Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Aizz………”
Tào quân y thở dài một tiếng, kéo nàng ra phía sau ông, giải thích: “Đứa trẻ này đi theo lão hủ học tập đã lâu, không hề học quy củ lễ tiết gì trong quân đội cả, học y đến choáng váng rồi, nếu va phải phượng thể Công chúa thì xin Công chúa thứ lỗi.”
Lãnh Hạ cũng vờ vâng dạ theo: “Xin….. xin Công chúa thứ lỗi.”
Liên Công chúa sửng sốt, cẩn thận nhìn Lãnh Hạ một lần nữa rồi trong lòng trào dâng nỗi xấu hổ và giận dữ.
Vừa rồi nhận nhầm một tên lính quèn là do nữ nhân kia cải trang, phản ứng đầu tiên trong lòng chính là thối lui, không muốn thừa nhận là mình sợ nhưng cơ thể đã có phản ứng chân thực nhất, mình sợ nữ nhân kia, điều này khiến người luôn luôn cao ngạo coi nữ nhân kia là đối thủ như mình……
Xấu hổ và giận dữ muốn chết!
Các tướng sĩ xung quanh đều không rõ chuyện gì xảy ra, chỉ thấy Liên Công chúa ngơ ngác đứng tại chỗ, sắc mặt đỏ bừng, hai tay siết chặt, móng tay tự đâm chảy máu mà cũng không biết.
Bên trong xe ngựa có một người vọt ra, quỳ gối trước mặt nàng ta, dập đầu cầu tình: “Công chúa, Tiểu Lăng nhất thời lỗ mãng, tiểu nhân thay hắn bồi tội với người!”
Chính là Đặng Phúc.
Những người khác giờ mới giật mình tỉnh giấc, đều quỳ xuống.
“Công chúa, Tiểu Lăng chỉ là vô ý mà thôi.”
“Công chúa đại nhân đại lượng, xin hãy tha cho hắn một mạng!”
Nhìn bao người quỳ dưới đất, nghe bên tai những tiếng cầu tình, tất cả đều là vì tiểu binh kia, sự hoài nghi trong lòng Liên Công chúa lập tức biến mất, nữ nhân kia dù có khả năng thế nào cũng không thể trong vài ngày đã có nhân duyên và danh vọng tốt như thế ở đây.
Nàng ta thở phào nhẹ nhõm, thầm hận chính mình trông gà hoá cuốc.
Siết chặt bàn tay trắng nõn nhuốm máu, nhanh chóng xoay người rời đi…….
Lãnh Hạ nhìn qua người Tào quân y thấy nữ nhân đã đi xa kia y bào thuần trắng, trong vẻ tao nhã vô song, có vài phần quẫn bách chạy trối chết.
Khóe môi khẽ cong lên, nàng quay ra nhìn Tào quân y thì thấy trong đôi mắt già nua của ông, lộ ra vài phần bừng tỉnh đại ngộ.
Lãnh Hạ thật tình cảm kích: “Đa tạ.”
Ông thở dài lắc đầu: “Hôm nay lão hủ vì ngươi mà đã làm ra những chuyện như vậy.”
Tào quân y chỉ là hoài nghi Lãnh Hạ là mật thám do Đại Tần phái tới.
Nếu như không phải thì ông nói đỡ vài câu coi như là cứu mạng một người; còn nếu phải thì ông cũng không hối hận khi làm việc này, mấy ngày ở chung đã có lòng tán thưởng Lãnh Hạ, giờ lại thấy hắn ra tay cứu mạng một người, nếu như thật sự có âm mưu gì đó thì phải càng âm thầm càng tốt chứ, chỉ cần hắn không ra mặt bảo cắt thì cũng sẽ không bị bại lộ thân phận.
Mà hắn lại vì một sinh mạng mà không màng tới sự nguy hiểm của bản thân.
Chỉ bằng điểm này cũng đã đủ để ông cứu hắn!
Tào quân y tin tưởng ánh mắt nhìn người của mình, người thanh niên này cũng không phải dạng người đại gian đại ác.
Lãnh Hạ đã hiểu ý của ông lão này.
Nàng cười nhẹ, trịnh trọng gật đầu, lần thứ hai nói tiếng cám ơn.
Nếu ngay từ đầu biết cứu Đặng Quý sẽ bại lộ thân phận, đương nhiên Lãnh Hạ sẽ không làm, dù sao hành động của nàng không chỉ liên quan đến chính mình mà còn có Đại Tần, còn có bách tính, nàng sẽ không vì một người mà làm ảnh hưởng đến đại cục.
