Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Tộ
Beta: Linh cute 211+ Miêu Nhi
Hàn Quân Thanh dồn hết tâm tư vào bộ phim này, từ đầu tới cuối cân nhắc lặp đi lặp lại nhiều lần, cảm xúc nắm bắt không chuẩn hắn sẽ đi vào không gian dùng cảnh tượng mô phỏng để diễn thử một lần nữa, diễn xong rồi thì lại đứng từ góc độ của người xem nhìn kết quả diễn xuất của mình xem có vấn đề gì, lặp đi lặp lại như thế, một lần lại một lần, cho đến khi bản thân cảm thấy hài lòng mới thôi. Vì thế, anh đã thiếu hệ thống hơn mười vạn điểm tích lũy.
[ Nhanh làm nhiệm vụ để trả nợ đi! Bằng không thì nỗ lực thu hút thêm fans, làm số fans tăng lên cũng sẽ gia tăng điểm tích lũy! Một fan bình thường sẽ tăng 1 điểm tích lũy, fan trung thành sẽ tăng gấp 10 lần, cậu phải có thêm mấy vạn fans nữa thì mới đủ trả nợ đấy! ]
"Nếu như tính cả fans của Thanh Khách vào thì tôi có thể lập tức trả nợ rồi."
"Nói đến Thanh Khách, cô nhìn xem tôi có nên ra thêm một bài hát mới không? Các fans yêu cầu đã lâu, tôi lại không biết xấu hổ giả vờ như không nhìn thấy."
Trên mặt Hàn Quân Thanh mang theo một chút ngượng ngùng, Văn Khanh cảm thấy hắn cái gì cũng tốt, chỉ là quá mềm lòng, fans cầu xin hắn liền không chịu đựng nổi.
[ Có thể, cũng đã đến lúc ra bài hát mới rồi. ]
Văn Khanh nói xong liền bắt đầu đi mân mê ca khúc mới. Mấy ngày trước, Hàn Quân Thanh bị chôn vùi trong đống kịch bản, đột nhiên có linh cảm viết một bài hát có liên quan tới cốt truyện, làm OST phim sẽ vô cùng thích hợp. Chẳng qua cô giữ lại không cho hắn truyền ra ngoài - bởi vì mấy ngày hôm trước Mỗ thiên vương vừa mới ra mắt một tập album, thời cơ không thích hợp.
Cô cố ý lựa chọn thời gian không có ca sĩ nổi tiếng nào ra bài hát mới, huống hồ sau khi phát hành Hồi Ức, tên tuổi của Thanh Khách đã có chút danh tiếng, không cần cô động tay động chân
cũng có thể nhanh chóng đánh vào thị trường.
Quả nhiên, bài hát vừa ra mắt được nửa giờ, lượng download đã đột phá mười vạn, có thành tích tốt hơn cả album mới ra của Mỗ thiên vương.
[ 6666*, cuối cùng cũng được nghe bài mới của Thanh Khách! Bảo tôi nghe bài này cả ngày cũng được! ]
*( Từ ngữ mạng có nghĩa là lợi hại)
[ Dễ nghe! Dễ nghe! Dễ nghe! Chuyện quan trọng cần phải nói ba lần ]
[ Bài hát này khác với bài hát uyển chuyển nhu tình lúc trước, nó vô cùng hùng hồn khí thế, cực kì hợp với sở thích của tôi! ]
[ Ca từ thật tươi đẹp! Trước sau đều vô cùng kinh diễm! Thanh Khách quả nhiên không làm cho tôi thất vọng, lại là một ca khúc kinh điển. ]
[ @Lâm Chi Kiều: Thanh Khách! Cậu thành công khiến cho tôi chú ý. ]
[ Ha ha! Lâm đại đại thật nghịch ngợm! ]
[ Không hiểu sao lại cảm thấy đây là một cặp rất đáng yêu đó! Thanh Khách! Thanh Khách! Xuất hiện nhanh lên, fans cuồng của anh lại đi ra bán manh kìa! ]
......
Bài hát mới của Thanh Khách vẫn chưa hạ nhiệt, người thích bài này không nhiều như bài Hồi Ức nhưng cũng càn quét hết mấy bảng xếp hạng âm nhạc. Không hề ngoài ý muốn, Thanh Khách trở thành một con hắc mã* lớn nhất của giới âm nhạc năm nay.
