Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Tâm
Beta: Ano
Trụ sở giải trí Dự Tinh.
Cửa phòng họp mở ra, các giám đốc điều hành cấp cao do Quý Vân Sanh đứng đầu cầm hồ sơ bước ra.
Thấy Quý Vân Sanh đi ra, trợ lý vội vàng tiến lên nghênh đón, hạ giọng cung kính nói: “ông chủ Quý, Mộ Tư Xa đã chờ ở văn phòng.”
Quý Vân Sanh gật gật đầu, bước về phía văn phòng: “Đã biết.
Chưa bước vào cửa văn phòng, đã nghe thấy một giọng nam trẻ ngả ngớn và cao ngạo phát ra từ bên trong.
Ngồi trên sô pha là một nam thanh niên, ngũ quan tuấn tú, khá ưa nhìn, mặc quần áo hàng hiệu, nhưng hành động không che giấu được sự th.ô tục.
“Thư ký tiểu thư, cà phê này nóng quá, cô có muốn tự mình uống thử không?”
Thư ký xinh đẹp sửng sốt một chút, giây tiếp theo liền cảm thấy mu bàn tay có người chạm vào.
Cô xấu hổ, tức giận và hoảng sợ lùi lại, sau đó nghe thấy tiếng bước chân phía sau.
Vẻ mặt Quý Vân Sanh dịu dàng, liếc nhìn thư ký nói: “Cô đi ra ngoài trước đi.”
“Được…ông chủ Quý.”
Cô thư ký xinh đẹp vội vàng rời đi, sau khi ra ngoài còn không quên đóng cửa lại.
Mãi cho đến khi bóng hình xinh đẹp biến mất, Mộ Tư Xa mới miễn cưỡng quay đi, nhìn Quý Vân Sanh đang ngồi đối diện với ghế sô pha, cười hừ một tiếng..
“Ông chủ Quý thật là có phúc.”
“Dù ở trong giới giải trí hay trong công ty, xung quanh anh đều là mỹ nhân. Vậy anh nói xem tại sao nhiều năm như vậy cứ nhìn chằm chằm một thứ không đâu? Hãy nói về Thời Diên, trước kia ở Nam Tầm nhỏ bé kia, quả thật rất đẹp. Nhưng cảnh đẹp, người nhàm chán, như khúc gỗ, cũng chỉ có vậy…”
Quý Vân Sanh lạnh lùng ngước mắt lên, trong đôi mắt ôn nhu thường ngày không thể nhìn ra cảm xúc gì.
“Mộ Tư Xa, hãy nhớ rõ thân phận của anh.”
Mộ Tư Xa bị cái nhìn này làm cho sửng sốt, thu lại dáng vẻ xuề xòa của mình, nở nụ cười nịnh nọt nói: “Tôi lắm mồm,ông chủ Quý đại nhân ngài không chấp kẻ tiểu nhân, đừng so đo với tôi.:”
Quý Vân Sanh thu hồi ánh mắt, trầm giọng hỏi: “Cậu lần này vì cái gì mà trở về đây?”?”
“Biết, tôi biết. Tôi đã xem tin tức.”
Mộ Tư Xa nhấp một ngụm cà phê, bị đắng đến nhe răng trợn mắt, vội vàng đặt xuống.”
Anh ta tặc lưỡi hai lần: “Tôi thực sự không ngờ tới, Nếu không phải vì cha của Bùi Kỵ đã đẩy người khác vào ngõ cụt để không phải ngồi tù, cha tôi sao có lẩn quẩn trong đó? Cha của Thời Diên cũng là người tốt, vì cứu người, liều cả mạng của mình, không nghĩ tới hai người bọn họ có thể đến được với nhau.”
“Rõ ràng lúc trước cô ấy đã bị chúng ta ép đến mức đem chó hoang Bùi Kỵ kia quăng.”
Nghe vậy, ánh mắt Quý Vân Sanh trở nên lạnh lùng, sắc bén cắt ngang hắn: “Cậu không biết cái gì nên nói cái gì không nên nói sao?”
