Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đúng lúc này, trong Phượng Tê Cung vang lên một tiếng làm nũng: “Đau……..”
Lãnh Hạ nhướng mày, buồn cười nhìn về phía Tiêu Phượng, dùng ánh mắt hỏi: Là Bắc Việt?
Tiêu Phượng nháy mắt mấy cái với nàng: Còn có Tiểu Đao!
Lãnh Hạ vuốt cằm thong thả đi tới phòng phát ra thanh âm, Tiêu Phượng vội vàng đuổi theo, kịch hay như vậy không thể không xem.
Trong phòng, Chiến Bắc Việt nằm ở trên giường kêu rên, một bộ dáng cách cái chết không xa, dù trên đùi đã được bôi một lớp kim sang dược thật dày, Niên Tiểu Đao vẻ mặt khẩn trương đang bắt đầu băng lại cho hắn.
Vải băng vừa mới chạm đến da, Chiến Bắc Việt đã hô đau ầm lên: “Ai ai…………. đau a……..”
Niên Tiểu Đao run tay lên, giảm nhẹ lực đạo đi vài phần, đang muốn quấn băng lên đùi cho hắn, bên này nàng khẩn trương muốn chết, bên kia Chiến Bắc Việt phát ra đủ các loại tiếng kêu thảm thiết, khoa trương: “A………. Đau a…………. nhẹ chút………”
Chiến Bắc Việt trong lòng thầm vui vẻ, kỳ thật sau khi bôi kim sang dược đã không đau nữa rồi nhưng Tiểu Thái Bản khó được ôn nhu như vậy a!
Chiến Bắc Việt thoả thích thưởng thức thần sắc Niên Tiểu Đao lo lắng vì hắn, miệng không ngừng kêu đau hết sức khoa trương, muốn bao nhiêu thê thảm thì có bấy nhiêu thê thảm, còn to hơn cả tiếng giết heo.
Niên Tiểu Đao rốt cục chịu không nổi, hít sâu một hơi, vứt cuộn băng vào mặt hắn, trừng mắt hét lớn một tiếng: “Chịu đựng cho ta!”
Hiệu quả nhanh chóng!
Chiến Bắc Việt nhất thời im lặng, không dám lên tiếng, gắt gao ngậm miệng, đến thở mạnh còn không dám, càng không dám giả bộ.
Niên Tiểu Đao thấy hắn im lặng, âm thầm mắng ‘Đồ đê tiện’ lại cầm lấy cuộn băng, nhưng lực đạo cũng không tự giác mà giảm nhẹ thêm vài phần, nhẹ nhàng chậm rãi quấn quanh đùi hắn.
Bên ngoài phòng, Lãnh Hạ và Tiêu Phượng không quấy rầy hai người nữa, Chiến Bắc Việt khó mà có được chút tiến triển, thế giới của hai người thì để cho hắn làm nũng đi.
Tiêu Phượng hi hi ha ha kéo Lãnh Hạ vào phòng ngủ của nàng, Lãnh Hạ cầm quần áo thay xong thì lại đi cùng Tiêu Phượng tới đại điện, cung yến hẳn là đã bắt đầu.
==
Trong đại điện, ngồi phía trên, Chiến Bắc Diễn đang nâng chén kính rượu, phía dưới là chỗ ngồi của Đại Tần quan viên và sứ giả tam quốc, cũng đang nâng chén.
Các món ăn sơn hào hải vị liên tiếp được bưng lên, mọi người chỉ lặng lặng ăn uống, ai cũng không nói, quan viên và sứ giả cũng cúi đầu, không nói.
Chiến Bắc Diễn nhớ tức phụ, không có tâm tình khách sáo cùng bọn hắn, Đông Phương Nhuận cầm ly rượu trong tay nhấm nháp, Hoa Thiên vẫy vẩy khăn tay trêu đùa với bốn gã sai vặt, Mộ Dung Triết không hiểu sau vẫn luôn hưng phấn, một bộ dạng như sắp dồn kẻ địch vào chỗ chết.
Chiến Bắc Liệt nhận thấy biểu tình của Mộ Dung Triết, âm thầm nhíu nhíu mày, cảm thấy hôm nay hắn nhằm vào Lãnh Hạ.
Theo lý mà nói, không khí trong điện dù không thật lòng vui vẻ cũng phải có cái hòa hợp bề ngoài, nhưng không biết vì sao hôm nay là có cảm giác kỳ lạ.
Không biết gã sai vặt ở phía sau nói gì mà Hoa Thiên cười đến run rẩy hết cả người, sau khi ngừng được mới quay đầu, thanh âm quyến rũ uyển chuyển từ từ nói: “Không biết Ngũ quốc đại điển bốn năm sau có còn ngũ quốc tề tụ đông đủ nữa không?”
Vừa dứt lời, không khí trong đại điện vốn đang xấu hổ, nhất thời trầm mặc.
Quan viên và sứ giả cúi thấp đầu xuống vài phần, còn kém là chưa đập vào chén đĩa thôi, ẻo lả đoạn tay áo này thật sự là cái gì đều dám nói, hiện tại thế cục ngũ quốc không rõ, hẳn là đại loạn cũng sẽ không lâu nữa nhưng ai mà không giả vờ hồ đồ.