*( thực lực không lường được)
Có người thích thì cũng sẽ có người ghét, vẫn dùng lí do nói Thanh Khách có bộ dáng xấu xí nên không dám lộ mặt. Nhưng lý do này vừa mới nói ra đã bị fans của Thanh Khách mắng chửi ngập đầu!
[ Lớn lên xấu thì ăn hết gạo nhà cậu hay gì? Tôi xấu tôi kiêu ngạo! ]
[Có bản lĩnh thì đừng ngồi ở sau màn hình làm anh hùng bàn phím, có năng lực như thế sao không đi ra trổ tài cho mọi người xem đi! ]
[ Chúng tôi dựa vào tài năng để kiếm sống chứ không dựa vào mặt, cảm ơn! ]
[Đều là do những người này nói ra lời độc nên Thanh Khách mới không lộ mặt! Thanh Khách! Anh không cần để ý mấy kẻ bỉ ổi ti tiện này, cứ là chính mình, chúng tôi không có nông cạn như bọn họ! Cho dù có xấu đi chăng nữa thì fans bọn tôi vẫn thích anh! ]
.....
Bị nói thành như vậy nhưng vẫn có các fans đáng yêu bảo vệ hắn, Hàn Quân Thanh có thể không cảm động hay sao? Có vài lần rất muốn đứng ra thừa nhận thân phận của mình nhưng đều bị Văn Khanh cản lại.
[ Bây giờ cậu không thể lộ thân phận ra ngoài được, bọn họ sẽ không có thái độ như thế này đâu! Đôi khi nói dối có thiện ý cũng rất cần thiết, tin tôi đi, bọn họ có thể tiếp nhận cái suy nghĩ Thanh Khách là một người xấu xí nhưng cũng không hi vọng rằng Thanh Khách sẽ là cậu! ]
Lời này nói trắng ra làm hắn có chút nản lòng.
"Tôi biết là vậy, nhưng mà tôi vẫn cảm thấy có chút lo lắng, giống như mình đang lừa gạt bọn họ ấy."
[ Cái này cũng không thể coi là lừa gạt, nhiều nhất chỉ gọi là giấu diếm, cậu cũng không có nói với bọn họ Thanh Khách không phải là cậu nha! ]
[ Bởi vì quá rảnh rỗi nên mới rối rắm như vậy đó! Kịch bản đã xem chưa? Nhiệm vụ hằng ngày làm xong chưa? Thiếu nợ khi nào trả? Mỗi ngày làm một việc tốt đâu? Thế giới còn chờ cậu đi cứu vớt vậy mà cậu lại ngồi ở đây rối rắm những chuyện không có ý nghĩa gì cả! ]
Cô nói một đống lời chất vấn làm hắn như bị sét đánh, tức khắc đầu như muốn nổ tung, ôm đầu đi ra ngoài rèn luyện thân thể, ở trên đường còn giúp đỡ một con mèo con đang bị thương, bấy giờ mới hoàn thành xong công việc ngày hôm nay.
Cuối cùng cũng đến lúc đoàn phim Thiên Tử bắt đầu mở máy. Địa điểm quay phim là ở thành phố có phim trường điện ảnh lớn nhất, đúng lúc gần nơi Hàn Quân Thanh đang sống nên hắn tự ở nhà của mình. Đoàn phim Thiên Tử bảo mật thông tin cực kì tốt, mãi cho đến hiện tại vẫn chưa công bố đội hình diễn viên chính, thậm chí còn không để lộ tin đồn ra bên ngoài.
Từ xưa đến nay đoàn phim này rất chuyên nghiệp, chỉ cần thông tin Đạt Tây làm biên kịch bị đưa ra thì toàn bộ đoàn phim đừng nghĩ sẽ có thể yên ổn mà quay phim, các nhà báo phóng viên nhất định sẽ ùn ùn kéo tới đây. Cho nên bọn họ rất thông minh, không đến bước cuối cùng thì sẽ kiên quyết không để lộ ra bất kì thông tin nào. Đến cả đội hình diễn viên chính cũng đi theo đoàn phim cùng nhau giấu diếm đến cùng.
Việc này lại cực kì có lợi đối với Hàn Quân Thanh. Hắn hoàn toàn có thể đoán trước được, nếu công bố ra ngoài vai nam chính là do hắn đóng thì những người trên mạng sẽ phản đối nhiều như thế nào!