Anh ta cười lạnh một tiếng, “Nếu như Bùi Kỵ biết chuyện năm đó, hắn sẽ làm như thế nào? “Không cần tôi nhắc nhở anh đúng không?. Hắn đã không còn là con chó hoang ở Nam Tầm mà người ta có thể tùy ý thao túng. Nếu bị hắn nhắm vào,không chết thì cũng tàn phế”
Trên trán Mộ Tư Xa chảy vài giọt mồ hôi lạnh,nhớ tới võ đài quyền anh năm trước bộ dáng muốn tiền không muốn mạng của Bùi Kỵ, trong lòng âm thầm nhổ nước bọt, trên mặt vội vàng cười haha.
“Ông chủ Quý, không cần lo lắng, không cần lo lắng. Tôi chỉ là tùy tiện nói như vậy,trong lòng tôi có chừng mực.
Sắc mặt Quý Vân Sanh khôi phục bình thường ôn nhu, phảng phất lạnh lùng vừa nãy chỉ là ảo giác.
“Đi thôi. Chờ khi nào cậu làm xong chuyện cậu nên làm, tiền sẽ được tự động chuyển vào tài khoản của cậu.”
Mộ Tư Xa cười nhiệt tình và nhanh chóng đứng dậy.
“Vậy thì tôi sẽ cảm ơn ông chủ Quý trước, tôi sẽ không ở đây để làm phiền công việc của anh.”
Ngay sau khi tiễn Mộ Tư Xa đi, người trợ lý mở cửa bước vào với vẻ mặt nghiêm túc.
Trợ lý cẩn thận đưa máy tính bảng, “Ông chủ Quý, dự án đấu thầu có chút vấn đề, chính phủ ra lệnh đóng cửa, nói là sau khi kiểm tra địa chất, xét thấy không thích hợp xây dựng, công trình đã bị buộc dừng lại.”.”
“Dự án đã bị đình chỉ, nhà phát triển nói rằng tôi sợ rằng tiền sẽ khó đến đúng hạn. Cho dù một số khoản tiền đầu tư vào các bộ phim của công ty bị tham ô, thỏa thuận đánh cược mà ngài đã ký với sẽ Hoa Ánh cũng không thể…”
Kể từ năm trước, để mở rộng lãnh thổ sản nghiệp của Dự Tinh, Quý Vân Sanh muốn có được một lượng lớn quỹ đầu tư trước khi nhanh chóng bước vào ngành bất động sản, đã ký một thỏa thuận đánh cược nguy hiểm với Hoa Ánh.
Mà cái từ đánh cược này, sớm bắt đầu cũng đã ám chỉ mọi người nguy cơ nguy hiểm thất bại
“Chủ tịch Quý vừa gọi và yêu cầu ngài nhanh chóng trở về một chuyến.”
*
Quý gia.
Thấy Quý Vân Sanh trở về, trong phòng khách, một người hầu gái trẻ tuổi đi đến nhận lấy áo khoác anh đã cởi.
“Thiếu gia, chủ tịch đang đợi ngài trong thư phòng,hôm nay tâm tình chủ tịch hình như không tốt…”
Quý Vân Sanh ôn nhu cười: “Tôi hiểu rồi, cảm ơn cô.
Hầu gái đỏ mặt,tim đập rối loạn, vội vàng cúi đầu.
Cô mới đến Quý Gia làm việc không lâu, đây là lần đầu tiên cô thấy cậu chủ.
Những người hầu khác đều nói, cậu chủ đẹp trai nho nhã, hiếm có trong nhà giàu, năng lực xuất chúng, đối xử với nô tỳ cũng hòa nhã nhã nhặn, hoàn mỹ không chút tì vết.
Hôm nay vừa thấy, quả nhiên giống như trong lời đồn.
Trong phòng làm việc trên lầu ba, Quý Vân Sanh vừa mở cửa bước vào, một tách trà đã bay về phía hắn, đập thẳng vào trán hắn.
