Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Kiri
Liệt Vương phủ, khách phòng.
Chiến Bắc Việt nhìn thấy Niên Tiểu Đao người trần truồng dưới giường, hoảng sợ phát ra một tiếng thét chói tai.
Lúc này Niên Tiểu Đao sắc mặt đờ đẫn, hai con ngươi không có tiêu cự, cứ trần trụi đứng dưới giường như vậy, máy móc cầm quần áo mặc vào.
Toàn bộ quá trình không có một chút biểu tình nào, cũng không liếc mắt tới Chiến Bắc Việt một cái.
Sau khi mặc quần áo xong, sắc mặt tái nhợt bước từng bước một đi ra ngoài, mở cửa rồi còn không quên đóng lại sau khi ra.
Niên Tiểu Đao vừa chết lặng, tiêu sái đi ra ngoài, vừa cực kỳ trấn tĩnh nghe thấy thanh âm rồi nhìn Lãnh Hạ, thu hồi ánh mắt, đi về phía phòng bếp.
Lãnh Hạ bất ngờ nhíu mày, lập tức hiểu rõ cười cười, cũng không đi theo, đẩy cửa phòng bước vào.
Trong phòng, Chiến Bắc Việt ôm chăn co người nằm trên giường, mờ mịt, Tiểu Thái Bản là ….
Hắn ngẩng đầu vội vàng hỏi Lãnh Hạ để xác nhận: “Nhị tẩu, nàng…. nàng là ………….”
Lãnh Hạ gật đầu, tiếp lời: “Nữ nhân!”
Chiến Bắc Việt nhảy dựng lên, quanh thân thể trần trụi đầy dấu vết hoan ái, ánh mắt trừng lớn rồi lại chui vào chăn, có vài phần xấu hổ và ngượng ngùng, hưng phấn hỏi: “Ngươi ……….. ngươi đã sớm biết?”
Lãnh Hạ bĩu môi khinh bỉ: “Trừ ngươi ra, chỉ sợ không ai không biết.”
Nàng nhặt lên quần áo vứt bừa bãi của Chiến Bắc Việt, tiện tay ném lên giường, cười thần bí, nhắc nhở: “Nếu không mặc, sẽ không có cơ hội nữa.”
Nói xong ngồi xuống ghế, ung dung ngồi xem diễn trò.
Chiến Bắc Việt chìm đắm trong sự kinh ngạc và vui mừng, hoàn toàn không chú ý thâm ý trong lời nói kia, miệng cười rộng đến tận mang tai rồi.
Tiểu Thái Bản là nữ nhân!
Bổn vương khỏi phải bị bạo cúc!
Bổn vương đêm qua cùng ………. ‘kẹt’ ………….. Cửa phòng bị đẩy ra, Niên Tiểu Đao cầm trong tay một con dao phay đứng sau cánh cửa, trên khuôn mặt thanh tú một mảnh âm trầm ngoan lệ, từng chữ từng chữ rít lên: “Chiến Bắc Việt!”
Chiến Bắc Việt rốt cục thoát khỏi hồi ức, giật mình một cái tỉnh lại, liếc mắt một cái nhìn thấy Niên Tiểu Đao đứng ở cửa hưng phấn kêu lên: “Tiểu Thái Bản!”
Niên Tiểu Đao biểu tình vặn vẹo, cùng với sát khí tận trời, cao giọng rống to: “Ta con mẹ nó chém ngươi!”
Còn chưa dứt lời đã quơ dao vọt lại!
Chiến Bắc Việt hoảng sợ quấn chăn, nhảy xuống giường bỏ chạy, vừa trốn tránh dao phay vừa lớn tiếng thương lượng: “Tiểu Thái Bản, đừng xúc động! Ngươi bình tĩnh! Bình tĩnh!”
Niên Tiểu Đao trong nháy mắt liền dừng lại, cười âm trầm với Chiến Bắc Việt, đột nhiên ném con dao đang cầm trong tay đi.
Dao phay gào thét bay đến phía đầu Chiến Bắc Việt!
Hắn ôm chăn rụt cổ, tránh thoát nạn, con dao lao qua cắt đứt đi vài sợi tóc, ‘phập’ một tiếng cắm thật sâu vào tường, làm hắn sợ hãi đổ mồ hôi lạnh.
Nuốt vào một ngụm nước miếng, đang định nói, Niên Tiểu Đao đã điên cuồng vọt lại đây, nghiến răng nghiến lợi hét lớn: “Đi con mẹ ngươi bình tĩnh!”
Niên Tiểu Đao lao tới trước mặt Chiến Bắc Việt, hai tay liên tục hoạt động, đập đầu hắn một phát, lại nện trên mặt một quyền, dưới chân cũng không nhàn rỗi, một cước một cước hung hăng đá!
