Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Cố tiểu thư dám lấy hoa mai làm đề, lại còn làm những ba bài?”
“Có gì không dám, ngươi nghe cho kỹ đây.
Nhất thụ hàn mai bạch ngọc điều, hồi lâm thôn lộ bàng khê kiều.
Bất tri cận thủy hoa tiên phát, nghi thị kinh đông tuyết vị tiêu.
”.
“Mai tuyết tranh xuân vị khẳng hàng, tao nhân các bút phí bình chương.
Mai tu tốn tuyết tam phân bạch, tuyết khước thâu mai nhất đoạn hương”.
“Văn đạo mai hoa kỳ hiểu phong, tuyết đôi biến mãn tứ sơn trung.
Hà phương khả hóa thân thiên ức, nhất thụ mai hoa nhất phóng ông”.
Xung quanh yên lặng như tờ, gần như miệng tất cả mọi người đều há thành hình chữ O.
Cố Thanh Hy đã trở thành tiêu điểm của trong mắt vạn người, nàng cũng thoải mái để mặc cho mọi người quan sát, khóe miệng nhếch lên thành đường cong.
Nàng không biết làm thơ, đối thơ nàng cũng không biết sao?
Đừng nói ba bài, ba mươi bài nàng cũng hạ bút thành văn.
Tiểu Hoàng đế muốn giấu mấy ngàn lượng hoàng kim trân bảo kia cũng không có cửa.
“Tiểu công công, không biết ba bài thơ của ta thế nào? Có thể cho qua được không?”
Mặc dù Tiểu Lý Tử còn muốn gây khó khăn cho nàng, nhưng không có lời nào chống đối.
Mọi người phản ứng lại, không khỏi rối rít giơ ngón cái lên, ai ai cũng khen ngợi.
“Trời ơi, Cố Tam tiểu thư quả thực là tiên thơ sống lại, không, nàng còn lợi hại hơn so với tiên thơ, Cố Tam tiểu thư xuất khẩu thành thơ, mỗi một bài thơ có thể nói là tuyệt tác”.
“Ôi mẹ ơi, cõi đời này sao lại có người phụ nữ tài hoa như vậy?”
Diệp Phong lẳng lặng hiểu được thơ mà nàng ngâm.
Mai tu tốn tuyết tam phân bạch, tuyết khước thâu mai nhất đoạn hương.
Thơ hay như vậy há một người bình thường có thể làm ra được.
Hắn ta thua tâm phục khẩu phục.
Hắn ta hai hòa hai thua, cho dù trận thứ năm thắng cũng không thể thay đổi được kết cục.
Trận thứ năm vốn không cần tiếp tục phải thi nữa.
Chẳng biết vì sao, ánh mắt Diệp Phong nhìn Cố Thanh Hy cũng không còn giống như trước kia.
Dạ Hoàng rất khó chịu, chỉ có thể miễn cưỡng nhếch miệng cười, hào phóng thừa nhận nàng đứng hạng nhất.
Mã công công cao giọng tuyên bố: “Lần này đứng đầu đại hội đấu văn là Cố Tam tiểu thư Cố Thanh Hy”.
Trong đại hội, có người cười, có người khóc, có người đập ngực vỗ đầu.
Biểu cảm gì cũng có.
Dạ Hoàng coi như là người nói chữ tín, thưởng cho nàng số lượng lớn hoàng kim trân bảo và một chiếc hộp gỗ đàn hương màu đen.
Trên hộp gỗ đàn hương khắc rất tinh xảo, là hình con phượng hoàng giương cánh muốn bay.
Mã công công thận trọng mang đến đưa tận tay nàng rồi dặn dò: “Tam tiểu thư, thứ trong hộp này chính là chuông Phá Hồn bảo vật trấn quốc của Dạ Quốc, mong Tam tiểu thư cẩn thận cất giữ, quyệt đối không thể để mất”.