Phịch một tiếng, trà trong cốc bắn tung tóe vào mặt hắn, làm ướt mái tóc đen trên trán anh.
Lá trà nhớp nháp, dính vào trán bị sưng đỏ một mảng, chậm rãi chảy ra một tia vết máu, thoạt nhìn rất hỗn độn.
Vết thương không đau, nhưng nhục nhã vô cùng.
Gân trên mu bàn tay của Kỷ Vân Sanh dần dần nổi lên, trong lúc nhất thời, hắn cụp mi xuống, thật sâu đè nén cảm xúc trong mắt, trên mặt vẫn là thái độ khiêm tốn hòa nhã như thường lệ đối với cha của mình.
“Thật xin lỗi, cha.”
Quý Hoàng Lâm cười lạnh: “Đừng gọi tôi là cha, tôi không có đứa con trai ngu xuẩn như anh.”
“Ngay từ đầu anh đã hứa với tôi như thế nào? Tôi đã dạy dỗ anh như thế sao? Năng lực của anh anh phải làm theo đã tâm của chính mình? Quả nhiên là con trai do Hứa Mỹ Nghi sinh ra, do dự thiếu quyết đoán..”
Dứt lời, ánh mắt Quý Vân Sanh cứng lại, cánh tay buông lỏng hai bên người lại được nắm chặt một chút.
Quý Hoàng Lâm tức giận quở trách không thương tiếc: “Mấy năm trước, khi tôi đưa anh từ Nam Tầm trở về, anh một hai cầu xin tôi,, thậm chí không tiếc còn quỳ xuống, yêu cầu tôi ký tên Thời Diên kia và đưa trước một số tiền lớn giải quyết cục diện rối rắm trong nhà của cô ta. Tôi đã hứa với cậu, còn cậu thì sao, cậu đã làm đúng lời hứa chưa?”
Quý Hoàng Lâm tức giận đến ngực phập phồng, lại nhớ lại mấy năm trước, lần đầu tiên Quý Vân Sanh không nghe lời ông.
Khi còn trẻ phong lưu thành tánh ( chơi bời) mãi đến khi bước vào tuổi trung niên, Quý Hoàng Lâm mới biết được bản thân như vậy làm bậy mà lại có một được con lưu lạc bên ngoài.
Ông biết rằng Quý Vân Sanh hao hết tâm tư, chính vì để trở về Quý Gia.
Thấy rằng Quý Vân Sanh thực sự đã thừa hưởng khả năng và tham vọng của mình, Quý Hoàng Lâm đã nhắm mắt làm ngơ lên kế hoạch đưa Quý Vân Sanh về Bắc Thành để dạy dỗ.
Một ngày trước khi đi, người con trai luôn ngoan ngoãn và dịu dàng này lần đầu tiên đưa ra yêu cầu với ông, thậm chí cho dù trái với ý muốn của ông vẫn nhất quyết đòi ông ký hợp đồng với cô gái dù trái với ý muốn của ông.
Cuối cùng, vẫn là thiếu niên Quý Vân Sanh đã hứa với ông trong vòng vài năm trở lại sẽ đạt được lợi nhuận, Quý Hoàng Lâm mới miễn cưỡng đồng ý.
Vốn dĩ ông ta cho rằng con trai mình cũng giống mình, máu lạnh tỉnh táo, không ngờ lại bị một người phụ nữ gài bẫy.
Ngu ngốc hết sức.
Quý Vân Sanh mấp máy môi, thanh âm hơi khàn khàn: “Cha, con sẽ nghĩ cách.”
Sắc mặt Quý Hoàng Lâm sắc mặt lạnh lùng, ngữ khí không quan tâm: “Anh cùng cô Thời Diên kia, tuyệt đối không thể. Bây giờ hạng mục đấu thầu Ôn thị là cơ hội duy nhất, anh muốn làm như nào, không cần ta phải nói thêm. “
“Liên hôn cùng Ôn Gia, trăm lợi không một hại. Nếu anh còn muốn ngồi ở vị trí giám đốc điều hành này, anh nên cẩn thận cân nhắc lợi hại, rốt cuộc là một người phụ nữ không hề yêu anh quan trọng hay là mười mấy năm tâm huyết của anh quan trọng.”