Chiến Bắc Việt quỳ rạp trên mặt đất, cảm nhận được toàn thân đau đớn, cũng không dám đánh trả hay phản kháng, cam tâm tình nguyện làm bao cát cho nàng phát tiết, gào khóc hô đau, rốt cuộc hô lớn được một câu:
“Bổn vương lấy ngươi!”
Cơn mưa quyền cước chựt dừng lại, Chiến Bắc Việt kinh hỉ quay đầu, ngẩng đầu nhìn Niên Tiểu Đao, không nhìn rõ biểu tình trên mặt nhưng hai ánh mắt âm lãnh dừng ở dưới phần eo, nhấc chân ra khỏi người hắn.
Sát ý trắng trợn, toàn bộ phóng đến cái bộ phận thần bí kia.
Chiến Bắc Việt đột nhiên cảm thấy nguy hiểm, kinh hoàng làm động tác bảo vệ bộ phận kia, lắp bắp nói: “Tiểu……………. Tiểu Thái Bản……… Đây ………. đây không phải nói đùa …….” Niên Tiểu Đao nhe răng cười, nâng chân lên, một cước dẫm nát mông hắn, dùng sức nghiền nghiền qua lại, nghiền đến Chiến Bắc Việt kêu to, đau đớn, gắt gao cuộn người lại, sắc mặt đau đớn đến méo mó.
“Lấy ta?” Niên Tiểu Đao rốt cục cảm thấy thích chí, ngồi xổm xuống vỗ vỗ đầu Chiến Bắc Việt, biểu tình trên mặt rất khinh thường: “Ta phi!”
Nói xong vỗ vỗ tay, cười lạnh xoay người rời đi.
Lãnh Hạ xem xong trò hay liền đứng dậy, không nhìn Chiến Bắc Việt quỳ rạp trên mặt đất, gào khóc, thong thả đi ra khỏi phòng.
Cùng lúc đó, ở một gian khách phòng khác.
Hoa Thiên mắt nhắm mắt mở ngồi dậy trên giường, nháy mắt mấy cái, lại nháy mắt mấy cái, rồi đột nhiên phát ra một tiếng thét chói tai tê tâm liệt phế.
Trên đùi hắn có một hình người nằm theo kiểu chữ đại, tiếng ngáy như sấm sét vang dội khắp phòng, lại cực kỳ có tiết tấu, miệng ngủ còn chảy nước dãi làm ướt cả quần hắn, đầu lại cọ cọ ở chân hắn.
Cái đó cũng không đáng sợ, đáng sợ nhất chính là ………
Nữ nhân!
Hoa Thiên trong nháy mắt tức giận, chịu không nổi đạp người trên giường xuống, thét lên: “Nữ nhân a!”
Người bị đạp xuống đất nhức đầu, thay đổi tư thế, ôm chân giường tiếp tục ngủ, Hoa Thiên chà chà hai chân lên giường rồi ném chăn gối xuống người nữ nhân lưng hùm vai gấu kia, thở phào một hơi.
Hắn kiểm tra rồi toàn thân một lần, xác nhận không thất thân mới yêu kiều vỗ ngực, lầm bầm lầu bầu: “Cũng may ta bảo vệ trinh tiết.”
Nữ nhân trên mặt đất dùng đôi chân voi đêm qua làm cho hắn choáng váng một cước đá văng ra chăn gối trên người, bàn tay mập mạp chống xuống đất làm cho đôi mắt hắn sáng lên, lưng hổ, sau đó lắc lắc làm cho tim gan hắn đập liên hồi, eo gấu, ngồi dậy.
Nữ nhân ngẩng lên khuôn mặt có mười phần đàn ông, mềm giọng kêu: “Hoa lang.”
Hoa Thiên nhất thời tê dại, thét chói tai: “Ngươi gọi ta là gì?”
Nữ nhân nghiêng đầu nhớ lại, rồi lại cười cười: “Hoa lang hôm qua thật ôn nhu, ôm ta ngủ.”
Hoa Thiên nháy mắt bùng nổ, đạp cho nàng một cước, cũng bất chấp chân trần lập tức chạy ra ngoài, rốt cục chạy vội tới dưới một gốc cây đại thụ, cơm nước hôm qua trong dạ dày, toàn bộ phun ra ngoài.
Chiến Bắc Liệt nghe thấy thanh âm chạy tới, nhướn mày, khoanh tay đứng trước cửa, giống như Lãnh Hạ ở bên kia, xem kịch vui.
Đợi hắn phun hết mọi thứ trong dạ dày mới chậm rãi đứng thẳng dậy.
Phía sau, một người cao lớn cường tráng đột nhiên xuất hiện, thanh âm mềm mại gọi: “Hoa lang, ngươi không sao chứ?”
