Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Kiri
Bên trong gian phòng vắng lặng, những làn gió nhẹ nhàng dạo qua, tinh nghịch vén tấm vải trắng mỏng manh lên, hé ra tiếng thở nhè nhẹ ở bên trong.
Nữ tử đang say ngủ, dung mạo như tiên nữ giáng trần, hai mắt dù nhắm cũng vẫn hiển hiện đầy anh khí không thể che giấu, cánh mi khẽ động……
Một lát sau, đôi mắt đang nhắm chặt kia bỗng nhiên mở ra, trong mắt có những tia sáng rực rỡ, trong trẻo nhưng cũng thật lạnh lùng!
Lãnh Hạ khẽ chuyển tầm mắt, nhìn sang phía Mộ Nhị đang ngồi ở bàn, bình tĩnh nhìn.
Nàng đã đoán được đại khái, liên hệ với những hành vi kỳ quái trước đây của người này, thì có lẽ mọi chuyện đều rõ ràng.
Trong ánh mắt tra khảo nặng nề, cuối cùng Mộ Nhị cũng có chút phản ứng, đứng dậy cầm bát thuốc, cứng nhắc đưa tới trước mặt nàng.
Lãnh Hạ đẩy bát thuốc ra, tiếp tục lạnh lùng nhìn hắn.
Mí mắt Mộ Nhị giật một cái, khuôn mặt vẫn ngơ ngác như trước, không hề áy náy chút nào.
Mày liễu nhướn lên, vì vẻ ngơ ngác của hắn nên Lãnh Hạ bắt đầu nhớ lại………..
Lần đầu tiên, nàng hiểu nhầm rằng mình bị nhiễm hàn khí khi ở Hoàng lăng, không trách hắn.
Lần thứ hai, nàng hiểu nhầm tám tháng thành tám ngày, không trách hắn.
Lần thứ ba……..
Ồ, lần thứ ba, Lãnh Hạ ngẩng đầu mỉm cười với Mộ Đại thần y, lần thứ ba, nhất định là người này cố ý!
Nàng nghiêng đầu, khóe môi vẽ nên một độ cong nguy hiểm, dùng ánh mắt đánh giá Mộ Nhị, Lăng tử này, rốt cuộc thì từ bao giờ cũng đã học được cách trả thù…………
Mộ Nhị hướng tầm mắt lên trên, Lãnh Hạ nghĩ, chắc là người này đang nhìn trời.
Sau đó, hắn vẫn giữ nguyên tầm mắt, đẩy nhẹ bát thuốc về phía trước, ý bảo: Uống.
Lãnh Hạ nhận lấy bát thuốc uống cạn rồi cực kỳ bình tĩnh hỏi: “Bao lâu rồi?”
Mộ Nhị nhíu mày, đặt hai ngón tay lên cổ tay nàng, một lát sau mới trả lời: “Ba.”
Lần này, nàng chắc chắn sẽ không hiểu là ba ngày, phủ tay lên bụng, nhẹ nhàng vỗ về, bây giờ nàng mới thật sự cảm nhận được sự vui mừng bất ngờ này.
Bất tri bất giác, sinh mệnh bé nhỏ này đã ở trong bụng nàng ba tháng.
Nàng mà cũng có một ngày, con mẹ nó, phải làm mẹ!
Lãnh Hạ không thể nói rõ cảm giác của mình hiện giờ, cái loại vui sướng không thể tưởng tượng nổi này ngập tràn trong tim nàng, lan dần ra toàn thân thể, như bao phủ nàng trong đó.
Cánh môi không tự chủ được mà nhếch lên, một độ cong ngập tràn hạnh phúc, ánh mắt cũng cực kỳ rực rỡ, những tia sáng trong đôi mắt ấy chói lọi đến mức làm Mộ Nhị hơi nheo mắt lại.
Hắn lập tức chuyển tầm nhìn, đến lúc ngay cả khóe mắt cũng không thấy nàng nữa mới thở phào một hơi.
Âm thanh rất nhỏ này cũng đủ khiến Lãnh Hạ giật mình tỉnh giấc khỏi niềm vui sướng vô bờ, nhớ lại kẻ đáng ghét kia, khẽ nhướn mày, ừm, thần y này, phải suy nghĩ thật kỹ………
Mộ Đại thần y cái khác thì không hiểu, nhưng lại rất nhạy cảm, tóc gáy tự nhiên dựng lên, ánh mắt lập tức chuyển hướng sang nhìn Lãnh Hạ, trong đó tràn đầy sự cảnh giác.
Lãnh Hạ mỉm cười, muốn bao nhiêu ấm áp thì có bấy nhiêu ấm áp, nhẹ nhàng nói: “Ta đã ngủ bao lâu rồi, sao lại ngất?”
