Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bên trong lều lớn doanh trại Bắc Yến.
Ngột Đạt Cáp ngồi ở vị trí trên cùng, mày chau lại thành một đường, thanh âm thô kệch hỏi: “Ngươi xác định là ngươi nhìn thấy chứ? Hai giám quân Đông Sở bất hòa sao?”
Thám tử gật đầu như gà mỏ thóc, vạn phần xác định nói: “Tuyệt đối đúng, Đại soái, ta thấy rõ ràng, bầu không khí giữa Thất hoàng tử và Đại Hoàng tử rất kỳ quái!”
Ngột Đạt Cáp nhất thời linh động đầu óc, cảm thấy đây là một cơ hội của Bắc Yến.
Hắn vội vàng hỏi: “Nói nhanh lên, cụ thể là chuyện gì xảy ra.”
Thám tử liên tục gật đầu, suy nghĩ một chút, kể lại những chuyện hắn nhìn thấy, còn nói thêm: “Đại soái, cụ thể bọn họ nói gì, ta không nghe rõ, nhưng câu cuối cùng kia của Đại Hoàng tử rất rõ ràng, động tác chạy của hắn, cũng tuyệt đối là tràn đầy oán hận, ta nhìn rất rõ.”
Ngột Đạt Cáp vừa nghe, vừa phất phất tay, thám tử thức thời lui xuống.
Hắn ngồi trong lều suy nghĩ, cảm thấy chuyện này có thể lợi dụng nhưng rốt cuộc là nên lợi dụng như thế nào thì hắn không tài nào nghĩ ra nổi.
Ngột Đạt Cáp cào cào đầu, không nghĩ nữa, ngày mai sẽ xuất binh đánh Đông Sở, dựa vào dũng sĩ kiêu hãn Bắc Yến, những tên Đông Sở đó chẳng thấm vào đâu.
“Bẩm đại soái, thuộc hạ của Đại Hoàng tử Đông Sở cầu kiến.” Đúng lúc này, lính cần vụ bên ngoài bẩm báo.
Ngột Đạt Cáp nhướn mày, tựa người vào ghế ngồi, bày ra bộ dạng của Đại soái Bắc Yến, lớn tiếng nói: “Truyền.”
Không bao lâu sau, một binh lính Đông Sở gầy yếu bị dẫn vào lều lớn, hắn đưa mật hàm lên quá đỉnh đầu, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Đại soái, Đại Hoàng tử lệnh cho tiểu nhân đưa tới……… Đại Hoàng tử nói, chỉ cần đại soái hợp tác cùng hắn, giết chết Thất hoàng tử trên chiến trường, đến lúc đó quân Đông Sở là do hắn chỉ huy…….. Dù là cắt đất đền tiền hay gì cũng sẽ làm vừa lòng Đại soái.”
Ngột Đạt Cáp chống đứng lên, thân thể to lớn đối lập rõ rệt với tiểu binh Đông Sở.
Tiểu binh không tự chủ được thối lui, nhìn Ngột Đạt Cáp hung thần ác sát, sợ đến nỗi hai chân đều run rẩy.
Ngột Đạt Cáp nghĩ thú vị, chơi trò mèo vờn chuột, đi từng bước một về phía tiểu binh, đi rất chậm, ánh mắt lộ vẻ trêu tức.
Tiểu binh lui lại hai bước, đột nhiên ngồi bệt xuống đất, sắc mặt trắng bệch lắp bắp nói: “Đại……đại……….đại soái, hai hai hai….hai quân giao chiến, không…..không chém sứ giả!”
“Ha ha ha ha……..” Ngột Đạt Cáp ngửa mặt lên trời cười to, cương đao trong tay chợt lóe…….
Phụt!
Máu tươi văng đầy mặt và cổ hắn, một cái đầu lăn lông lốc trên sàn, thân thể tên tiểu binh kia đổ ầm xuống.
Ngột Đạt Cáp thu lại cương đao nhuốm máu, cười thoải mái: “Hai quân giao chiến, không chém sứ giả? Ha ha ha…….. Trên địa bàn của Bản soái, chưa từng có quy củ này!”
Ngột Đạt Cáp cười xong, hừ lạnh một tiếng, trên gương mặt âm trầm mà dữ tợn, Đại Hoàng tử cái gì, muốn lừa bản soái ư, không có cửa đâu!
Nói thì nói vậy, nhưng trong lòng của hắn lại có một mầm móng được gieo……
Ngột Đạt Cáp cào cào tóc, rồi phân phó: “Báo với các phó tướng, kế hoạch ngày thứ hai phát binh…….”
Hắn mím mím môi, nói: “Tạm dừng!”
Ngày thứ hai, ngày thứ ba………..
Bảy ngày liên tiếp, thuộc hạ của Đại Hoàng tử đưa mật hàm tới, Bắc Yến vẫn không phát binh, dừng thế này trong bảy ngày liền, lòng nghi ngờ của Ngột Đạt Cáp cũng ngày càng ít đi, càng ngày càng dao động.
==
Ngày hôm sau.
Đông Phương Nhuận một thân nguyệt sắc trường sam đi vào lều chủ soái, vung tay lên ngồi vào chủ vị, đảo qua mọi người trong lều, nói: “Nếu ta đoán không sai, sáng sớm ngày mai, Bắc Yến sẽ phát binh.”