“Phụt…” lại làm Hoa Thiên phun tiếp, tay chống vào thân cây, tiếp tục phun.
Đến lúc sắp nhổ ra cả dạ dày rồi, hắn mới lảo đảo tựa vào thân cây để đứng, vừa quay đầu đã nhìn thấy nữ nhân cao lớn thô kệch đứng ở sau lưng làm bộ dạng ngượng ngùng, Hoa Thiên nhảy dựng lên, ngón tay ngọc run rẩy chỉ vào nàng, cả kinh kêu lên: “Ngươi đừng có đi theo ta!”
Nữ nhân với khuôn mặt đàn ông chực khóc, hai mắt đẫm lệ, nghẹn ngào tội nghiệp: “Hoa lang ……..”
” Ọe ……” Hoa Thiên nôn khan một tiếng, rốt cục thấy Chiến Bắc Liệt đứng ở cửa, vội lao tới hô to: “Liệt Vương gia, cứu ta!”
Chiến Bắc Liệt nhẹ nhàng tránh thoát Hoa cô nương lao tới như điên, ưng mâu trừng lớn, Hoa Thiên đang muốn bổ nhào về phía hắn cầu cứu nhất thời dừng lại, run rẩy đứng sang một bên.
Chiến Bắc Liệt chuyển mắt tới nữ nhân cao lớn vạm vỡ, âm thầm kinh ngạc Hoa cô nương khẩu vị kỳ dị, trầm giọng hỏi: “Tối hôm qua làm sao?”
Nữ nhân ‘phịch’ một tiếng quỳ trên mặt đất, đôi chân to lớn làm rung động cả mặt đất.
Đại Tần Chiến thần không tự chủ được lui lại vài bước, lần này nhìn về phía Hoa Thiên, ánh mắt không phải là kinh ngạc nữa mà tràn đầy sự ngưỡng mộ, đến tột cùng là ngươi hạ thủ như thế nào?
Hoa cô nương cắn khăn tay lắc lắc đầu, đôi mắt nhỏ dài vô cùng mờ mịt, muốn bao nhiêu ủy khuất có bấy nhiêu ủy khuất.
Nữ nhân ngẩng mặt lên, thẹn thùng cười, bẩm báo: “Bẩm Vương gia ……………, nô tỳ Thủy Tiên ……….”
“Ọe……….” Xa xa một tiếng nôn khan tê tâm liệt phế ngắt lời nàng, Thủy Tiên lo lắng liếc bên kia một cái nói tiếp: “Đêm qua Hoa lang …………”
“Ọe…………” Hoa cô nương ở phía xa xa giậm chân kêu trời thống khổ, Thủy Tiên nói tiếp: “Hoa lang uống rượu, gọi nô tỳ đưa hắn tới khách phòng, ôm nô tỳ ngủ một đêm.”
“Ọe………..” Hoa cô nương đã nôn khan đến không còn gì để nôn nữa, mặt hắn còn trắng hơn giấy.
Chiến Bắc Liệt chép chép miệng, không thể không cảm thán sở thích của Hoa cô nương, hắn xoay người nhếch miệng cười với Hoa Thiên: “Nếu Hoa cô nương có ý với nha hoàn này, Thủy …………… Tiên cô nương bổn vương liền đưa cho ngài.”
Hoa cô nương nhất thời kinh ngạc, hai mắt mở lớn, kinh hoàng lúng túng nhìn Thủy Tiên, khóe môi co quắp đột nhiên ‘ngao’ một tiếng, vẫy khăn rồi chạy.
“Hoa lang……….” Thủy Tiên khóc lóc gọi với theo, chỉ thấy bóng dáng đã chạy xa kia lại tăng tốc lên một chút, chớp mắt đã không thấy bóng người.
Chiến Bắc Liệt khiêu mi, đôi mắt đen tuyền nhìn phương hướng Hoa cô nương chạy trốn, có vài tia trêu tức, khoan thai nói với Thủy Tiên: “Việc này bổn vương làm chủ thay ngươi.”
Sau khi Chiến Bắc Việt ai ai hô đau, tru lên, Lãnh Hạ ra khỏi phòng, vừa lúc thấy Chiến Bắc Liệt vừa ở bên kia tới.
Hai người liếc nhau, trong mắt có vài phần buồn cười, thật sự là một buổi sáng phấn khích.
Đúng lúc này, Chu Phúc hồng hộc chạy tới, khom người bẩm báo: “Vương gia, Vương phi, người trong cung tới báo, Hoàng Thượng tuyên triệu, sứ giả Tây Vệ đến Trường An rồi.”
Lãnh Hạ nhướng mày, quả nhiên là Tam hoàng tử tới, nàng đã sớm đoán được, cho nên sớm phái Thí Thiên ra ngoài, tránh cho bọn hắn trực tiếp giao tranh, thù của thái tử nàng đã đáp ứng là sẽ báo nhưng không phải lúc này.