Chẳng qua là nàng nghĩ Đông Phương Nhuận và Liên Công chúa sẽ không tới chỗ này nào ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy.
Nhìn Tào quân y, Lãnh Hạ tin rằng những ngày sau mình có thể không cần kiêng kỵ gì mà thoải mái ở lại nơi này.
Cái này gọi là…….
Vô tâm cắm liễu liễu xanh um!
Nàng cười cười quay sang các tướng sĩ bên ngoài xe: “Đa tạ chư vị.”
Mọi người đã đứng dậy, thấy Liên Công chúa đã thật sự đi xa, rốt cuộc mới thở phào nhẹ nhõm.
Nếu là trước đây thì đương nhiên họ không dám cầu tình như vậy, nhưng vì một phen luận thần nữ của Lãnh Hạ đã hạ uy vọng của Đông Phương Nhuận đến mức thấp nhất, nhất là trận chiến này thương vong nặng nề, tiếng cầu ngừng chiến trong quân nhiều vô vàn, đối với Đông Phương Nhuận và Liên Công chúa đều có vài phần oán giận, đấu với trời, có thể thắng sao?
Còn với họ, cũng chỉ còn lại cung, đã không còn kính.
Các tướng sĩ khoát khoát tay, trừ việc cảm tạ chuyện cứu Đặng Quý một mạng, cũng bội phục tên tân binh nhìn thấy máu tanh mà không hề nhíu mày lấy một cái này, hỉ hả nói: “Không có việc gì không có việc gì, ngươi mau đi tắm rửa đi, nhìn bộ mặt bẩn thỉu của ngươi mà Công chúa sợ đến choáng váng đấy!”
Cười nói mấy câu rồi Lãnh Hạ nhảy xuống xe ngựa.
Nghe mọi người trêu chọc rồi bước chậm đến bên dòng suối.
Suối nước trong suốt, cỏ cây um tùm.
Lãnh Hạ ngồi xổm trên bờ, vốc từng vốc nước lên lau mặt, máu loãng dần dần tan vào nước, thỉnh thoảng có vài con có nhảy bật lên khỏi mặt nước trông rất vui nhộn, nàng dùng tay áo lau nước trên mặt rồi đứng lên.
Bỗng nhiên hai tai khẽ động, nàng chợt dừng bước.
Đứng vững bên dòng suối, nàng khẽ hỏi: “Mọi việc chuẩn bị thế nào rồi?”
Lời này như là hỏi không khí, không hề báo trước, người được hỏi hình như cũng sững sờ, một lúc sau mới đáp lời: “Bẩm Vương phi, thuộc hạ đã nhận được tin từ Chung Thương, những thứ Vương phi cần đều đã được chuẩn bị đầy đủ.”
Giọng nói này như xa như gần, vang vọng trong không gian chứng tỏ người này nội lực cao thâm.
Lãnh Hạ vẫn đứng im, ngay cả mắt cũng không dời đi nửa phần, chỉ bình tĩnh nhìn mấy con cá không ngừng nhảy lên trong suối, nếu nhìn từ đường hành quân ra thì cũng chỉ cho là có một tên lính quèn, đang hóng gió bên bờ suối mà thôi.
“Ba người Cuồng Phong đâu?”
“Chung Mặc truyền tin cho thuộc hạ, Kim Lân Vệ xé lẻ ra quay về Đông Sở theo đường biển, ám vệ của chúng ta chặn một phần, còn một phần thì bị Thủy sư tuần tra bắt được, chắc là vẫn còn vài người, Cuồng Phong Lôi Minh Thiểm Điện đã xen lẫn vào trong đó, giờ đã đến Biện Vinh.”
“Ừ.”
Nàng lên tiếng, đây là chuyện dặn bọn họ làm trước khi đi, giờ cũng coi như là thuận lợi, là do Đông Phương Nhuận muốn thu hút sự chú ý của nàng và Chiến Bắc Liệt trước mà thôi, cũng nên chơi chiêu gậy ông đập lưng ông chứ nhỉ, thu hút sự chú ý của Đông Phương Nhuận, khiến hắn cho rằng hai người dốc toàn lực đối phó với hắn, mặt khác cũng toàn lực đuổi bắt Kim Lân Vệ trên biển, muốn đòi lại lưu hoàng.
