Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Khoảng thời gian vui vẻ này, chậm rãi trôi qua.
Thuyền đã vào đến địa phận biển của Đông Sở, mấy hôm nay thấy cũng có một số thuyền buôn đi qua, cũng có đội kiểm tra trên biển nhưng đều bị đám người Cuồng Phong đuổi đi.
Còn một ngày nữa là đến bến cảng.
Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ từ hôm đó trở đi không hề thấy Mộ Nhị, mỗi lần thấy có bóng xanh ở phía xa thì ngay lập tức lại biến mất.
Đối với chuyện này, Đại Tần Chiến thần vô cùng sảng khoái, liếc mắt nhìn Lãnh Hạ.
Lãnh Đại sát thủ hai mắt thâm đen, mất ngủ nghiêm trọng, rốt cuộc thì nàng cũng thật sự cảm nhận được sự dũng mãnh của Đại Tần Chiến thần, nam nhân này, rõ ràng là sói đói đầu thai, sắc lang ẩn trong máu, cơ thể cũng cực kỳ khang kiện, tràn đầy tinh lực, ngay cả nàng là Sát thủ chi vương cũng phải cam bái hạ phong.
Giờ vừa thấy hắn cười híp mắt nhìn sang, nàng lại phản xạ có điều kiện nhũn chân ra, muốn giơ cờ trắng đầu hàng.
Mặt trời mới nhô lên, chiếu sáng một vùng đại dương mênh mông sóng nước, nhìn phía chân trời xa xa đã có thể thấp thoáng thấy Đông Sở.
Lãnh Hạ, Chiến Bắc Liệt, Chiến Bắc Việt, Niên Tiểu Đao, lười biếng nằm trên boong thuyền, phơi mình dưới ánh nắng ấm áp, nhìn như bốn con mèo lười.
“Ê?” Niên Tiểu Đao nhảy dựng lên, dựa vào lan can nhìn về phía xa, cả kinh nói: “Hình như có người?”
Chiến Bắc Việt nhìn theo tầm mắt của nàng, quả nhiên thấy có một nam tử mặc y phục xanh biếc, bám vào một tấm gỗ nổi trên mặt nước…..
Hắn đang nghĩ tại sao người này lại có chút quen mắt?
Lãnh Hạ đã bật cười: “Hoa cô nương?”
Nam nhân cố gắng di chuyển về phía thuyền lớn, vẫy vẫy tay gào lên: “Cứu mạng a, cứu ta với!”