Hiện giờ Đông Sở và Bắc Yến không rõ thái độ như thế nào, sau Ngũ quốc đại điển rất có khả năng sẽ có chiến sự, lúc này đối phó với minh hữu là Tây Vệ thực không khôn ngoan.
Chiến Bắc Liệt nhìn thần sắc của nàng, cũng đoán được vài phần, không khỏi cảm thấy kích động, mẫu sư tử là đang đặt vị trí của mình ở Đại Tần, là vì ta? Tưởng tượng như vậy, lại không tự giác ngây ngô cười.
Lãnh Hạ nhìn Đại Tần Chiến thần đứng bên cạnh cười khó hiểu, cực kỳ xem thường, người này gần đây càng ngày càng kỳ quái.
Hai người trở về phòng thay đổi y phục, rồi lên xe ngựa chạy tới Hoàng cung.
Bên trong xe ngựa.
Chiến Bắc Liệt mặc áo mãng bào, trong tay cầm cuốn binh thư cúi đầu xem, nhưng vẫn liếc nhìn Lãnh Hạ đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lát sau, hắn hít sâu một hơi, gập cuốn sách lại để lên bàn, lấy động tác cực kỳ tự nhiên ngồi vào chỗ bên cạnh Lãnh Hạ, bàn tay to lớn đặt xuống đầu vai nàng.
Thấy Lãnh Hạ không có phản ứng, Chiến Bắc Liệt cười híp cả mắt lại, miệng ngoác rộng tới tận mang tai, đặt đầu nàng ngả lên vai mình, cảm thấy mỹ mãn làm gối đầu cho Lãnh Hạ.
Lãnh Hạ âm thầm cong cong khóe môi, đột nhiên, xe ngựa xóc nảy, bất ngờ không kịp đề phòng, cả người nàng ngả xuống phía dưới, Đại Tần Chiến thần ưng mâu chợt lóe, tay chân nhanh chóng đỡ lấy nàng, trong nháy mắt ôm lấy Lãnh Hạ vào lòng.
Nhuyễn ngọc ôn hương, mỹ nhân trong ngực!
Đại Tần Chiến thần tim đập loạn lên, nuốt nuốt nước miếng, gắt gao ôm mỹ nhân trong lòng, cảm thụ được thân thể mềm mại của nàng, mặt mày hớn hở.
Bỗng nhiên, xương sườn chợt đau xót, Chiến Bắc Liệt nhìn thấy Lãnh Hạ thu hồi bàn tay, lại nhìn sắc mặt lạnh lẽo, không tình nguyện dùng động tác thật chậm đỡ nàng về chỗ ngồi.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Chiến Bắc Liệt ưng mâu sáng ngời, hắn nhíu nhíu mi, lén lút lấy hai viên tròn tròn từ màn xe xuống nắm chặt trong tay.
Lãnh Hạ nhắm mắt lại, tìm tòi trí nhớ còn sót lại trong thân thể Mộ Dung Lãnh Hạ,………. Đột nhiên xe ngựa lại xóc nảy, thân mình nàng chợt nghiêng về phía trước, còn chưa ngã, Chiến Bắc Liệt đã nhào tới, ôm nàng vào trong ngực.
Nàng bị Chiến Bắc Liệt gắt gao ôm vào lòng, bất đắc dĩ cực kỳ xem thường, lúc này cũng hiểu được, thảnh thơi nhắc nhở: “Được rồi.”
Chiến Bắc Liệt buông nàng ra, ngồi vào vị trí, cười cực kỳ vô tội.
Lãnh Hạ mặc kệ hắn, cũng không vạch trần, mặc hắn chiếm chút tiểu tiện nghi rồi cười như ngốc tử.
Đúng lúc này, ngựa kéo xe bên ngoài lại hí vang một tiếng, xe ngựa lại xóc nảy kịch liệt, Chiến Bắc Liệt chuẩn bị sẵn sàng nhảy lên, đột nhiên một chân bay tới đập thẳng vào giữa ngực hắn.
Đại Tần Chiến thần bị đạp ngã xuống, liền thấy Lãnh Hạ đang mỉm cười, so với hắn còn vô tội hơn: “Ta đã nhắc nhở ngươi.”
Chiến Bắc Liệt nhếch miệng, cũng không buồn bực, đứng lên ngồi lại vị trí, âm thầm an ủi, dù sao hai hạt kia cũng dùng xong rồi.
Bên ngoài xe ngựa, Chung Thương khóe miệng co rút, vạn phần kinh hoàng, gia, ngài dùng lực mạnh hơn tý nữa liệu có chết ngựa không.