Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Cương Thi Gia Tộc Trung Duy Nhất Nhân Loại
  3. Chương 1
Trước /69 Sau

Cương Thi Gia Tộc Trung Duy Nhất Nhân Loại

Chương 1

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Soviet từ nhỏ đến lớn, không có chuyện gì khiến hắn phiền lòng, ngoại trừ cái tên luôn khiến hắn điêu đứng. Nhiều khi tự gọi tên của mình ra, Soviet, Soviet, hắn sẽ tự động nghĩ đến chiến sự Liên Xô a.

Hắn thậm chí còn tự nhủ, nếu quả thật có một ngày hắn xuyên qua đến thế chiến thứ hai, với cái danh tự này hắn hẳn là một đại nhân vật oanh oanh liệt liệt.

Xuyên qua, đúng, hắn tuy là nam nhân, nhưng cũng không đến nỗi bài xích mấy thể loại tiểu thuyết xuyên việt, thậm chí hắn còn nghĩ nam nhân sau khi xuyên qua có được nhân sinh mới với tam thê tứ thiếp, liền tự động tưởng tượng ra chính mình cũng được như vậy, YY thật sự rất hấp dẫn.

Kì thực ở điểm này, hắn đã là có chút khiêm tốn.

Đương nhiên! Nếu chỉ tính vẻ bề ngoài, Soviet tuyệt đối là loại hào hoa phong nhã, là kiểu mà người khác vừa nhìn liền muốn tiến tới.

Chính vì hắn có loại khí chất đó, nên từ nhỏ đến lớn, trong mắt mọi người, hắn tuyệt đối là người hảo hảo hảo a, một gương sinh viên tốt, một dạng thanh niên điển hình, đến mức người gặp người thích. Êm đềm sống đến năm hai mươi hai tuổi, Soviet ngoại trừ đối với cuộc sống bình thường trong hiện tại có chút hơi hơi oán giận, thì còn lại thì mọi việc đều tốt cả.

Cũng bởi trong lòng có một ít oán giận thôi không đủ để nói với người ngoài, cho nên những lúc chỉ có một mình, hắn cầm điện thoại di động đọc những bộ tiểu thuyết YY, không dưới một lần nghĩ đến chuyện muốn xuyên qua.

Chỉ là… hắn không hề nghĩ đến chuyện… hắn thật sự xuyên qua.. Hơn nữa… Hắn còn lại xuyên qua đến cái nơi như thế này.

Soviet thở dài, lại thở dài, tiếp theo nữa lại thở dài.

“Hou hou!”

“Hou hou!”

“Hou hou hou!”

Thanh âm vừa chạy vừa rống vang lên bên tai, lông mày hắn nhịn không được lại giật giật, mắt nhanh chóng nhắm lại. Hắn không nhìn thấy, cái gì cũng không nhìn thấy. Hắn cũng không nghe thấy, cái gì cũng không nghe thấy. Đúng, phải là như vậy.

“Hou hou hou hou” – Một chuỗi tiếng kêu dài kịch liệt vang lên lên, tiếp theo đó từ từ nhỏ xuống, sau đó có một đám nhao nhao tranh chấp, rồi lại có một người thắng cuộc, nhận sự phục tùng của đám người còn lại.

Nếu quả thật là người thì tốt rồi. Soviet ở trong lòng âm thầm cười khổ. Tại thời điểm này, loại chuyện như này hắn thật sự không yêu cầu cao.

“Peng peng, peng peng peng” sau một trận nhảy nhót, là một hồi yên tĩnh hoàn toàn.

Nếu không phải ở bên tai là tầng tầng tiếng thở dốc, Soviet sẽ cho là tất cả những thứ này chỉ là hắn nghĩ nhiều mà có thôi.

Không thể mở mắt, không thể mở mắt, tuyệt đối không thể mờ mắt, vừa mở mắt ra sẽ liền thua, ngươi phải bắt đầu chấp nhận loại thực tế này a. Trong lòng hắn không ngừng lải nhải lẩm bẩm, thân thể cứng ngắc bất động.

