Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 154
Trời vừa tối, nơi đây đã bắt đầu ồn ào, náo động, thương nhân giàu có, phú ông lắm tiền nối đuôi nhau không dứt. Có không ít cô gái xinh đẹp, trẻ tuổi đứng ở cửa Vô Ưu Quan ra sức mời gọi khách.
Ba người Cố Thanh Hy vừa xuất hiện liền khiến mọi người dừng hô hấp.
Nguyên nhân không gì khác, đơn giản là vì hai người đàn ông bên cạnh nàng.
Một người khôi ngô, một người tuấn tú, hơn thế nữa, tuy nàng mang mạng che mặt, nhưng mỗi cái giơ tay nhấc chân đều lộ ra khí chất quý phái bẩm sinh.
Dù đứng lẫn trong đám đông, ba người bọn họ vẫn tỏa sáng.
Huống chi, bọn họ đều mặc tơ lụa cao cấp, người của Vô Ưu Quan lại rất có mắt nhìn, sao có thể không nhận ra cho được.
Mấy cô nàng quyến rũ lập tức vây đến, thân thể mềm mại không xương thỉnh thoảng nhoài về phía Tiêu Vũ Hiên.
“Ôi chao, không phải Tiêu công tử đó sao? Đã lâu rồi ngài không đến, làm người ta nhớ chết đi được”.
“Tiêu công tử, lần trước ngài còn nói muốn đưa thiếp đi thả đèn đấy, nào ngờ vừa quay đi, ngài đã cưng chiều Mẫu Đơn tỷ tỷ mất rồi, có phải ngài quên thiếp rồi không?”
Cố Thanh Hy vòng hai tay trước ngực, cười chế nhạo: “Tiểu Hiên Hiên, xem ra ngươi cũng là một tên trăng hoa!”
Sắc mặt Tiêu Vũ Hiên tối sầm.
Đến thanh lâu chơi mà dẫn theo nữ nhân thì đúng là không tự nhiên chút nào.
Hơn nữa, ở đế đô, nào có nữ nhân dám công khai chạy đến Vô Ưu Quan tìm vui chứ?
Tiêu Vũ Hiên ngượng ngùng đẩy mấy cô nàng đang nhào đến, sau đó lấy từ trong ngực ra một chồng ngân phiếu, ném cho bọn họ và nói với giọng không kiên nhẫn: “Hôm nay gia không tìm nữ nhân, tất cả giải tán!”
“Tiêu công tử, không biết hai vị này là… Nhìn có hơi lạ, hay là để thiếp tiếp bọn họ nhé!”, nói xong, một nữ nhân liền dịch đến gần.
Tiêu Vũ Hiên lập tức ngăn cản, lạnh giọng nói: “Đã bảo hôm nay không tìm nữ nhân, đi hết đi!”
Cố Thanh Hy đẩy Tiêu Vũ Hiên ra, bước đến nâng cằm cô nàng kia với thái độ ngả ngớn, sau đó kề sát tai nàng ta, vừa hà hơi vừa cười nói: “Mỹ nhân là để yêu thương mà, đám nam nhân các ngươi đúng là quê mùa, không biết cái gì gọi là thương hương tiếc ngọc cả. Nào, đi nào, uống với gia vài chén!”
Tiêu Vũ Hiên tức đến giơ chân, quay sang lên án với Dịch Thần Phi: “Ngươi nhìn xem, nàng ta có chút xíu rụt rè nào giống với nữ nhân không? Sao ngươi lại để nàng tùy tiện đến cái nơi dơ bẩn như Vô Ưu Quan này thế hử?”
Dịch Thần Phi cười khổ: “Ta thua nàng, nên trong bảy ngày này đành phải sống phóng tung với nàng, ngay cả tự do còn không có mà. Nàng muốn đến đâu thì đến, ta cũng hết cách!”
“Ngươi không khuyên được à?”
“Một kẻ thất bại thì khuyên nhủ kiểu gì?”
Ôi trời!
Chẳng phải Dịch Thần Phi càng ước nàng mang tiếng xấu à?
Càng nghĩ, Tiêu Vũ Hiên càng cảm thấy có lý.
“Ta lệnh cho ngươi mang nàng đi, đêm nay, nàng có thể đi bất kỳ đâu, chỉ không được ở lại thanh lâu có tiểu quan”.
Vô Ưu Quan quá ồn, Tiêu Vũ Hiên không nghe rõ những lời Dịch Thần Phi vừa nói, chỉ loáng thoáng nghe được tiếng thở dài bất đắc dĩ của hắn ta cùng một câu nói mơ hồ: “Mấy năm nay nàng đã sống quá mệt mỏi, cứ để nàng thả lỏng chút đi!”