Cho dù đoàn phim có đứng vững trước áp lực của dư luận không đá hắn ra, nhưng mà mỗi ngày nhìn những bình luận gây phiền lòng như thế còn không ảnh hưởng đến tâm tình hay sao? Tâm tình không tốt thì làm sao có thể hóa thân thành nhân vật trong phim được? Thế nên giờ phút này người được lợi nhất chính là hắn.
Nhưng cho dù là vậy, khi Hàn Quân Thanh đến đoàn phim vẫn có rất nhiều âm thanh nhỏ xì xào bàn tán.
"Trời ơi! Đúng là anh ta kìa, lúc trước tôi nghe nói Đạt Tây tự mình định vai chính cho anh ta tôi còn không tin, không nghĩ tới lại là thật. "
"Vì sao thầy Đạt Tây lại chọn loại người này làm nam chính thế?"
"Mẹ của anh ta thật sự là kỹ nữ hả? Không phải nói không biết cha mình là ai sao? Không phải là con của một vị khách nào đó chứ? "
"Ha ha, có khả năng. "
"Tôi lúc trước còn rất thích anh ta, lớn lên đẹp như vậy, giọng nói lại dễ nghe, haiz! Đáng tiếc!"
"Đáng tiếc cái gì? Nếu cô không ngại thì tiếp tục thích đi! "
"Sao có thể không ngại? Ai biết sinh hoạt cá nhân của anh có hỗn loạn như mẹ mình không? Ô, tôi chịu không nổi loại người như vậy. "
.....
Văn Khanh bám lên trên người của Hàn Quân Thanh, bởi vậy nên hắn đi tới đâu cô cũng sẽ đi theo tới đó. Những câu nói nhỏ thì thầm như vậy tất nhiên cũng sẽ truyền đến tai cô. Thật không hiểu những người này nghĩ cái gì trong đầu, chuyện của cha mẹ thì liên quan gì đến con cái? Cũng không phải là do cậu ấy mong muốn!
Chẳng biết Hàn Quân Thanh có nghe được hay không, trên mặt vô cùng bình tĩnh, là một thanh niên còn chưa tới hai mươi tuổi đã có thể che giấu tốt cảm xúc của mình, cũng thật đáng buồn. Chỉ lúc ở nhà với Văn Khanh hắn mới có thể là chính mình.
Mãi cho đến lúc thay đồ ở phòng hóa trang, Hàn Quân Thanh mới nhắm mắt lại ở trong lòng nói chuyện với cô:
"Mẹ của tôi đã phạm vào tội gì không thể tha thứ được sao? Vì cái gì những người đó không ngừng chửi bới bà ấy?"
[ Không có tội, bà ấy không hề ăn trộm ăn cướp, bản thân muốn làm cái gì thì làm cái đó, cũng không ngại người khác nhiều chuyện! Mỗi một người đều có lựa chọn riêng về cách sống của mình, là tốt hay xấu kết quả đều sẽ do bản thân gánh lấy. Những người đó thích bàn luận về cuộc sống của người khác bởi vì bọn họ cảm thấy cuộc sống của mình không được như ý, họ chỉ có thể dẫm đạp người khác xuống để nâng lòng tự tôn của mình lên, nói cho cùng, người tài giỏi mới là đáng thương nhất. ]
[ Nhưng mà bọn họ cũng không đáng để được thông cảm, cậu xem đi, bọn họ sẽ sớm bị quả báo khi ăn nói như vậy thôi. ]
Văn Khanh nói một đống lời hay khiến tâm tình của hắn cũng tốt lên đôi chút. Bỗng nhiên nghe thấy ở ngoài cửa có tiếng ồn ào, cô gái đang dán tóc giả trượt tay kéo trúng da đầu hắn.
"Xin lỗi! Xin lỗi! Có làm đau anh không?" Cô nàng mặt tròn đầy áy náy liên tục xin lỗi. Vốn dĩ cô chỉ là người mới vào nghề, thầy cô thấy bộ dáng Hàn Quân Thanh rất dễ lừa gạt nên cử cô đến luyện tập, cô sợ mình làm không tốt nên vẫn luôn khẩn trương cực kì, vừa rồi bị âm thanh ồn ào bên ngoài dọa tới nên tay cô mới run một chút.
