Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn
  3. Quyển 2 - Chương 72-2
Trước /407 Sau

Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn

Quyển 2 - Chương 72-2

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Màn đêm buông xuống, bầu trời thành Trường An bị phủ đầy mây đen, không khí đầy áp lực tràn ngập khắp thành, còn chưa đến giờ cấm ra đường nhưng trên đường đã chẳng còn ai.

Cửa thành bị phong tỏa hoàn toàn, thị vệ gác cổng nhiều hơn gấp mười lần, đừng nói là người, một con ruồi cũng không bay ra được.

Tiếng bước chân nặng nề vang lên không ngừng nghỉ, không chỉ thị vệ của Liệt vương phủ, ngay cả thị vệ trong cung cũng được điều động, nghiêm mật lục soát từng nhà, chỉ cần có điều kỳ lại, dù là nguyên nhân gì, bắt lại trước rồi tính sau.

Cấm vệ quân tìm ở tất cả các ngõ ngách trong và ngoài thành, không bỏ qua bất kỳ chỗ nào, dù có quật ba thước đất lên cũng phải tìm được Tiểu Vương gia.

Dịch quán Đông Sở bị bao vây, thị vệ lạnh lùng gác ngoài cửa, chỉ cần có người muốn rời đi liền trở thành oan hồn dưới lưỡi kiếm, làm đám sứ giả Đông Sở ở bên trong sợ trắng bệch cả mặt, run rẩy không dám động đậy.

Lúc Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt bước vào, sứ giả vội vàng quỳ xuống đất, lắp bắp nói: “Vệ Hoàng, Liệt Vương gia…….. Tiểu thần không làm a!”

Nhìn hai người này sát khí khắp người, sứ giả sợ đến vỡ mật, sợ hãi nói: “Tiểu thần chỉ đưa Quốc thư…… Thật sự không làm……. Tiểu thần không dám a!”

Chiến Bắc Liệt đá cho hắn một cước, cúi người xuống, bước tới gần hắn lạnh lùng hỏi: “Trong đoàn sứ giả thiếu ai?”

Hai người có thể chắc chắn thích khách kia là người trong đoàn sứ giả, lúc đó trên Kim Loan điện trừ bọn họ ra thì là triều thần Đại Tần, mà ở trên đường thành Trường An, lúc thích khách kia quay đầu lại, dù vẻ mặt dữ tợn đầy máu nhưng Lãnh Hạ vẫn có thể nhận ra, là một thị vệ trong đoàn sứ giả.

Sứ giả quay đầu lại, nhìn cẩn thận một vòng rồi bỗng cả kinh hô lên: “Thiếu một! Thiếu thị vệ Trần Quảng!”

Trần Quảng………

Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt thử nghĩ ngợi một lúc nhưng hoàn toàn không có ấn tượng với cái tên này.

Hơn nữa hôm nay dáng vẻ của người kia, hai người hoàn toàn xa lạ, nếu không phải hận ý trong mắt hắn quá rõ ràng, chỉ hận không thể xé xác hai người thì bọn họ sẽ cho rằng, người này chẳng qua là bị người sai khiến.

Chiến Bắc Liệt cau mày, túm cổ áo tên sứ giả lên trầm giọng hỏi: “Trần Quảng, trước và sau lúc đi có gì khác không?”

Sứ giả quay về đằng sau hét lên: “Nói nhanh, Trần Quảng kia có gì khác biệt, việc lớn quan trọng, mau nói rõ cho Liệt Vương!”

Lúc này, Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ nóng lòng, sứ giả cũng nóng lòng, hắn ở Đông Sở cũng coi như là một nửa tâm phúc của Đông Phương Nhuận, lần này đi sứ, từng được thái giám thiếp thân của Đông Phương Nhuận dặn dò phải hòa nhã lễ độ. Theo hắn suy đoán, chuyện quan trọng sau lễ đăng cơ có lẽ chính là hiệp nghị hòa bình!

Nhưng bây giờ, không chỉ bị hoài nghi là bắt cóc con trai của Liệt Vương, nếu không tốt thì mạng nhỏ cũng mất………

Sứ giả không chút nghi ngờ, chỉ cần có vấn đề gì xảy ra, hai sát thần này chắc chắn sẽ giết bọn họ không chớp mắt!

Một lát sau, một nam tử run rẩy bước lên, cũng mặc trang phục của thị vệ đáp lời: “Bẩm Liệt Vương, trước kia Trần Quảng cùng phiên trực với tiểu nhân, từ trước đến giờ hắn đều thật thà, đối xử tốt với mọi người, nhưng trên đường đi sứ lại thay đổi rất nhiều, ít tiếp xúc với mọi người, thậm chí lúc nói chuyện cũng chỉ đáp lại một hai chữ…..”

Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt liếc nhau, đáp án rất rõ ràng, người kia, dịch dung!

Hắn dịch dung thành Trần Quảng, đi theo đoàn sứ giả tới Đại Tần, tìm cơ hội đối phó hai người……….

Suy đoán này, được chứng thực khi về đến Liệt Vương phủ.

Chu Phúc bị đâm một kiếm vào lưng, vốn là mất mạng, nhưng được cứu trị kịp thời, Chiến Bắc Liệt hét lớn làm Mộ Nhị nhận ra việc cấp bách nên khó mà được nhanh nhẹn một lần, nhanh chóng chữa trị cho Chu Phúc, sau một canh giờ, may mắn bảo vệ được mạng nhỏ.