Đông Phương Nhuận cười ôn nhuyễn, thản nhiên uống ly rượu tiếp theo, tiếp lời Hoa Thiên: “Xét tình thế hiện tại, hợp lâu tất chia chia lâu tất hợp, ngũ quốc cũng đã chia lâu như vậy rồi ……….”
Lời chỉ nói một nửa, hắn liền dừng cười, lại tự rót một ly rượu, tựa lưng nhìn sắc mặt mọi người trong điện.
Quan viên, sứ giả càng cúi thấp đầu, từ trên nhìn xuống chỉ thấy gáy của một đám người thôi, cứ như bát đũa có cái gì đó hay, lông mi thì dán vào thức ăn, Thất hoàng tử này vô thanh vô tức, một bộ dạng quả hồng mềm, không ngờ cũng là kẻ sợ thiên hạ không loạn!
Mộ Dung Triết cười cười, bày ra một bộ dạng nhân ái, hiền từ: “Trong chiến loạn, kẻ chịu khổ nhất vẫn là dân chúng a!”
Mọi người trong điện đều cười lạnh, ngoài miệng nói thật dễ nghe, ai chẳng biết Tây Vệ Hoàng đế ngang ngược tàn bạo, dã tâm bừng bừng.
Năm đó vì tiền tài của Phù Thành mà dùng thủ đoạn đê tiện uy hiếp chủ thành, không ngờ sau khi vào thành thì ngân khố rỗng tuếch, cuối cùng tàn sát toàn bộ dân chúng, khiến cho Phù Thành phú khả địch quốc hiện giờ trở thành một tòa thành chết.
Hoa Thiên vui cười uống ly rượu do gã sai vặt phía sau đưa lên, thuận tiện sờ soạng tay hắn một phen mới vừa lòng quay đầu lại, tiếp tục châm ngòi rắc rối, ngẩng đầu cười tủm tỉm: “Cũng không biết bảo tàng giờ đã đi nơi nào?”
Lời này không chỉ bất luận kẻ nào, nhưng mà đôi mắt quyến rũ kia lại chớp chớp với Mộ Dung Triết, ý tứ thật rõ ràng: Ở Tây Vệ các ngươi không?
Ẻo lả này, rõ ràng châm chọc Tây Vệ bọn họ tiền mất tật mang! Mộ Dung Triết âm thầm nắm chặt đấm, đã sớm vứt ân tình ẻo lả này cứu giúp ra sau đầu, hận không thể bắt hắn để hành hung một chút, nhưng trên mặt lại cười tuấn lãng: “Việc này vốn là không có thật, là đồn bậy bạ thôi, bảo tàng là thật hay giả, ai có thể biết được.”
“Nhuận cảm thấy việc này ít nhất có tám phần thực……..” Đông Phương Nhuận gắp một đũa thức ăn, tỏ vẻ thỏa mãn, cười ấm áp, nhưng trong mắt lại có vài phần lãnh ý, khẽ mở cánh môi: “Không có lửa làm sao có khói.”
Mộ Dung Triết không ngờ yến hội đêm nay Đông Sở Nam Hàn lại thống nhất đem mũi nhọn nhằm vào Tây Vệ, nhất thời cũng không trả lời, vội vàng nhìn phía minh hữu.
Chiến Bắc Liệt hoàn toàn không nhìn ánh mắt cầu cứu của hắn, hết sức chuyên chú nhìn ra cửa, mẫu sư tử sao còn chưa về.
Chiến Bắc Diễn híp híp đôi mắt hồ ly, chậm rãi đứng lên, bưng ly rượu kính nói: “Trẫm lại kính các vị một ly!”
Mọi người nâng chén cùng uống, mỗi người đều có tâm tư khác nhau.
Nếu không phải tại nữ nhân kia thì sao Chiến Bắc Liệt lại có thái độ như vậy với hắn! Mộ Dung Triết cảm thấy cáu giận, ngửa đầu uống cạn một ly rượu, nhanh chóng đừng lên, chắp tay hướng phía Chiến Bắc Diễn nói: “Hoàng Thượng…………….”
Lời mới nói được một nửa, bên ngoài đã có tiếng truyền lanh lảnh: “Hoàng hậu nương nương, Liệt Vương phi đến.”
Chiến Bắc Diễn và Chiến Bắc Liệt đồng thời vui sướng nhìn ra phía ngoài, Lãnh Hạ và Tiêu Phượng sóng vai mà đến, hai người mặc một bộ cung trang chính thức.
Tiêu Phượng bởi vì mang thai mà nở nang không ít, một thân váy dài phượng hoàng đỏ lửa mặc ở trên người, nhẹ nhàng uyển chuyện, thuỳ mị thướt tha, dung mạo hiên ngang, vô cùng lộng lẫy.
Lãnh Hạ ở bên cạnh một thân cẩm váy hoa vân màu hồng, dáng người yểu điệu, khí chất xuất trần, giơ tay nhấc chân phong thái nghiêm nghị, mặt mày như vẽ, giống như một đóa Hồng Liên cao ngạo đứng trên đỉnh núi tuyết sơn, một thân tao nhã làm cho người ta không dám nhìn gần.