“Hou?” Một âm thanh nghi ngờ bất ngờ vang lên, đột nhiên có một “người” nỗ lực đưa ngón tay chọc lên mặt Soviet một cái. Lực đạo kia thoạt nhìn rất nhẹ.

Nhưng mà đối với Soviet lại rất khổ sở a. “Người” kia chọt mạnh trên làn da mỏng manh của hắn một cái, tuy rằng thật sự có đau, nhưng không đến nổi không thể nhẫn nại, cho nên hắn tự nhủ đành phải kiên nhẫn chịu đựng.

“Người” kia chẳng biết vì sao mà ngón tay rất rất lạnh, giống như lúc trước cố tình đóng băng lại. Đột nhiên bị cái lạnh chạm vào, đã vậy còn bị “người” kia đâm đâm chọt chọt, chịu không thấu, Soviet nhịn không được mở miệng “A” lên một tiếng. Tuy rằng hắn cấp tốc ngặm miệng lại, nhưng rõ ràng là đã quá muộn.

“Hou hou hou” tiếng kêu mang vẻ mừng rỡ vang lên bên tai, hai con mắt đang nhắm tịt bắt đầu chuyển động kịch liệt. Có người nói, lúc mắt đã nhắm lại, cảm giác sẽ trở nên mẫn cảm hơn bình thường. Có lẽ đúng là thật a. Ít nhất tại thời khắc này, Soviet cảm nhận một cách rõ ràng rằng, “người” kia đang muốn vươn ngón tay ra để chạm vào hắn lần nữa.

Một “người” đã là như vậy, nếu như mấy “người” cùng đi với nhau, này là muốn hắn mặt mày hốc hác sao? Trong lòng kinh hãi không ngừng, đôi mắt đang nhắm nghiền bỗng mở toang, vội vã nhìn lướt qua, quả nhiên như hắn cảm giác, đang có tới bốn “người” cùng một lúc vươn tay về phía hắn.

“Đáng chết”, hắn rủa thầm một tiếng, sau đó trở mình lộn mấy vòng ra xa đám “người” kia. Sau đó, mắt thì mở to hung hăng trừng lấy, ***g ngực lại kịch liệt thở dốc. Từ nhỏ đến lớn, hắn không thường vận động, hai mươi hai tuổi hắn lên đại học, so với người khác, hắn chỉ thích chơi game với đọc tiểu thuyết.

Nếu cho hắn một cơ hội, nhất định sẽ hảo hảo mà vận động a. Hắn vừa nỗ lực bình ổn hơi thở, vừa âm thầm thề thốt trong lòng. Sau khi xuyên qua, không có thể lực là chuyện thật sự không được một chút nào.

“Hou? Hou hou hou?” Đám “người” kia nhìn sang Soviet, rồi lại nhìn sang ngón tay của chính mình, có vẻ hơi nghi ngờ, đối diện lẫn nhau rống lên vài tiếng. Một “người” dẫn đầu gật gật đầu, sau đó đột nhiên thả lỏng cánh tay ở hai bên thân người.

Này là ý làm sao? Soviet chăm chú nhìn phản ứng của đám “người” kia, trong lòng không ngừng đánh trống, một chút may mắn cũng không dám tin tới.

Quả thực là hắn nghĩ lầm rồi, cái “người” dẫn dầu bắt đầu đi lên, không, chính xác là y nhảy lên. Thể lực “ người” kia chắc mẩm hơn hẳn Soviet, bởi y chỉ nhảy vỏn vẹn có hai bước đã đến trước mặt Soviet.

Bởi vì Soviet đang nửa ngồi nửa quỳ thở dốc, “người” kia nhìn xuống có chút vất vả. Y uốn uốn thân người cúi xuống, ra sức muốn ngang tầm với Soviet. “Khách khách”, y càng cố gắng chuyển động, càng giống như cái máy hát cũ kĩ phát ra thứ âm thanh vang dội.

