Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Kiri
Tắc Nạp.
Đại Tần Chiến thần siết chặt bức thư trong tay, năm ngón tay vì dùng lực quá mạnh mà nổi đầy gân xanh, ưng mâu u ám thâm trầm, không thể nhìn ra là kinh hoàng hay tức giận.
Chung Thương Chung Trì và Mục Thiên Mục Dương đứng ở trước bàn, không dám thở mạnh, từ lúc gia thấy bức thư viết Tiểu Vương phi bị mất tích, vẫn luôn có biểu cảm này, không nói, không động, chỉ duy trì tư thế kia, đã trầm mặc hơn nửa canh giờ.
Trước đây gia cũng từng có lúc trầm mặc rất lâu giống như bây giờ, tản ra khí tức khiến người khác run sợ, làm không khí trong phòng bị đè nén, như đang đông cứng lại.
Một lúc lâu sau, Chung Trì nóng nảy đá vào băng ghế, tức giận nói: “Gia, chúng ta đi cứu Tiểu Vương phi!”
Chung Trì nói xong định lao ra ngoài nhưng lại bị hai chữ của Chiến Bắc Liệt ngăn lại: “Không cần.”
Chung Trì ngẩn người, cũng giống như hắn còn có ba người Chung Thương, bọn họ vốn tưởng rằng Vương gia khác thường như thế là vì Tiểu Vương phi bị bắt đi, nhưng nghe giọng nói của người thì hình như không phải vậy.
Chiến Bắc Liệt ngả người về phía sau, nhắm hâi mắt lại, một lúc sau mới thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói: “Nàng cố ý để bị bắt.”
Căn phòng trầm mặc trong chốc lát, cuối cùng họ cũng hiểu ý trong lời này.
Mục Dương thở phào nhẹ nhõm, cười híp mắt hỏi: “Thì ra Vương phi đã sớm báo cho gia, hại chúng ta phải lo lắng như vậy.”
Vừa dứt lời, Mục Dương liền cảm thấy khí tức của Chiến Bắc Liệt lại trở nên nguy hiểm, vang lên tiếng nghiến răng giận dữ.
Mục Dương có trực giác, nếu như lúc này Tiểu Vương phi ở đây thì sợ rằng Vương gia sẽ lập tức lao tới, hung hăng ăn nàng không chừa chút bột phấn nào.
Cảm giác lúc này của Chiến Bắc Liệt đúng như Mục Dương nghĩ, lửa giận không có chỗ để phát tiết, thầm nghĩ túm lấy nữ nhân kia ném lên giường hung hăng giáo huấn!
Được rồi, dù là bây giờ hắn cực kỳ giận dữ nhưng hình phạt có thể nghĩ đến để phạt nàng cũng chỉ là giáo huấn trên giường thôi.
Vì sự thừa nhận này mà Đại Tần Chiến thần tự phỉ nhổ chính mình một phen.
Thấy phản ứng này của hắn, mọi người đều tự hiểu ra!
Mục Dương cẩn thận nuốt nước miếng một cái hỏi: “Không báo trước sao?”
Chiến Bắc Liệt hừ lạnh một tiếng, bạc môi rít lên tám chữ: “Tự mình chủ trương, lấy thân phạm hiểm!”
Chung Thương nhíu nhíu mày, hỏi một vấn đề mà mọi người đều rất nghi hoặc: “Gia, sao người biết?”
Chiến Bắc Liệt bất đắc dĩ day day huyệt Thái Dương, giải thích: “Cuồng Phong đưa thư tới các ngươi cũng đọc rồi đó, trong phòng nàng có dấu vết bị hạ khói mê, cùng mất tích còn có Mộ Nhị, khói mê sao có thể làm khó kẻ lỗ mãng này!”
Nhắc tới cái tên làm hắn ngứa răng, lại nghiến vài cái rồi nói tiếp: “Hơn nữa sau khi dùng bữa, nàng đã dặn Cuồng Phong phải tận lực bảo vệ Hoàng tẩu, mặc kệ có chuyện gì xảy ra cũng không được rời đi nửa bước, nói lên nàng sớm đã đề phòng.”
Ưng mâu cực kỳ tin tưởng và tự hào: “Chỉ cần Vương phi của các ngươi đã đề phòng thì trong thiên hạ này không ai có thể vô thanh vô tức bắt nàng đi!”
Bốn người gật đầu, quả thật là như vậy, nếu đã sớm đề phòng thì Tiểu Vương phi bưu hãn không thể bị người khác bắt đi, nhất là bên ngoài quán trọ còn có bốn trăm người Thí Thiên, đừng nói là chỉ có vài tên mà dù đại quân vạn người cũng chưa chắc đã có thể bắt nàng đi một cách yên lặng như thế.
Hơn nữa ngay hôm sau Thí Thiên cũng không nói tiếng nào đã biến mất, đủ để nói nàng đã sớm lên kế hoạch rất tốt, đồng thời để lại tin tức cho bọn họ.
“Gia, Vương phi đi Tây Vệ ư?” Chung Thương bỗng nhiên ngẩng đầu, tuy là câu hỏi nhưng ngữ điệu lại rất chắc chắn.
Chiến Bắc Liệt gật đầu, mở bức thư ra đáp: “Trước đó nàng đột nhiên hỏi tình hình của Vệ vương, chắc là nàng ngầm ra hiệu, nếu ra không đoán sai, thì kẻ chủ mưu chính là Mộ Dung Triết.”
“Vậy chúng ta phải làm sao?” Chiến Bắc Diễn vừa đi vào phòng, vừa nói.
Hắn chưa bao giờ cảm kích Lãnh Hạ như lúc này, lúc nàng có nghi ngờ lại để ba người Cuồng Phong bảo vệ Tiêu Phượng, hạ lệnh phải toàn lực bảo vệ, không được rời đi dù chỉ nửa khắc, cho nên sau khi Tiêu Phượng biết Lãnh Hạ biến mất, Cuồng Phong đã y lệnh mà trấn an lòng nàng.
May mà như vậy, nếu không Phượng nhi lại bế con chạy mất thì rất nhức đầu.
Chiến Bắc Liệt trầm ngâm một lát rồi lắc đầu: “Không cần làm gì cả, báo cho ám vệ các nơi nếu thấy tung tích của Vương phi thì âm thầm theo dõi bảo vệ, nếu nàng đã quyết định chuyện này thì đương nhiên đã có kế hoạch của mình.”
Chiến Bắc Diễn vỗ vỗ vai hắn, thở dài: “Ít nhiều đó cũng là vợ của đệ, đệ không lo lắng sao?”
“Lo lắng!” Chiến Bắc Liệt chậm rãi cong khóe môi nói: “Nhưng đệ tin tưởng nàng!”
Một câu tin tưởng là đủ để nói rõ tâm trạng của hắn lúc này hơn bất kỳ điều gì.
Tin tưởng nàng có thể xử lý tốt mọi việc, tin tưởng nàng có thể tự bảo vệ mình, dù trong lòng lo lắng nhưng sẽ không cản trở kế hoạch của nàng.
Ưng mâu chậm rãi nheo lại, Chiến Bắc Liệt nhìn về phía Tây, trong mắt sát khí bắt đầu chuyển động……….
Mộ Dung Triết, mặc kệ tức phụ lão tử có tự nguyện hay không, thù này ta từ từ tính với ngươi!