Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sơn trang Thu Phong là một nơi yên tĩnh ở thành đông, mọi người đều biết đó là hành cung của chiến thần Dạ Vương.
Nơi này trồng đầy cây lá phong, vì thế nên mới gọi là sơn trang Thu Phong.
Tìm kiếm suốt một đêm, cuối cùng Cố Thanh Hy cũng nhìn thấy bốn chữ sơn trang Thu Phong cứng cáp hữu lực.
Nơi này chiếm một diện tích rất lớn, Cố Thanh Hy nhắm mắt lại, cảm nhận hơi thở trong không khí.
Kiếp trước, nàng là đặc công giỏi nhất thế giới, am hiểu tác chiến trong đêm, lẻn vào một nơi nào đó, với nàng mà nói cũng không phải là việc gì khó.
Nhưng…
Cố Thanh Hy bỗng nhiên mở đôi mắt sắc bén ra.
Không khí có những dao động khác lạ, nếu nàng không đoán sai, thì cửa chính chẳng những có rất nhiều cao thủ mai phục, mà còn có rất nhiều trận địa tuyệt thế, tuy trận pháp đã bị ẩn giấu nhưng dòng khí của nó vẫn tỏa ra.
Chỉ là một sơn trang thôi mà, có cần phải chơi ác vậy không?
Cố Thanh Hy biết mình không thể đi vào bằng cửa lớn, lại dùng tốc độ như tên lửa lướt quanh sơn trang Thu Phong một vòng, tìm kiếm chỗ yếu ớt nhất để ra tay.
Sau khi đi hết một vòng, Cố Thanh Hy mới biết tại sao Tiêu Vũ Hiên lại nói tự tiện xông vào sơn trang Thu Phong thì chỉ có một con đường chết.
Cả tòa sơn trang lớn như thế… Lại không thể tìm thấy một chỗ nào để ra tay, nơi này ngoài sáng trong tối đều có rất nhiều cao thủ trấn giữ.
Chẳng lẽ chỉ có thể xông vào đó ư?
Cố Thanh Hy lại dạo thêm một vòng, cuối cùng dừng lại ở phía tây sơn trang, nở nụ cười ranh ma.
Nàng nhặt mấy cục đá lên, ném vào trong, trong nháy mắt, bên trong đã có người xuất hiện soàn soạt.
Sau khi dẫn người đi, cơ thể nàng lại như một bóng ma lách vào trong, đi thẳng đến vách núi đen.
“Ai, kẻ nào dám lẻn vào sơn trang?”
Cái định mệnh…
Nàng đã cẩn thận thế rồi mà vẫn bị phát hiện, trong tay chiến thần có bao nhiêu người vậy.
“Soạt soạt soạt…”
Nguyệt Nha hiên ngang lẫm liệt, lại đầy lạnh lẽo lướt qua khoảng không bay đến, nếu Cố Thanh Hy không nhanh nhẹn, xoay người né đi thì chắc đã bị bắn chết ngay tại chỗ.
Trận pháp cũng khởi động, một cái trận bát quái bao vây nàng ngay giữa sân.
Soạt soạt soạt…
Hộ vệ động tác nhanh lẹ, bao vây lấy nàng.
“Nha đầu ở đâu ra, lại dám xông vào sơn trang Thu Phong, cô có biết đây là đâu không?”
“Nghe nói nơi này có phong cảnh rất đẹp, nên ta đến đây ngắm lá phong”, Cố Thanh Hy cười kiêu ngạo, hoàn toàn không sợ, lại còn tỏa ra khí phách phượng lâm thiên hạ, duy ngã độc tôn.
“Ngông cuồng thật, thế thì cô cứ ở đó thong thả mà xem”.
Dứt lời, trận bát quái bắt đầu biến thành sát trận, sát khí lạnh thấu xương ập thẳng vào người Cố Thanh Hy.
Ánh mắt Cố Thanh Hy lạnh lùng.