Hàn Quân Thanh đau tới nỗi nước mắt sắp chảy ra nhưng vẫn ôn hòa cười: "Không sao."
Cô nàng mặt tròn vô cùng cảm kích, cảm thấy tính tình của hắn thật là tốt, nếu đổi lại là người khác nói không chừng cô đã bị đuổi rồi! Vì thế hảo cảm đối với Hàn Quân Thanh cũng nhiều hơn một xíu xiu, nếu không nhìn vào thân phận, cách sống của hắn thật sự không có chút khuyết điểm nào, nhưng mà xuất thân cũng không phải do hắn lựa chọn! Nghĩ đến đây, cô bỗng nhiên cảm thấy mọi người lên án hắn thật sự rất không có đạo lí.
Cô gái vội vàng lấy ra sổ tay luôn mang bên mình, công tác ở đoàn phim cần phải mang theo thứ này, nếu có thể gặp được minh tinh mình yêu thích liền có thể lập tức giơ ra xin kí tên. Cô có chút lo lắng nói:
"Hàn lão sư ngài kí tên giúp tôi nhé!"
Hàn Quân Thanh hơi mỉm cười, đang muốn cầm bút thì âm thanh ồn ào ở bên ngoài đã nháo vào trong này rồi.
Hắn không có trợ lí, lẻ loi một mình, cho nên nhóm người ở bên ngoài ào ạt tiến vào, nhìn qua thì bọn họ có vẻ thế đơn lực mỏng.
Hàn Quân Thanh biết người dẫn đầu nhóm người này gọi là Cung Dược, vai chính nổi bật mấy năm nay, vô cùng phát triển ở thể loại phim điện ảnh và truyền hình, đầu năm nay nhận được giải thưởng nam chính xuất sắc nhất, truyền thông gọi hắn là ảnh đế. Đầu năm nay danh hiệu ảnh đế cũng không đáng giá tiền, tùy tiện nhận được giải thưởng nam chính xuất sắc nhất thì có thể tự gọi mình là ảnh đế rồi.
Cung Dược vô cùng kiêu ngạo nhìn Hàn Quân Thanh, sự khinh miệt trong mắt không hề che giấu:
"Hàn.... Ai da. Hàn gì nhỉ? Thật ngại quá, mấy năm nay không chú ý tới người mới nên có gặp cũng không nhớ rõ tên. "
Hắn vừa nói xong, người xung quanh đều ha ha cười rộ lên. Cung Dược vô cùng đắc ý, từ trên xuống dưới đánh giá Hàn Quân Thanh:
"Thật là có chút ngượng ngùng, quấy rầy cậu hóa trang, tôi đến đây là muốn thương lượng với cậu một chuyện, tuy nói là phòng này được đoàn phim sắp xếp cho vai chính nhưng cậu không phải chỉ có một mình thôi sao? Dùng một phòng lớn như vậy quả thật rất lãng phí, tôi thì lại có một nhóm bảo tiêu cùng trợ lí, phòng dùng chung bên kia quả thực không thể chen lấn nổi, bằng không chúng ta đổi phòng cho nhau đi. "
Hàn Quân Thanh biết rằng hắn không có ý tốt, nhưng cũng không có nghĩ tới hắn sẽ không biết xấu hổ như vậy, có khác gì lên tiếng đuổi người đâu? Nhường phòng hóa trang cũng không phải là việc gì khó, nhưng mà lần này chịu nhượng bộ thì người khác làm sao biết được điểm cấm kỵ của hắn nằm ở đâu, sau này ở trong đoàn phim còn ai sẽ để hắn vào mắt? Tới uy nghiêm bản thân còn không có thì lấy tư cách gì để dẫm người khác ở dưới chân?
Hắn mỉm cười, đang muốn nói gì đó thì Văn Khanh vội vàng tuyên bố nhiệm vụ:
[ Nhiệm vụ phụ tuyến: Vả mặt! Cho hắn ta biết vì sao nước biển lại mặn! Thưởng 500 điểm tích lũy. Tặng không điểm cho cậu đấy. ]
Khóe miệng Hàn Quân Thanh hơi run rẩy một chút, rất nhanh liền khôi phục lại như thường. tiếp tục nói:
"Ồ anh cũng biết phòng hóa trang này là chuẩn bị cho nam chính à, vấn đề ở đây là anh có phải không? "
"Mày! "
Những lời này dẫm trúng điểm cấm kỵ của Cung Dược, vì sao Cung Dược lại có thái độ thù địch với Hàn Quân Thanh như thế? Chính là vì hắn muốn làm nam chính của bộ phim này nhưng không được, tất nhiên sẽ nhìn không thuận mắt đối với nam chính là Hàn Quân Thanh, bởi vì hắn cảm thấy là do Hàn Quân Thanh cướp đi vai chính của hắn!
