Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đương Đương công chúa đắc ý cười: “Nếu ngươi thua, ta muốn ngươi tự tát mình 500 cái bạt tai ở cổng học viện Hoàng gia.
Ta còn muốn nhốt ngươi vào trường đấu thú để chơi với đám dã thú, ta còn muốn…”
“Công chúa, có thể đợi cô thắng rồi nói mấy lời mạnh miệng đó được không? Nếu cô thua, coi chừng mất hết mặt mũi nha”.
“Sao bổn công chúa có thể thua được”.
“Ngoan, gọi một tiếng thẩm nghe thử coi, có khi ta sẽ lấy ít bạc lại chút”.
Đương Đương công chúa lớn tiếng cả giận hét: “Cố Thanh Hy”.
“Ta đây”.
“Ngươi… hừ, đợi bổn công chúa thắng ngươi để xem ta tra tấn ngươi như thế nào!”
Đương Đương công chúa nghẹn một cục tức, hầm hừ đi về phía phòng học.
Cố Sơ Lan cười lạnh: “Tự làm tự chịu, đáng đời”.
Cố Thanh Hy cản nàng ta lại, xoa cằm cười nói: “Có vẻ như ngũ muội rất ghét ta nhỉ”.
Nói nhảm, nàng ta không ghét mà được sao?
Nếu không phải nàng thì nàng ta cũng không mất tâm thân trong sạch, trợ thủ đắc lực của di nương là Hạ Vũ cũng sẽ không chết.
Cố Sơn Lan có rất nhiều món nợ muốn tính sổ với Cố Thanh Hy là khác.
“Hay là, chúng ta cược một ván?”
“Cược cái gì?”
“Ngươi chẳng qua chỉ là một thứ nữ, chắc cũng không có bao nhiêu tiền.
Vậy cược 20 vạn lượng bạc đi! Nếu ngươi thua thì cho ta 20 vạn lượng bạc”.
Cố Sơ Lan suýt nữa thì phun ra một ngụm máu tươi.
Mặc dù nàng ta là thứ nữ, nhưng địa vị trong phủ lại cao hơn dòng chính là nàng không biết bao nhiêu lần.
Nhưng 20 vạn lượng bạc…
Cả phủ Thừa Tướng cộng lại chắc cũng không có nổi 20 vạn lượng bạc nữa là.
Đây chẳng phải là định làm nàng ta khó xử sao?
Hay là, Cố Thanh Hy biết ông ngoại đã đưa toàn bộ sản nghiệp đứng tên mình cho nàng ta quản lý nên mới cố ý nói là 20 vạn lượng bạc?
Cố Sơ Lan càng nghĩ càng cảm thấy là vậy, chứ không một thứ nữ như nàng ta dù được yêu thương đến mấy cũng không lấy ra được 20 vạn lượng bạc.
Mọi người cảm thấy Cố Thanh Hy điên rồi.
Một thứ nữ thì lấy đâu ra 20 vạn lượng bạc, đừng nói là Cố Sơ Lan, bất kể người nào có mặt ở đây cũng chẳng thể nào lấy ra được một số tiền lớn như vậy.
Cố Thanh Hy chớp chớp đôi mắt đầy vô tội: “Không dám cược với ta à, vậy thì thôi, ta cũng chẳng thèm thi với đồ con hoang”.
“Ngươi nói ai con hoang?”
“Ai không dám cược thì chính là người đó”.
“Vậy nếu ngươi thua thì sao? Cũng cho ta 20 vạn lượng bạc hả?”