanh Hy cất giọng: “Nếu chư vị chất vấn, vậy không bằng ra lại một đề thi mới ngay tại đây cho ta đi?”
Dạ Hoàng lập tức đáp: “Đúng, thi ngay tại đây liền biết có ăn gian hay không, Tam tiểu thư, không phải trẫm không tín nhiệm ngươi, mà các chúng thần đều hoài nghi, trẫm cũng không biết làm sao”.
Hay lắm.
Tất cả những điều này vẫn là do Tiểu Hoàng đế này làm ra.
Cố Thanh Hy ném cho hắn một cái nhìn khinh bỉ, nhưng trong miệng vẫn cười nói: “Vậy được, không biết hoàng thượng muốn ta thi cái gì?” Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Hôm nay vừa hay đầu xuân, vậy lấy xuân làm đề thi, chỉ cần ngươi làm liên tiếp ba bài thơ trong thời gian một chén trà, trẫm liền…”
Lời Dạ Hoàng còn chưa nói xong, Cố Thanh Hy một hơi liền ngâm ra ba bài thơ, hơn nữa bài này còn hay hơn bài kia.
Mọi người đều trợn tròn mắt.
Dạ Hoàng nuốt nước miếng, hồi lâu nói không ra lời, chỉ có thể ngây ngốc nhìn Cố Thanh Hy.
“Xuân miên bất giác hiểu, xứ xứ văn đề điểu.
Dạ lai phong vũ thanh, hoa lạc tri đa thiểu”.
“Thiên nhai tiểu vũ nhuận như tô, thảo sắc diêu khán cận khước vô.
Tối thị nhất niên xuân hảo xử, tuyệt thắng yên liễu mãn hoàng đô”.
“Thảo trường oanh phi nhị nguyệt thiên, phất đê dương liễu túy xuân yên.
Nhi đồng tán học quy lai tảo, mang sấn đông phong phóng chỉ diên”.
“Hoàng thượng, không biết ba bài này có được không?”, Cố Thanh Hy cười xinh đẹp, ngay cả trăm hoa trong học viện cũng mất sắc.
Khóe miệng Dạ Hoàng giật giật, hồi lâu không nói ra được một câu.
Ba bài thơ hay này quả thật là buột miệng nói ra, ngay cả nghĩ cũng không cần nghĩ, đâu cần dùng đến thời gian một chén trà.
Hắn còn có thể nói cái gì.
Tiểu Lý Tử hiểu lòng Dạ Hoàng, mặc dù vô lý, nhưng vẫn ôm một tia hy vọng để đi gây chuyện.