Luôn luôn có người có suy nghĩ kì lạ như vậy, cảm thấy bản thân mình muốn thì nó chắc chắn sẽ thuộc về mình, cũng không nghĩ đến chuyện bản thân có thực lực giành được hay không!
"Muốn làm nam chính thì ra cửa quẹo phải tìm đạo diễn nói chuyện, ở chỗ của tôi ra oai có khác gì mấy tên ngu xuẩn không! "
Hắn cười đến vân đạm phong khinh, trong mắt lộ ra chút thương hại.
Mũi của Cung Dược đỏ lên, sắc mặt tái mét, ngón tay run rẩy chỉ vào Hàn Quân Thanh, nói mày, mày, mày... hết nửa ngày cũng không thể nói ra một lời nào để phản bác lại, cuối cùng tức giận đến hộc máu rời đi.
Văn Khanh ở trong không gian của hệ thống rải đầy 666 cho hắn xem:
[ Làm rất đẹp! Chính là như vậy! Cậu càng yếu đuối thì người khác càng muốn bắt nạt cậu, chỉ khi nào cậu trở nên cường đại thì mới có thể vô địch không có thứ gì ngăn cản được! ]
Hắn cười cười, nụ cười làm cho đôi mắt của cô gái bên cạnh sắp mù lòa: "Tôi biết đạo lý này, trước kia vì muốn bảo vệ mẹ, tôi cũng đã từng kiên cường như vậy. Trong nhà không có đàn ông, tôi không kiên cường thì sao được? Nhưng sau khi mẹ tôi qua đời, tôi lập tức mất đi mục tiêu cần bảo vệ, không biết phải vì ai để mạnh mẽ kiên cường. Hiện tại bản thân tôi cũng tìm được rồi, phải bảo vệ chính mình cũng như thanh danh của mẹ, bởi vì nếu không thích nghe người khác nói xấu về mẹ thì bản thân chỉ có thể trở nên cường đại mới có khả năng không để ai nói gì về mẹ của tôi nữa!"
Trong phút chốc, trong mắt của Hàn Quân Thanh giống như phát ra áng sáng làm cho người khác không dám nhìn thẳng vào. Văn Khanh đột nhiên trầm mặc, cô thấy rằng nguyên chủ thật sự đã nuôi dưỡng ra một đứa trẻ ngoan. Có lẽ nguyên chủ không biết, con của cô ấy thật sự không cần người khác giúp đỡ, bản thân hắn có thể tự vượt qua mọi khó khăn để đi tới chiến thắng. Trời sinh đã thích hợp làm người để kẻ khác phải noi theo.
Đương nhiên, cô trợ giúp cũng không phải là vô dụng, ít nhất có thể không để cho cậu đi đường vòng.
Sự việc ở phòng hóa trang chỉ mới là màn dạo đầu, không làm cho đoàn phim nhấc lên sóng gió gì, nhưng có thể thấy rõ, những thanh âm nói xấu khe khẽ về Hàn Quân Thanh cũng nhỏ dần đi. Nhưng mà chuyện này cũng làm cho Hàn Quân Thanh tỉnh ngộ ra, hắn cần phải có trợ lý và vệ sĩ. Công ty quản lý có thể không có nhưng trợ lý nhất định không thể thiếu.
[ Cậu có tiền để thuê người à? ]
Cô tạt cho hắn một gáo nước lạnh, trong chớp mắt Hàn Quân Thanh ngây người, đây mới chính là vấn đề đau đầu nhất hiện giờ.
Nhưng mà cô vẫn chọn ra một vài người thích hợp với cậu, trong đó có cô nàng mặt tròn ở phòng hóa trang, đối phương thậm chí còn không cần tiền lương, tình nguyện làm trợ lý miễn phí.
Không có khả năng không trả lương, về sau nếu kiếm ra tiền thì nhất định sẽ trả lương cho cô. Dù sao thì hiện tại bọn họ vẫn còn nghèo.