Dứt lời, thư phòng yên tĩnh trong vài giây, cái bóng trên sàn nhà bị kéo dài.
Một lát sau, Quý Vân Sanh chậm rãi ngẩng đầu, sắc mặt không nhìn ra một chút khác thường.
Hắn nhẹ giọng đáp: ” Cha, con hiểu được.”
*
Bên ngoài hành lang thư phòng, hầu gái kinh hãi nghe bên trong truyền đến tiếng quở trách, rất nhanh nhìn thấy Quý Vân Sanh từ trong đó đi ra.
Vẻ mặt của hắn vẫn như lúc tiến vào, nếu không phải vết thương trên trán còn đang chảy máu, cô hầu gái còn hoài nghi mình có phải ảo giác hay không.
Cô cẩn thận tiến lên một bước, từ trong túi lấy ra một chiếc khăn tay sạch sẽ: “Cậu chủ, trán của anh chảy máu, có cần tôi xử lý vết thương của anh…”
Cô vốn tưởng rằng anh sẽ không nhận, lại không nghĩ tới Quý Vân Sanh mỉm cười giơ tay nhận lấy.
Thanh âm của hắn vẫn như cũ ôn nhu lễ độ: “Không sao, cảm ơn khăn tay của cô.”
Người hầu gái ngượng ngùng khẩn trương: “Không… không có chi.”
Quý Vân Sanh cười một cái, vừa quay người một khắc, nụ cười trên mặt vẫn còn đó nhưng trong mắt chỉ còn lạnh lẽo thấu xương.
Bước ra khỏi cổng biệt thự, hắn vô cảm ném chiếc khăn trên tay xuống rồi dẫm lên.
Bên ngoài, nắng chói chang.
Vết thương trên trán không được xử lý, mùi máu tươi nhàn nhạt tràn ngập khoang mũi.
Hắn ngẩng đầu lên, cố gắng nhìn thẳng vào ánh nắng trên đầu, lại bị chói đến nỗi không dám mở mắt.
Không biết vì sao, hắn đột nhiên nhớ tới quá khứ.
Theo những gì anh có thể nhớ, điều đầu tiên quý Vân Sanh học được chính là nguỵ trang.
Hắn cần phải cẩn thận và chỉ thể hiện mặt dịu dàng và tốt bụng của mình với người khác, để họ không chỉ vào mũi anh ấy mà mắng mỏ, nhìn này, đó là một tên tạp chủng được sinh ra từ một người hầu không biết xấu hổ bò lên giường.
Cho nên, mặc dù được gửi đến thị trấn nhỏ đó, hắn vẫn như cũ liều mạng học tập chăm chỉ để đóng vai một công tử quý tộc và che giấu mặt đáng khinh của mình để được người khác yêu thích.
Hắn phải làm mọi thứ tốt nhất để có thể giành lại những gì thuộc về mình và trở về Bắc Thành thay vì sống một cuộc sống tầm thường ở thị trấn đổ nát đó cả đời.
Trong mắt thầy cô và bạn học, hắn là người lễ phép, học lực xuất sắc, không tìm ra một lỗi nào.
Trong ngôi trường tồi tệ ở Nam Tầm đó, hắn thực sự coi thường bất cứ ai ở đó, nhưng ngoài mặt, hắn vẫn có thể giả vờ rất tốt.
“Quý Vân Sanh, cậu có thể cho tớ mượn bài tập không?”
“Quý Vân Sanh, hôm nay trực ban giúp tớ được không?”
Hắn cười đáp ứng từng cái một.