Phượng mâu lạnh như băng nhìn thằng Chiến Bắc Liệt, khóe môi gợi lên một độ cong cực nhỏ, nụ cười nói giống như băng tuyết đang tan, động lòng người đến không nói nên lời, giống như màn đêm ngoài điện cũng bị nhiễm một phần ánh sáng tuyệt mĩ kia, trở nên lộng lẫy hơn vài phần.
Đông Phương Nhuận trong mắt hiện lên một tia kinh diễm, nhưng trong nháy mắt đã khôi phục sự bình tĩnh, tràn đầy ý cười bí hiểm, bưng ly rượu lên, khẽ nhấp một ngụm.
Bỗng nhiên, Lãnh Hạ hơi ngừng bước, chuyển mắt về phía Mộ Dung Triết, từ lúc nàng vào điện, ánh mắt hắn đều chưa rời khỏi mình, ác ý không che dấu chút nào kia làm nàng dù không muốn phát hiện cũng khó.
Mộ Dung Triết đối chọi với ánh mắt của nàng, lộ ra một nụ cười của tiểu nhân đắc chí, trong bông có kim.
Hắn lại chắp tay hướng phía Chiến Bắc Diễn, tiếp tục nói nốt lời vừa rồi: “Hoàng Thượng, Triết trên đường đến Đại Tần có cứu một nữ tử, Hoàng Thượng và Liệt vương chắc chắn muốn gặp nàng một lần.”
Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ đồng thời nhíu mày, linh cảm việc này nhất định có liên quan tới nàng, hai người ung dung thản nhiên xem Mộ Dung Triết sẽ diễn trò gì.
Chiến Bắc Diễn bước vài bước tới chỗ Tiêu Phượng, nắm tay nàng lên chỗ ngồi mới chậm rãi hỏi: “Trẫm và Liệt vương?”
Mộ Dung Triết tự tin ngẩng đầu, cười tuấn lãng bất phàm, liều mạng kiềm chế trái tim sắp nhảy ra ngoài vì hưng phấn, cao giọng trả lời: “Phải! Nàng đang hầu ở ngoài điện, hẳn là Hoàng Thượng và Liệt vương sẽ có hứng thú!”
Chiến Bắc Diễn vuốt cằm, nhấc mí mắt liếc hắn một cái rồi nói: “Truyền.”
Theo tiếng thông báo của thái giám, một nữ tử đeo mạng che mặt xuất hiện ở ngoài điện.
Nữ tử quần áo cẩm y thêu hoa, đeo mạng che mặt nên không rõ dung mạo, dáng người yếu đuối mảnh mai động lòng người, đầu hơi cúi xuống, từng bước chậm rãi bước vào trong điện.
Hắn hành lễ một cái với Chiến Bắc Diễn, giọng điệu mềm nhẹ: “Tham kiến Hoàng Thượng.”
Chiến Bắc Diễn nhíu nhíu mày, chỉ cảm thấy thanh âm này có vài phần quen thuộc khó hiểu, giống như đã từng quen biết, hắn đánh giá nữ tử này hồi lâu, đánh giá đến nỗi làm nàng lạnh run lên, thấy thế mới cho nàng bình thân. Nghi ngờ bĩu môi, nữ nhân này cũng quá nhát gan đi.
Nữ tử yểu điệu đứng dậy, chậm rãi ngẩng đầu, một đôi mắt phượng tràn ngập sự sợ hãi nhưng khi thoáng qua Chiến Bắc Liệt lại đầy tình ý.
Chiến Bắc Liệt chán ghét phải nhìn ánh mắt ái mộ trắng trợn kia, lập tức chuyển hướng nhìn Lãnh Hạ, lấy hành động thực tế biểu lộ mình luôn toàn tâm toàn ý!
Nữ tử nhất thời hai mắt ngấn lệ, một bộ dáng lã chã sắp khóc làm mọi người trong điện không khỏi thấy đau lòng.
Bầu trời bên ngoài ánh trăng sáng dịu dàng, vài làn gió nhẹ thoảng qua đại điện, thổi qua làn váy, sợi tóc, mạng che mặt ……….
Mạng che mặt hơi hơi bị thổi lên, làm người khác thấy được hai gò má trắng mịn như ngọc, không biết là ai hít vào một ngụm lãnh khí, không biết là ai đột nhiên kinh hô một tiếng, không biết là ai hung hăng nhăn mày lại, không biết là ai đập mạnh chén trà, không biết là ai bắt đầu lộ ra sát khí!
Cái mạng che kia bay bay chậm rãi lộ ra hai gò má trắng mịn màng, lại dần lộ ra khuôn mặt tuyệt mỹ, mắt liễu mày ngài, mũi cao dọc dừa, môi hồng đỏ thắm, ngũ quan tinh xảo như thơ như vẽ.
Nhất thời, không khí tĩnh lặng, một cái kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy!
Khuôn mặt giống Lãnh Hạ như đúc, không khác nửa phần!