Chu Phúc thấp thỏm trong lòng, cực kỳ hổ thẹn, lúc tỉnh lại liền túm lấy tay Mộ Nhị.

Mộ Đại thần y hít sâu một hơi, cau mày thật chặt, cố gắng đè nén xúc động hất tay ông ra, để Chu Phúc cầm lấy tay hắn, thều thào nói: “Người kia…. dịch…… dịch dung……”

Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt từ lúc phát hiện con bị bắt đều đuổi theo không ngừng, nên cách thích khách khá xa, mà Chu Phúc thì nhìn tận mắt lúc hắn cướp tiểu chủ tử đi, ông đã làm tổng quản ở Vương phủ mấy chục năm, nhãn lực không hề tầm thường, liếc nhìn gần thì thấy mặt hắn cứng ngắc, giống như là đeo mặt nạ.

Hắn nói xong câu này lại hôn mê.

Mộ Nhị mím môi nhìn cánh tay bị Chu Phúc túm chặt, muốn rút ra lại không rút được.

Hắn ngơ ngác nhìn cổ tay đang bị Chu Phúc nắm chặt, nghiêng đầu suy nghĩ trong chốc lát, bệnh sạch sẽ lại phát tác nên lập tức ném luôn cái gì đó gọi là y đức, phất tay một cái cách không điểm huyệt Chu Phúc làm tay ông buông thõng xuống.

Mộ Đại thần y hài lòng gật đầu, xoay người, cứng ngắc bước ra ngoài.

Ngoài cửa, Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ vừa về, Mộ Nhị ngơ ngác đứng trước mặt hai người, phun ra từng chữ: “Dịch dung.”

Lãnh Hạ cau mày gật đầu, điều này giống như họ phỏng đoán, giờ nàng không quan tâm đến thân phận của thích khách mà là…

Tiểu bất điểm bị bắt đi đã mấy canh giờ rồi, thích khách kia chắc chắn sẽ không tốt bụng mà cho nó ăn, nhất là người kia căm hận hai người như thế, không biết……….

Lãnh Hạ không dám nghĩ tiếp, nhắm mắt lại thật chặt, dù nàng là Sát thủ chi vương, là Đại Tần Liệt Vương phi, là Tây Vệ Nữ hoàng, nhưng giờ đây, nàng chỉ là một mẫu thân, một người mẫu thân bất lực khi con trai bị bắt đi.

Chiến Bắc Liệt ôm lấy nàng, nhẹ nhàng vỗ về: “Sẽ quay về.”

Mộ Nhị ở đối diện ngơ ngác nhìn hai người, hơi cau mày, nhớ tới tiểu quỷ bắt hắn làm mũi heo cả một buổi chiều kia, một lúc sau mới chậm chạp nói: “Sẽ.”

Lăng Tử này bây giờ cũng học được cách quan tâm người khác, Lãnh Hạ gật đầu, nở nụ cười nhẹ.

Con ngươi của Mộ Đại thần y lóe lóe sáng, cánh mi hơi run rẩy, có vài phần ngượng ngùng, vài phần xấu hổ, hai má ửng đỏ, điểm mũi chân một cái!

Biến mất!

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân, Chung Thương xông vào, thở gấp nói: “Gia, Vương phi, không nhận ra được thân phận của đám hắc y nhân kia, nhưng dựa vào phục trang thì là cùng một nhóm với đám người gặp trên đường về Đại Tần.”

Chiến Bắc Liệt khẽ cong lên một độ cong tàn nhẫn, thâm trầm nói: “Đám người Niên gia đó?”

“Phải, là tử sĩ do Niên gia mang tới.” Trong mắt Chung Thương cũng ngập đầy sát khí: “Nhưng nếu người Niên gia muốn giết Vương phi thì không cần thiết phải bắt tiểu chủ tử, hơn nữa nhìn cách người kia trực tiếp bắt lấy tiểu chủ tử ở cửa Vương phủ thì không giống như đã mưu tính trước.”

Lãnh Hạ lạnh lùng cười, giải thích: “Vì họ không phải cùng một nhóm người.”

Khi thấy đám hắc y nhân kia xuất hiện, trong mắt thích khách hiện lên tia khó hiểu, không phải hắn giả vờ nên là do hắn cũng không ngờ lại có một nhóm hắc y nhân xông tới chặn đường, vô cùng có khả năng, tử sĩ của Niên gia vẫn mai phục ở bên ngoài, đợi cơ hội, mà thích khách đột nhiên xuất hiện, ôm con đi, nàng và Chiến Bắc Liệt kinh hoảng đuổi theo khiến tử sĩ có cơ hội hạ thủ, cũng vừa kịp để thích khách kia có cơ hội chạy trốn.

Dù nói thế nào thì nếu đám tử sĩ này không đột nhiên xuất hiện thì nàng và Chiến Bắc Liệt cũng sẽ không mất dấu người kia.

Trong mắt Lãnh Hạ ngập đầy lệ khí, Niên gia, còn có người đứng sau Niên gia…..

Thù này, với các ngươi, ta sẽ……..

Từ từ tính!

Quảng cáo
Trước /407 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Lăng Tổng Cưng Chiều Bà Xã Đại Nhân

Copyright © 2022 - MTruyện.net