Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 299
Cố Thanh Hy không tin Dịch Thần Phi đơn giản như vẻ bề ngoài.
Dù không biết hắn ta thuộc về thế lực nào, nhưng võ công của Dịch Thần Phi cao siêu hơn Diệp Phong rất nhiều.
Nàng muốn an toàn rời khỏi Ma tộc, kéo theo Dịch Thần Phi là một quyết định đúng đắn.
“Vì một Diệp Phong nho nhỏ mà khiến mình mạo hiểm như thế, có đáng không?”
Dịch Thần Phi nói chuyện với giọng điệu bình thản, nhưng Cố Thanh Hy thoáng cảm nhận được sự chua xót trong lời nói của hắn ta, tựa như lộ ra chút buồn bã và phản đối.
“Hắn không phải Diệp Phong nho nhỏ, hắn là bạn của ta”, một chữ bạn hàm chứa mọi thứ.
Khoé miệng Dịch Thần Phi động đậy, nói một câu không thể nghe rõ.
“Trước kia, cô sẽ không vì một vài người không quan trọng mà đưa mình vào trong nguy hiểm”.
“Ngươi nói gì?”
“Không có gì”.
“Vậy bây giờ chúng ta phải đi vào thế nào đây?”
Dịch Thần Phi giơ tay phẩy một cái, sương độc trước mắt lập tức tản ra.
Cố Thanh Hy thầm thấy ngạc nhiên, nhưng vẫn cười nói: “Ta biết ngay dẫn theo Thần Phi đại ca sẽ không phải lo lắng gì nữa mà”.
“Nha đầu ngốc, ta không lợi hại như trong tưởng tượng của cô đâu, khắp nơi trên ngọn núi này đều là sương độc, người bình thường chỉ cần hít vào một hơi sẽ lập tức trúng độc bỏ mạng, cho nên mới không có ai canh giữ, ta trùng hợp có thuốc giải của sương độc thôi”.
“Trước kia Thần Phi đại ca từng đến đây sao?”, nàng cũng có thể giải được sương độc này, có điều cần một vài nguyên liệu.
Trong đôi mắt ấm áp của Dịch Thần Phi thoáng loé lên ánh sáng lạnh lẽo, nhưng nhanh chóng biến mất.
Dường như hắn ta không muốn nhiều lời, chỉ lạnh nhạt đáp: “Không quen thuộc”.
Không quen thuộc?
Không quen thuộc mà vẫn có thể dẫn nàng đi qua vô số bộ xương của những người vì trúng độc mà chết, còn có thể hiểu rõ địa hình của nơi này như thế?
“Sau khi đi qua ngọn núi này còn phải đi qua bảy ngọn núi lớn nữa mới đến trung tâm của phân bộ Lan kỳ”.
“Bảy ngọn núi lớn?”
Vậy phải đi đến khi nào?
Có lẽ… thời gian cho Diệp Phong lúc đó quá ít, một ngày hoàn toàn không đủ để hắn đi lại?
“Phải, hơn nữa trong mỗi ngọn núi lớn kia đều có binh lính trông chừng, rất khó đi vào”.
“Nhưng chắc chắn Thần Phi đại ca sẽ có cách đi vào có đúng không?”, Cố Thanh Hy cười xấu xa.
“Nha đầu này, cô lợi dụng ta triệt để thế sao”.
“Được rồi, đi theo ta”.
Dịch Thần Phi cười dịu dàng, nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng, dẫn nàng đi về phía Nam một cách thành thạo.
Cố Thanh Hy nhìn thoáng qua bàn tay của hắn ta, tay hắn ta trắng nõn thon dài, còn rất ấm áp, bị bàn tay hắn ta nắm lấy, nàng chợt có cảm giác rất yên tâm.
Cảm giác này đến từ sâu trong linh hồn, một sự tin tưởng tự nhiên.