Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Biết rồi”.
Cố Thanh Hy không có một chút hứng thú nào với chuông Phá Hồn.
Ngược lại cảm thấy ánh mắt tất cả mọi người xung quanh đều tập trung vào chiếc hộp gỗ đàn hương.
Có hâm mộ.
Có đố kỵ.
Nhiều hơn chính là muốn chiếm làm của riêng.
Cố Thanh Hy không để lại chút dấu vết ghi nhớ ánh mắt của bọn họ vào trong lòng.
Không biết tại sao, nàng nhận chiếc hộp đựng chuông Phá Hồn giống như cầm không được bỏ không xong, nàng luôn cảm thấy về sau vì chiếc chuông nát này sẽ xảy ra rất nhiều chuyện khó giải quyết.
Cố Thanh Hy rất muốn nói, nàng muốn trân bảo, chiếc chuông Phá Hồn này Tiểu Hoàng Đế tự cầm về đi, nhưng nàng lại sợ nếu nói ra câu này, Tiểu Hoàng đế trong cơn tức giận sẽ thu hồi trân bảo, vậy nên nàng chỉ có nhắm mắt nhận lấy.
Trong mơ hồ, nàng phát hiện tầm mắt của Diệp Phong cũng rơi vào hộp gỗ đàn hương.
Con ngươi hắn ta giống như một dòng suối sâu, khiến người ta không có cách nào nhìn thấy rõ rốt cuộc hắn ta đang suy nghĩ gì, điều có thể biết được chính là hắn ta rất có hứng thú với chuông Phá Hồn.
“Hạng nhì đại hội đấu văn, Diệp tài tử Diệp Phong, chúc mừng Diệp tài tử”, Mã công công cười nói.
Diệp Phong khẽ vuốt cằm, vẫn lạnh lùng yên tĩnh giống như trước đây.
“Theo quy định của Dạ Quốc, Diệp tài tử có thể vào học viện Hoàng gia học một năm, một năm sau được vào triều làm quan, làm phúc cho dân, không biết Diệp tài tử có hứng thú vào học viện Hoàng gia hay không”.
Diệp Phong trầm tư, hồi lâu không trả lời.
Mọi người không khỏi buồn bực.
Học viện Hoàng gia là nơi biết bao nhiêu người cạnh tranh bể đầu cũng không vào được, hoàng thượng phá lệ để cho một sĩ tử nhà nghèo vào học, hắn ta lại còn do dự?
Chẳng lẽ hắn ta không biết người từ học viện Hoàng gia đi ra, tương lai trong triều định nhất định cũng sẽ đám nhiệm chức quan có sức ảnh hưởng lớn?
Lúc mọi người cho rằng Diệp Phong sắp từ chối thì hắn ta nhàn nhạt đáp lại: “Được”.
Ách…
Chỉ một chữ được đơn giản và bình tĩnh như vậy sao?
Ngay cả vẻ kích động mừng rỡ cũng không có?
Mọi người không nhịn được mà cảm thán, sĩ tử nhà nghèo cuối cùng vẫn là sĩ tử nhà nghèo, e rằng ngay cả học viện Hoàng gia có ý nghĩa gì cũng không biết.
Cố Thanh Hy chọc chọc vào cánh tay hắn, cười nói: “Sau này chúng ta là bạn học rồi, gọi một tiếng học tỷ nghe cái coi, sau này ta sẽ bảo kê cho ngươi”.
Diệp Phong hờ hững liếc mắt nhìn nàng một cái, chẳng nói câu nào mà đi thẳng qua nhận lấy kim ngân châu báu mà Dạ Hoàng ban tặng.
Cố Thanh Hy sờ sờ chóp mũi.
Nàng đây là…
Đang bị người ta coi như không khí sao?
Đại hội đấu văn vừa mới kết thúc, Cố Thanh Hy đã trở thành người thắng cuộc.
Bên trong một lớp học nào đó của học viện Hoàng Gia.