Vẻ ngọt ngào thế này Mộ Nhị chưa bao giờ thấy, liền lập tức nhận định người này không có ý tốt gì, lặng lẽ lui ra phía sau, đánh giá khoảng cách giữa hai người, rồi lại lui xa thêm tý nữa, hình như thấy đã an toàn vài phần, mới liếc nhìn nàng, chậm chạp đáp: “Một, động võ.”
Lãnh Hạ gật đầu, nhìn ra phía ngoài cửa sổ, giờ đang là sáng sớm, ánh mặt trời nhu hòa xuyên qua cánh cửa chiếu vào phòng, làm cả căn phòng như ấm áp hẳn lên.
Nàng cười nhẹ vuốt ve bụng mình, cục cưng không có nguy hiểm gì là tốt rồi, sau này phải chú ý hơn, chắc là từ lúc ra khỏi Hoàng lăng không chăm sóc tốt bản thân, lại ăn bánh bao lạnh hơn mười ngày, đường xá lại xóc xảy, nguyên khí bị thương, nên lúc động thủ mới bị cục cưng kháng nghị.
Nghĩ tới đây, lại xuất hiện một vấn đề làm nàng cực kỳ nhức đầu!
Trong bụng đã có con, có nên nói cho người kia không, giờ chắc hắn đã về Trường An rồi, nếu nói thì nàng dám khẳng định, hắn sẽ bỏ lại mọi việc rồi dùng tốc độ ánh sáng bay đến đây, đóng gói nàng mang về Trường An……
Ý nghĩ này vừa toát ra, Lãnh Hạ đã lập tức quyết định.
Ừ, gạt đi!
Để chuyện bên này kết thúc rồi sẽ cho hắn một kinh hỉ!
Đúng, Lãnh Đại sát thủ gật đầu, nửa phần hổ thẹn cũng không có, vô cùng thản nhiên nghĩ, đúng là vì nàng muốn cho Chiến Bắc Liệt một kinh hỉ!
Quyết định xong liền ném chuyện này ra sau đầu, bắt đầu suy nghĩ những chuyện cần làm bây giờ.
Lãnh Hạ đứng dậy đi ra ngoài, bên ngoài có phó tướng của Mộ Dung Triết đang đứng chờ, trong những ngày Mộ Dung Triết bị hôn mê, mọi chuyện lớn nhỏ trong phủ Tam Hoàng tử đều do hắn quản.
Hắn nhìn thấy Lãnh Hạ bước ra, ánh mắt vô cùng sùng bái, hưng phấn nói: “Công chúa, cuối cùng người cũng tỉnh rồi, lúc nãy chúng ta lo lắng hỏi thần y, mà hắn lại không nói gì cả.”
“Không sao, chỉ là không nghỉ ngơi tốt thôi.” Lãnh Hạ gật đầu, hỏi: “Tình hình hôm nay thế nào?”
Khuôn mặt hắn rất phấn chấn, hai tay siết chặt cực kỳ kích động: “Chỉ trong một đêm, có không ít trọng thần đã đến phủ, Binh bộ Thượng thư, Đại học sĩ Văn Uyên các, Hộ bộ thị lang, ………”
Hắn đếm một hồi, nói ra tên của hơn mười người, hít sâu một hơi rồi nói tiếp: “Đều là đến thăm và cảm tạ Công chúa, nói chung lần này, quả thật rất nhiều trọng thần trong triều đã nợ Công chúa một ân tình lớn! Còn bên ngoài, thì bây giờ tất cả dân chúng đều đang bàn luận Công chúa và thần y xoay chuyển tình thế trên thuyền, dũng cảm đánh nhau với thích khách, không còn kẻ nào dám coi thường Công chúa nửa phần!”
Lãnh Hạ nhíu mày, chỉ trong một đêm mà việc này đã được đồn đại rộng rãi, chắc chắn cũng có công của đám người Tề Triệu Chu Lập Vũ, nàng hôn mê bất tỉnh nên không thể gặp mặt cảm tạ, nên mới đi lan truyền truyện này để nâng cao danh tiếng cho nàng, coi như để thể hiện một chút thành ý.
Lần này, có khi Mộ Dung Tiêu tức đến hộc máu.
Nhưng việc này không phải chỗ nào cũng tốt, ví dụ như danh tiếng của nàng truyền ra ngoài đồng nghĩa với việc sẽ bị đẩy lên nơi đầu sóng ngọn gió, trở thành cái đinh trong mắt những kẻ đang tranh đoạt.
Lãnh Hạ khẽ cong khóe môi, đã đến lúc để Mộ Dung Triết tỉnh rồi!