Đương nhiên sẽ không ngờ tới chuyện có ba người lẫn vào trong Kim Lân Vệ, đường hoàng tiến vào Đông Sở!
Thậm chí có thể đánh vào nội bộ mật vệ thần bí của hoàng thất Đông Sở!
“Thân phận có bị lộ không?”
Người nọ do dự một lát rồi rầu rĩ nói: “Tạm thời chắc là không, bọn họ dịch dung thành ba Kim Lân Vệ bị bắt được, giờ cũng không rõ đang ở đâu, chỉ có lên bờ thì để lại ám hiệu thôi.”
Nàng đứng chắp tay, hỏi thêm vài câu nữa rồi duỗi người một cái, dặn dò: “Vất vả rồi, chuyển lời tới Chung Mặc, còn khoảng nửa tháng nữa sẽ tới Biện Vinh.”
Ám vệ này hình như không hiểu nên một lúc lâu mà vẫn không đáp lời, có lẽ đang nghĩ xem sao phải bảo Chung Mặc, dù sao thông tin được truyền rất nhanh, hành trình này họ đều biết, hơn nữa Tiểu Vương phi cơ trí hơn người, sao lại làm chuyện thừa này?
Không đúng, nhất định là có thâm ý……..
Một ám vệ không biết tên, đang chìm đắm trong thâm ý này, nghĩ a nghĩ, nghĩ nát óc rốt cuộc cũng hiểu!
Đây là Tiểu Vương phi, muốn chuyển lời cho gia a!
Nghe thấy tên ám vệ nào đó rối rắm vò đầu bứt tai như con rận, cuối cùng cũng nghe được một tiếng hiểu ra, Lãnh Hạ liếc một cái, quả thật là nàng muốn nói cho Chiến Bắc Liệt, cũng chẳng phải muốn hẹn ước điều gì, chỉ mong hắn đừng lo lắng, sở dĩ gián tiếp dặn Chung Mặc là để hắn ta nhớ kỹ luôn truyền tin của mình về.
Mà lúc này, sự chú ý của nàng đã bị một chuyện khác thu hút.
Thật tình không muốn thừa nhận, đám ám vệ này của Chiến Bắc Liệt, thân thủ sắc bén ẩn nấp chuyên nghiệp những thứ khác cũng rất có năng lực nhưng thông minh thì……
Rất mẹ nó đáng xấu hổ!
Bên này Lãnh Hạ đang hung hăng xem thường, đợi một lúc sau, người nọ vẫn còn chưa đi.
Rất lâu sau, một câu ai oán nghi vấn truyền tới: “Vương phi, sao người biết thuộc hạ đến đây?”
Một ám vệ, tự nhận bản thân công phu hơn người, nhất là đối với Tiểu Vương phi không hề có nội lực, thậm chí ngay cả bị phát hiện thế nào cũng không biết, đây chắc chắn là vũ nhục lớn nhất trong cuộc đời hắn.
Lãnh Hạ nhướn mày, chậm rãi xoay người, thong thả đi về phía đội ngũ hành quân.
Lúc đi ngang qua cây, bỗng nhiên dừng lại, ngẩng đầu lên nháy mắt mấy cái rồi lại khôi phục vẻ mặt lạnh nhạt.
Rầm!
Một tiếng vang thật lớn.
Ám vệ trên cây kia ngã lộn cổ xuống đất.
Sau khi xác định xung quanh không có ai, liền khóc không ra nước mắt leo lên, mệt hắn còn tự nhận nội lực thâm hậu khinh công cao tuyệt, cái nhìn vừa nãy của Tiểu Vương phi rõ ràng muốn nói cho hắn biết: “Ta không chỉ biết ngươi đã đến, còn biết ngươi ở đâu.”
Nhìn người ta xem, bình tĩnh, thong dong, bưu hãn đến biến thái, lại không hề kiêu ngạo chút nào.
Hành vi ngốc nghếch của mình được gọi là gì?
Tự rước lấy nhục a!
Một ám vệ tự hỏi tự trả lời, hai hàng nước mắt chảy xuôi, nhìn bóng người đã đi xa kia mà ánh mắt đầy vẻ sùng bái và kính nể, âm thầm siết chặt tay, kiên quyết hoàn thành nhiệm vụ thần tượng giao phó!
Chuyển lời cho gia, Tiểu Vương phi sắp đến Biện Vinh, đại khái còn khoảng nửa tháng nữa.