Nhưng trên thực tế, khi tới lúc trực nhật tiếp theo của bạn học đã nhờ Quý Vân Sanh trực giúp lần trước, hắn sẽ đánh đổ những chiếc lá đã được quét và sau đó mỉm cười nhìn người đó bị quở trách.
Hắn xấu xa, đầy thù hận và bẩn thỉu.
Chỉ có che giấu hết tất cả những xấu xa và bóng tối, hắn mới có thể được yêu thích.
Cho dù là người khác đưa cho hắn một li nước ép xoài mà hắn bị dị ứng, hắn cũng sẽ mỉm cười uống hết, sau đó nói một câu cảm ơn, hắn rất thích.
Nhưng lớp ngụy trang của hắn vẫn bị nhìn thấu.
Quý Vân Sanh không biết rốt cuộc là do kỹ thuật của anh quá mức vụng về, hay là do tâm tư của cô quá mức tinh tế thông minh.
Sau khi uống ly nước ép xoài đó, anh tìm một nơi không có ai xung quanh và nôn đến mức trời đất tối sầm.
Ngay trước mặt anh, bỗng có người đưa khăn giấy.
Động tác của Quý Vân Sanh cứng đờ, cơn hoảng sợ bao trùm lấy hắn chưa từng có trước đây.
Giọng nói của cô gái nhẹ nhàng mềm mại, có chút ngữ khí đặc trưng của Giang Nam.
“Cậu thật sự không thích uống nước xoài đúng không?”
Cô khẽ nhíu mày, làm như có chút khó hiểu: “Vậy tại sao cậu nhất định phải uống hết?”
Hắn không trả lời, sắc mặt càng ngày càng đen.
Ngập ngừng hồi lâu, Thời Diên đường như hiểu ra điều gì, chậm rãi nói tiếp: “Kỳ thật, cậu có thể nói thẳng. Nói cậu không thích.”
“Không ai sẽ bởi vì cái này mà trách cậu.”
Hắn bỗng nhiên mà ngắt lời cô: “Có”
Sẽ có.
Khi còn nhỏ ở quý gia, hắn bị sốt cao ba ngày vì dị ứng xoài. Khi tỉnh dậy, hắn nghe thấy những người hầu ngoài cửa lớn tiếng chế giễu.
Nói rằng hắn không có cuộc sống của cậu chủ trẻ, nhưng mắc bệnh của cậu chủ.
Hắn phải nhận tất cả những thứ mà người khác bố thí, nếu không thì hắn sẽ là kẻ không biết tốt xấu.
Lúc này, cô chợt cười nhẹ.
“Nếu chỉ vì một ly nước trái cây, đó là chuyện bọn họ, không phải của cậu”
“Khi người khác đưa cho cậu, cậu cũng có quyền nói không thích, rồi từ chối. Chẳng qua là vì cái nhìn và ý kiến của người khác liền để bản thân phải chịu tủi thân, rất không đáng.”
Quý Vân Sanh sửng sốt.
Đây là lần đầu tiên có người nói với hắn rằng đừng vì bất cứ cái gì mà làm tổn thương chính mình.
Khi còn nhỏ hắn sống với mẹ trong Quý gia, những lời mẹ anh nói với hắn nhiều nhất một câu chính là.
“Tiểu Sanh à, nhịn một chút. Nhịn một chút sẽ tốt thôi.”
“Con thông minh lanh lợi như vậy, sau này bố nhất định sẽ thích con, nếu con hứa, mẹ con chúng ta sẽ không bao giờ bị bắt nạt nữa.”
Cho dù hắn có chịu bao nhiêu ánh nhìn xem thường, mẹ hắn cũng chỉ nói với anh rằng hắn có thể chịu đựng được nữa cũng không sao, nhưng bà không nói cho anh biết hắn phải chịu đựng bao lâu, hắn phải đề phòng bao lâu..
Hắn đã đeo chiếc mặt nạ quá lâu đến nỗi không biết cách tháo nó ra.
Sau đó, Quý Vân Sanh có mục tiêu thứ hai trong đời.