Chỉ cần Mộ Dung Triết tỉnh, mọi sự chú ý đang tập trung trên người nàng sẽ bị rời đi, dù sao nàng cũng chỉ là một nữ nhân, lại còn là một nữ nhân đã xuất giá, mà Mộ Dung Triết, mới là đối thủ số một của mọi người, nhất là Mộ Dung Tiêu.
Nàng lại hỏi đến tình hình của Lục hoàng tử Mộ Dung Tề, phó tướng tri vô bất ngôn ngôn vô bất tẫn, nói hết tin tức cho nàng.
Hôm qua lúc rời khỏi thuyền hoa đã là giờ Mùi, sau khi Mộ Dung Tiêu về phủ Tứ Hoàng tử thì không xuất hiện nữa, mọi người đều quay về phủ của mình, nửa canh giờ sau, Thừa tướng dẫn đầu các quan viên tụ tập ở bên ngoài Lục hoàng tử phủ, nhất là Thừa tướng, mang thi thể của Trịnh Phù vào phủ Lục hoàng tử, than thở khóc lóc lên án Mộ Dung Tề.
Cũng trong lúc đó, những Hoàng tử Công chúa khác nhận được tin tức, trừ Mộ Dung Tiêu và Lãnh Hạ, tất cả đều chạy tới phủ Lục hoàng tử, mọi người thường ngày cảnh giác lẫn nhau, nay đều chĩa mũi dùi vào Mộ Dung Tề, khiển trách hắn độc ác, không để ý tới máu mủ tình thâm.
Mộ Dung Tề vừa vào cung thăm Tề phi nương nương xong, không hiểu chuyện gì.
Đương nhiên hắn sẽ không thừa nhận, sau khi thề thốt, nhìn thấy chứng cớ, liền bối rối……….
Hết đường chối cãi!
Nhất là đám hắc y nhân kia, đúng là thị vệ của phủ Lục hoàng tử!
Lãnh Hạ nghe đến đó, khóe môi lại cong lên, Mộ Dung Tiêu giỏi tính toán thật, không biết đã thu mua người của phủ Mộ Dung Tề từ lúc nào, đặc biệt những năm qua, Mộ Dung Triết với Thái tử đấu nhau đến ngươi chết ta sống, hắn lại vẫn giấu tài, đợi đến khi Mộ Dung Triết cho rằng đã nắm chắc phần thắng, rời khỏi Lương Đô, mới vùng lên, bắt đầu hành động.
Không khỏi khiến Lãnh Hạ nhớ lại Đông Phương Nhuận năm đó, nhưng dù sao Mộ Dung Tiêu vẫn còn kém hơn một bậc.
Đợi phó tướng nói xong, Lãnh Hạ mới gật đầu hỏi: “Vậy cuối cùng thì sao?”
Phó tướng lắc đầu cảm thán: “Đáng tiếc a, Hoàng thượng bệnh nặng như rắn mất đầu, không ai có thể xử lý chuyện này, cuối cùng cũng chẳng giải quyết được gì. Nhưng sau lần này thì Lục hoàng tử xong rồi, chỗ dựa lớn nhất vốn là Thừa tướng, vậy mà bây giờ ái nữ của ông lại chết trong tay hắn, chỉ hận không thể róc xương uống máu ấy chứ, chắc chắn là đối đầu nhau rồi, hơn nữa còn đắc rất nhiều triều thần trong triều, vị trí kia………”
Hắn chỉ chỉ trời, chắc chắc nói: “Tuyệt đối không thể được.”
Lãnh Hạ cười lạnh, cho hắn lui xuống, đến tận lúc hắn rời đi vẫn còn không hiểu: “Sao Lục hoàng tử lại không khôn ngoan như thế……..”
Lúc về phòng, Mộ Nhị vẫn ngồi ngơ ngẩn như trước.
Cũng không biết mỗi ngày người này đều suy nghĩ cái gì, ngẩn người ra, có thể ngồi nguyên cả ngày, không động chút nào.
Lãnh Hạ gõ gõ mặt bàn, thấy mi mắt hắn hơi động thì biết người này đã có phản ứng: “Mộ Dung Triết, ngày mai có thể tỉnh.”
Hắn gật đầu, tiếp tục ngồi thiền.
Lãnh Hạ vươn tay, vẫy vẫy trước mắt hắn, năm ngón tay trắng trẻo vung qua vung lại làm ánh mắt Mộ Nhị không tự chủ được mà cũng đảo theo, một lúc sau mới có phản ứng, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn nàng một cách khó hiểu.
Lãnh Hạ chống tay lên bàn, kề sát vào mặt hắn hỏi: “Sư phụ của ngươi có nói qua về hình săm của ta không.”
Mộ Nhị cau mày, nghiêng đầu sang một bên như đang suy nghĩ, một lúc lâu sau mới đáp lời: “Không.”
Nàng nhún vai, nếu đã như vậy, thì để mai hỏi thôi!