Như một quả bom bỏ vào trong lều, mọi người đồng loạt cả kinh.
Mã Đằng Bình hỏi: “Thất hoàng tử, Bắc Yến đã hạ trại bên ngoài bảy ngày, sao ngày mai lại đột nhiên phát binh?”
Đông Phương Nhuận nhếch môi, nói: “Cũng không phải là đột nhiên phát binh, ta đã quấy rầy hắn bảy ngày, theo như tính tình của Ngột Đạt Cáp, bảy ngày đã là cực hạn.”
Mọi người tuy rằng không biết rốt cuộc hắn đã làm gì, thế nhưng Thất hoàng tử nói thì bọn họ lại tuyệt đối tin tưởng, nhất là sau trận chiến lúc trước, càng không ai sẽ phản bác hắn, lập tức hỏi: “Thất hoàng tử, vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?”
“Tiên phát chế nhân!” Đông Phương Nhuận nói năng rất có khí phách.
Mấy phó tướng nhìn nhau, chỉ cảm thấy đây quả thực là khó tin, Bắc Yến đánh tới, bọn họ chưa chạy thì thôi, ít nhất còn có biện pháp phòng ngự gì đó, vậy mà Thất hoàng tử lại nói, tiên phát chế nhân?
Suy nghĩ thế nào mà lại bảo bọn họ nghênh chiến?
Lần trước có thể thắng, hoàn toàn là nhờ chiến thuật của hắn, thế nhưng Bắc Yến có ngốc, cũng không thể nào mắc cùng mưu hai lần, huống chi bây giờ lạnh lẽo, tuyệt ngập đất, Bắc Yến có lợi thế rất lớn, lúc này đánh……..
Đánh như thế nào?
Đây không phải là muốn chết sao?
Nhìn vẻ mặt của bọn họ, cũng biết bọn họ nghĩ như thế nào, nhưng Mã Đằng Bình, không hổ là Tướng quân bao năm, suy nghĩ một chút rồi trù trừ hỏi: “Thất hoàng tử, tiên phát chế nhân là một biện pháp, nhưng chúng ta chưa hề chuẩn bị, phải đánh như thế nào?”
Đông Phương Nhuận gật đầu, nói rằng: “Gậy ông đập lưng ông.”
Không đợi mấy tên phó tướng hỏi lại, Đông Phương Nhuận đứng lên trực tiếp hạ lệnh.
“Chu Bình!”
“Có mạt tướng!”
” Phái một nghìn binh, lẻn vào bên cạnh doanh trại Bắc Yến, cứ nửa giờ lại khua chiêng gõ trống, giậm chân đạp đất, giả vờ như quân ta đánh lén vào ban đêm, quấy rầy một đêm!”
“Mạt tướng lĩnh mệnh!”
“Trịnh Anh!”
“Có mạt tướng!”
“Giờ dần dẫn theo năm vạn quân tiên phong đuổi đến, đánh bọn họ trở tay không kịp! Dốc toàn lực làm suy yếu quân đội Bắc Yến, thế nhưng không nên ham chiến, một khi Bắc Yến phản ứng lại, lập tức giả bại lui binh.”
“Mạt tướng lĩnh mệnh!”
“Hoàng Trung!”
“Có mạt tướng!”
“Đợi Bắc Yến dốc toàn bộ binh lực tiến đánh, lĩnh một vạn binh, mai phục kín đáo ở dọc đường, ngăn cản Yến quân truy kích.”
“Mạt tướng lĩnh mệnh!”
“Triệu Phong Sâm!”
“Có mạt tướng!”
“Yến quân nhất định công doanh, lĩnh hai vạn binh, kiệt lực ngăn cản Yến quân tiến doanh, một lúc sau, mở rộng viên môn, gậy ông đập lưng ông.”
“Mạt tướng lĩnh mệnh!”
“Mã Đằng Bình!”
“Có mạt tướng!”
“Dẫn đại quân rút lui, không cần cầm theo bất cứ thứ gì, đi đến sông Sở Yến, bày ra trận thế tử chiến đến cùng, sống mái cùng đại quân Bắc Yến!”
“Mạt tướng lĩnh mệnh!”
Sắp xếp xong, Đông Phương Nhuận truyền lệnh giờ tý xuất chiến, chư tướng nửa ngờ nửa tin với đối sách của hắn, Bắc Yến liệu có vì vài lần quấy rối mà thả lỏng cảnh giác hay không, vì sao Thất hoàng tử chắc chắc có thể đánh bọn họ trở tay không kịp.
Nếu gậy ông đập lưng ông, trong quân doanh Đông Sở cũng không sắp xếp thứ gì, đồng thời giữ lại mọi thứ………..
Quan trọng nhất là, dù Thất hoàng tử đoán trúng mọi thứ trước đó, tổn hao vài phần của mười vạn đại quân Bắc Yến, thế nhưng binh Đông Sở, vẫn là không đánh lại bọn hắn a!
Mã Đằng Bình trù trừ hồi lâu, chậm rãi hỏi: “Thất hoàng tử, đại doanh của chúng ta……không cần nữa sao?”
Đông Phương Nhuận nhợt nhạt cười: “Đương nhiên là cần.”