Soviet giật giật khóe miệng, lui về phía sau hai bước, lập tức ngồi xuống, hắn ngẩng đầu lên, nỗ lực không để tia khiếp sợ lộ ra trong mắt: “Này! Không cần khom người, ta đã thấy được ngươi”. Đã là trốn không thoát, như vậy thì hảo hảo thử nói một câu đàng hoàng đi. Từ nhỏ đến lớn, khả năng giao thiệp của hắn rất tốt. Tuy rằng trước mắt là người hay không phải người vẫn là chuyện còn nằm trong vòng nghi ngờ, nhưng Soviet đã bắt đầu mỉm cười, cật lực cười lên thành tiếng, mặc dù trong lòng thật sự muốn khóc a.

“Người” kia đầu hơi nghiêng nghiêng, khóe miệng nứt ra, chỉ lộ mấy cái răng, sau giống như là thật sự bị nụ cười của Soviet làm cho thu hút, “thu” một tiếng, đang khom người bỗng vụt đứng thẳng dậy với tốc độ không cách nào tưởng tượng được. May mắn là “người” kia còn nhớ rằng đầu nâng lên sẽ không nhìn thấy Soviet, nên cái đầu thì vẫn cố sức cúi xuống, còn thân thể lại ưỡn lên thẳng tắp.

Xong xuôi chuyện, “người” kia “hou hou hou” mấy tiếng, miệng gào lên âm thanh mang theo vài phần vui sướng.

Thế nào lại thành ra khó xử như vậy a! Soviet thu hồi dòng suy nghĩ đang muốn hiểu được ngôn ngữ tay chân của “người” kia. Hẳn là lúc này có nhìn xuống, “người” cũng kia sẽ cảm thấy tứ chi của mình đang bắt đầu cổ quái a. Chỉ là Soviet không nghĩ đến… làm sao lại cao như vậy. Nhìn lại trước mắt, “người” kia tối thiểu cao khoảng hai mét rồi a.

Soviet mím mím khóe miệng, quyết định vẫn là đứng lên đi, như vậy vẫn là cảm thấy mình cũng có được một ít khí thế. Chậm rãi từ từ, hắn vẫn là không muốn khiến cho “người” kia hiểu lầm hắn có bất kì ý nghĩ không tốt nào. Vất vả mới đứng thẳng lên được, trong lòng lét lút hít một ngụm khí.

Trước mặt, “người” kia bị hành động của hắn kích thích, khóe miệng giật một phát, tay hướng về phía sau vẫy vẫy. “Peng peng peng peng” – mấy “người” còn lại nãy giờ vẫn luôn đứng bất động đằng sau liền hưng phấn hướng về phía hắn mà nhảy sang.

Ba bước, so với “người” trước mắt này nhịp điệu chậm hơn một chút, nhưng cũng là cùng một bộ dạng mà nhảy sang, sau đó cũng cùng một lúc mà dừng lại, thân thể ưỡn lên đứng thẳng tắp, đầu thì tận lực cúi xuống thấp.

Nếu như cả bốn cái đầu đều cùng lúc rơi xuống hắn thì nhất định sẽ phát điên mất. Soviet đột nhiên lóe lên trong đầu cái suy nghĩ kì quái kia. Chỉ vì mấy cái đầu phía trên đang cực lực cúi xuống thấp, đến mức thậm chí hắn còn nghe được rõ ràng thứ thanh âm “khách khách” phát ra khi cử động kia, thật sự sợ hãi lẫn lo lắng cho cái cổ a.

Này cũng chỉ mới là bắt đầu. Soviet âm thầm đánh giá lại đám “người” đang kích động kia một chút, liền thấy bốn “người” họ đồng thời nhếch miệng, lộ ra mấy cái răng cửa còn sót trên hàm, sau đó bắt đầu kêu lên “hou hou hou” mấy tiếngrất lớn, rất vang.

Soviet chỉ cảm thấy lỗ tai tựa hồ như sắp điếc đến nơi. “Hou hou hou, hou hou hou” – hắn chỉ có thể nghe được thứ âm thanh này hiện tại cứ luôn vang vọng, vang vọng…

Quảng cáo
Trước /69 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Copyright © 2022 - MTruyện.net