Đầu tiên là quay trở lại Quý Gia, và thứ hai là lấy thời Diên.
Hắn biết việc đạt được mục tiêu đầu tiên chỉ còn là vấn đề thời gian. Và thứ hai, trong tương lai gần.
Cô ấy thích Bùi Kỵ.
Hắn ghen tị với Bùi Kỵ
Rõ ràng cuộc sống của anh ở Nam Tầm còn tồi tệ hơn của hắn, nhưng Bùi Kỵ dường như đang sống một cuộc sống vô cùng vô tư.
Vô số người bảo anh phải trả giá bằng mạng sống của mình, nhưng anh lại cứng cỏi như cỏ dại, tính tình xấu xa không kiềm chế được, cái gì cũng không kiềm chế được, trước mắt người khác rất khinh thường, sống vô kỷ luật. dưới ánh mắt của những kẻ ghét anh.
Nếu ai đó mắng anh, anh sẽ đấm lại cho đến khi người đó im lặng. Cái gì cũng mặc kệ cái gì cũng đều không sợ.
Anh đã làm tất cả những điều mà Quý Vân Sanh chưa bao giờ dám làm.
Anh cũng sẽ khiến một cô gái dịu dàng như Thời Diên tức giận đến đỏ mặt, nhưng vẫn lén bôi thuốc lên khuôn mặt bị thương của hắn.
Anh dễ dàng có được thứ mà Quý Vân Sanh muốn nhất.
Quý Vân Sanh thậm chí cũng không phân rõ, bản thân mình đối với Thời Diên rốt cuộc là loại cảm tình như thế nào, có lẽ là bởi vì khiến cô yêu hắn thật sự quá khó, cho nên hắn chỉ có thể cố gắng hết sức nghĩ mọi cách giữ cô bên người, bất kể là tốn bao nhiêu tiền.
Mãi cho đến ngày Bùi Kỵ rời đi và gia đình cô xảy ra biến cố, hắn mới có cơ hội.
Vì cô, hắn thậm chí còn quỳ gối trước người mà anh ghét nhất đời mình, cha hắn, để đổi lấy cơ hội giúp đỡ cô.
Nếu không, cô sẽ chỉ có thể từ từ héo mòn điêu tàn ở nơi nhỏ bé của Nam Tầm.
Nhưng dù vậy, cô vẫn không yêu hắn. Nói cách khác, cô không thể ôm hắn trong lòng, tuyệt đối sẽ không yêu một người ích kỷ đê hèn như anh.
Không giữ được vậy thì quên đi.
Tất cả lòng tốt và lòng trắc ẩn mà hắn đã cố gắng tạo ra đều bị chính tay cô vứt bỏ.
Hắn phải làm gì đó, để chấm dứt ngần ấy năm.
Hoặc đánh bại Bùi Kỵ, hoặc huỷ diệt cô.
“Quý... ông chủ Quý? Anh không sao chứ? Có cần đi bệnh viện không?”
Trợ lý hết lần này đến lần khác gọi tên của hắn, Quý Vân Sanh rốt cục chậm rãi hồi phục.
“Không cần.”
Hắn giơ tay lau đi vết máu chảy trên trán, trên làn da trắng nõn, màu máu càng trở nên quỷ dị, lộng lẫy.
Hắn cong môi, từng chút một đẩy lùi bóng tối trong mắt, giọng nói vẫn dịu dàng như thường.
“Đặt nhà hàng, tối nay mời Ôn tiểu thư ăn cơm.”
*
Đồng thời.
Trong studio, Thời Diên vừa quay xong một quảng cáo mỹ phẩm và trở lại phòng nghỉ.
Mấy ngày nay, tổ chế tác tiến độ rất nhanh, “Đắm Chìm” còn lại cảnh quay càng ngày càng ít, thời gian cũng dần dần nhiều, mà Thời Diên lại dành phần lớn thời gian rảnh rỗi ở trong phòng khiêu vũ.
Thời gian ghi hình “Vũ đạo tân tinh” ngày càng gần, cô có chút hồi hộp.
