Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cố Thanh Hy vứt cỏ đuổi cáo ở trong miệng đi, không chút do dự đáp: “Được, vậy nếu cô thua, cô phải cho ta 100 vạn lượng bạc”.
Hít…
100 vạn lượng bạc…
Vậy mà nàng cũng mở miệng cho được, sao không đi cướp luôn đi?
Sắc mặt Đương Đương công chúa có chút khó coi, Cố Thanh Hy rõ ràng là muốn ăn cướp.
Đám người Liễu Nguyệt kéo ống tay áo của nàng, nhỏ giọng nói: “Lão đại, chúng ta có thể đừng quậy được không? Đương Đương công chúa nổi tiếng chanh chua, ngươi mà rơi vào trong tay nàng ta thì chắc chắn sẽ sống không bằng chết đó”.
“Đúng vậy, tuy 100 vạn lượng bạc rất mê người, nhưng ta cũng không xài hết nhiều như vậy”.
Đương Đương công chúa đen mặt, nổi giận nói: “Nè, ngươi nói ai chanh chua hả? Để bổn công chúa dạy cho ngươi một bài học”.
Cố Thanh Hy chắn trước mặt Liễu Nguyệt, thay đổi đề tài, cười như không cười nói: “Sao… hay là công chúa không dám cược?”
“Bổn công chúa có gì mà không dám cược, ngươi muốn tự tìm lấy cái chết thì ta đây tiếp thôi.
Bổn công chúa cá với ngươi”.
“Được, nói miệng không bằng chứng, viết giấy làm chứng đi”.
Cố Sơ Lan tức cái lồng ngực, hận Cố Thanh Hy đến nghiến răng nghiến lợi.
Giờ có cơ hội dạy cho nàng một bài học nên nàng ta là người đầu tiên đi lấy giấy và bút.
Cố Sơ Vân nhíu hàng mày xinh đẹp lại, khuyên: “Công chúa, xin hãy cẩn thận, 100 vạn lượng bạc rất nhiều, lỡ mà…”
Nàng ta còn chưa nói xong, Cố Sơ Lan đã cãi lại liền.
“Nhị tỷ, lời ấy của tỷ sai rồi.
Lẽ nào tỷ cho rằng chỉ với đồ ngốc như Cố Thanh Hy là có thể tiến vào chung kết sao? Nếu muốn tiến vào chung kết thì phải thắng hết tuấn nam tài nữ của cả nước mới có thể lọt vào top 3”.
“Nhưng mà…”
“Ta cảm thấy Cố ngũ tiểu thư nói rất có lý, ván cược này, bổn công chúa thắng chắc rồi, sợ gì chứ”.
Nàng ta nói xong bèn nhấc bút ký tên mình vào.
Cố Sơ Lan sợ Cố Thanh Hy hối hận, vội vàng bảo nàng ký tên.
Cố Thanh Hy nhìn chằm chằm vào cây bút mà nàng ta đưa tới một lúc lâu, cuối cùng chọn cách ấn dấu tay.
Mọi người lại cười ầm lên.
“Ngay cả tên mình nàng cũng không biết viết, còn định tiến vào chung kết? Nằm mơ giữa ban ngày à?”
“Haiz, rơi vào tay Đương Đương công chúa thì thà chết đi cho rồi, đỡ phải chịu khổ”.
Đám người Liễu Nguyệt cũng khuyên nhưng không khuyên được, chỉ đành lo lắng suông.
Cố tình chẳng biết tại sao hôm nay đại ca Tiêu Vũ Hiên nhà họ vẫn chậm chạp chưa đến.
Tất cả mọi người cho rằng Cố Thanh Hy chắc chắn sẽ thua, chỉ có Cố Sơ Vân là trong lòng còn hơi nghi ngờ.
Nàng ta cũng không phải là thật sự khuyên Đương Đương công chúa mà chỉ là nói cho có thôi.