Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bầu không khí lặng ngắt như tờ.
Chơi lớn vậy?
Một được một trăm?
Chơi thế có hơi mạnh tay quá rồi đó?
“Ta bảo này ông chủ, lòng dạ ông cũng xấu xa quá chứ, biết rõ Cố tam tiểu thư không thể tiến vào trận quyết đấu cuối cùng mà vẫn cố nhả miếng bánh lớn ở đây, nếu có chuyện tốt như thế thì ông mau cược tiền mình vào đi”.
“Đúng đó, dù có tăng lên một được một ngàn thì cũng không có ai dám cược Cố đồ ngốc thắng”.
“Cái định mệnh, ai cũng nói cô như thế rồi mà cô vẫn không thèm quan tâm hả?”, Tiêu Vũ Hiên tức đến nổi phe phẩy cây quạt thật mạnh.
Cố Thanh Hy cười nói: “Thứ ta muốn chính là hiệu quả này đấy, quan tâm làm gì.
Đi, chúng ta cũng cược vài ván”.
Cố Thanh Hy mang một ngàn lượng bạc duy nhất mình có ra đặt hết vào ô có Cố Thanh Hy, chẳng mấy chốc đã có người hít khí lạnh.
“Nữ nhân này điên rồi hả, lại dám đặt Cố tam tiểu thư thắng”.
“Chắc chắn là điên rồi, người bình thường ai lại đặt cho Cố tam tiểu thư”.
Tiêu Vũ Hiên ôm trán.
Lá gan của nàng lớn thật.
Đó là một ngàn lượng bạc đấy, thoải mái đặt vào như thế, lại còn đặt cho bản thân mình, rốt cuộc nàng lấy đâu ra sự tự tin đó.
Thu Nhi lập tức đỏ mắt.
Vất vả lắm mới có một ngàn lượng bạc, lần này thì hay rồi, tất cả đều mất hết rồi… Tất cả đều mất cả rồi…
“Vị cô nương này, đặt rồi sẽ không trả lại, bây giờ cô không còn cơ hội đổi ý nào nữa đâu”, nhà cái cười hà hà như thể đang sợ nàng đổi ý vậy.
“Yên tâm đi, chỉ cần ông không hối hận là được”.
Cố Thanh Hy nhìn về phía Tiêu Vũ Hiên, giơ bàn tay trắng noãn của mình ra.
“Trên người ngươi còn bao nhiêu tiền, lấy ra đây hết đi”.
“Trước đó ngươi lừa từ chỗ ta một ngàn lượng bạc, sau đó lại lấy đi mất một trăm lượng duy nhất của ta, bây giờ trên người ta không còn đồng bạc nào cả, đào đâu ra tiền?”
“Thật hả?”
“Hỏi thế cũng hỏi, giả được chắc”.
Cố Thanh Hy trực tiếp soát người, khiến Tiêu Vũ Hiên tức giận không thôi.
“Nữ nhân này, có biết cái gì gọi là nam nữ thụ thụ bất tương thân không, cô lại còn mò… Trời ơi, con gái nhà nào thế không biết, mau tha cho ta đi”.
“Không phải chứ, thật sự không có bạc”, Cố Thanh Hy hơi thất vọng, đứt khoát giật ngọc bội trên người hắn xuống, đặt vào Cố Thanh Hy.
“Đó là cổ ngọc vạn năm, quý báu lắm đấy, á cái định mệnh, đó là ngọc bội gia truyền của ta, sao cô đặt cả vào đó rồi”.
Tiêu Vũ Hiên thề, nếu còn đi cùng nàng nữa thì hắn sẽ không mang họ Tiêu.
“Mượn đặt một đêm thôi, dù sao ngày mai cả vốn cả lời đều là của ngươi cả mà”.