Nhưng về cơ bản, cô vừa luyện tập không được bao lâu liền sẽ bị Lạc Thanh Y cưỡng chế xách ra ngoài.
Lý do là sợ vết thương ở chân của cô nặng thêm.
Lạc Thanh Y lúc này vẫn còn lẩm bẩm: “Nếu cô cảm thấy không thoải mái, cô không được ép buộc bản thân, cô có nghe tôi nói không? Nếu không được chúng tôi sẽ đẩy…”
Thời Diên nhếch môi và cười nói: “Được, yên tâm đi, bà nội không dài dòng như cô đâu.”
Lạc Thanh Y híp mắt, có chút bất đắc dĩ: “Ai bảo cô làm tôi lo lắng như vậy.”
Cô đột nhiên nhớ tới một chuyện, “Đúng rồi, tuần sau Tinh Kỳ tổ chức tiệc tối, cô có muốn đi không? Ta vừa mới nhận được thư mời từ quan hệ công chúng của Tinh Kỳ, cô hiểu mà, cơ hội khá hiếm… nhưng vẫn phải tùy vào nguyện vọng của cô.”
Tinh Kỳ là một thương hiệu trang sức hàng đầu, ngay cả trong làng giải trí, mỗi năm đều có rất ít người nổi tiếng nhận được lời mời.
Nhưng vấn đề duy nhất là vợ của chủ tich Tinh Kỳ… là Bạch Cẩm Trúc.
Trong bữa tiệc tối, khó đảm bảo rằng họ sẽ không chạm trán nhau. Và cô cũng nghe nói rằng Bạch Cảnh Túc sẽ sớm quay trở lại Trung Quốc.
Sau một lúc im lặng, Thời Diên nhặt một miếng bông và từ từ lau son môi trên môi.
Cô nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói: “Đi.”
Lạc Thanh Y dừng một chút, trong lòng thở dài, nhưng không nói gì.
Khi Thời Diên mặc áo khoác vào, Lạc Thanh Y miệng không rảnh rỗi, tiếp tục nói chuyện: “Đúng rồi, hai ngày nay tôi không thấy ông chủ Bùi.”
Thời Diên cau mày: “Gần đây anh ấy có vẻ rất bận rộn, hôm trước lại đi công tác.”
Hai người vừa nói chuyện vừa bước ra khỏi trường quay.
Lạc Thanh Y bắt đầu phát huy trí tưởng tượng của mình một cách vô thức, “Chẳng lẽ chủ tịch Bùi đã làm gì đó để đánh uyên ương phải không? Tôi xem phim truyền hình, và những người lớn tuổi trong các gia đình giàu có không phải là người tốt. Ví dụ như họ đã đến cửa đột nhiên và nói, tôi sẽ cho cô 500 vạn và rời khỏi cháu trai của tôi.”
Thời Diên nghẹn ngào, buồn cười nói, “Kêu cô ngày thường xem ít phim cẩu huyết đi.”
“Nghệ thuật khác xa với hiện thực vạn lần.”
Không ngờ tới, những lời của Lạc Thanh y như một lời tiên tri.
Bên ngoài trường quay, một chiếc Bentley màu đen trầm thấp đậu ở đó, là một chiếc Bentley Elegance kiểu cũ sản xuất có hạn, cả Bắc Thành chỉ có một chiếc.
Ngay sau đó, một thanh niên mặc vest chỉnh tề xuống xe, đi thẳng về phía Thời Diên.
Anh đứng trước mặt cô, giọng điệu lịch sự, cung kính.
“Xin hỏi, đây là Thời Diên Thời tiểu thư sao?”
Thời Diên sửng sốt một chút, sau đó gật đầu: “Là tôi.”
Người đàn ông khẽ mỉm cười và quay sang một bên để làm một cử chỉ mời.
“Tôi là trợ lý riêng của Bùi chủ tịch, chủ tịch muốn gặp cô, mời lên xe theo tôi.”