Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hai người suy nghĩ suốt đường về lều.
Nhìn nam nhân ủ dột bên cạnh, Lãnh Hạ nhếch môi, xoa xoa mi tâm của hắn, Chiến Bắc Liệt cầm lấy tay nàng rồi nhanh chóng ấn một nụ hôn.
Lúc này Lãnh Hạ mới nói: “Thật ra còn một cách….”
Chiến Bắc Liệt nhìn nàng, chậm rãi lắc đầu nói: “Ta biết cách nàng nói, bảo tàng Phù thành!”
Lãnh Hạ cười nhẹ, nàng biết, Chiến Bắc Liệt không muốn động đến bảo tàng, nguyên nhân chủ yếu là sợ nàng thẹn với lòng, nàng là hậu nhân Phù thành, đã không phục quốc thì thôi, lại còn động đến bạc, nhất định sẽ vô cùng hổ thẹn.
Nếu là trước đó thì Lãnh Hạ cũng chưa từng nghĩ đến chuyện đi tìm bảo tàng, dù sao đây cũng là hy vọng của Phù thành, dù giờ đã diệt vong, nhưng cũng là sự gửi gắm của bao đời Thành chủ, cũng là sự gửi gắm của lão ngoan đồng, mà tình nàng thì không muốn vô duyên vô cớ nhận vật như vậy.
Nàng cũng từng phân tích cho lão ngoan đồng, với tình hình thiên hạ bây giờ, Phù thành không thể trùng kiến!
Nhưng mà, trước khác nay khác!
Nàng mỉm cười, nhún vai nói: “Nếu thiên hạ bình định, trùng kiến Phù thành thì sao? Ngươi nói xem, lão hồ ly kia có đồng ý không?”
Chiến Bắc Liệt biết nàng muốn nói, đến lúc Đại Tần thống nhất ngũ quốc, thiên hạ không còn chiến loạn, Chiến Bắc Diễn có đồng ý lập lại một Phù thành mới ở chỗ xưa hay không?
Hai người chậm rãi liếc nhau, cùng cười ra tiếng. Lão hồ ly mặt cười ngàn năm kia, buôn bán một vốn bốn lời như vậy, sao có thể bỏ qua?