Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Nếu không chờ sau khi Bảo Bảo lớn lên đưa con bé đến trường học nữ sinh ở nước Anh đi, tuyệt đối để cho con bé biến thành một thục nữ điển hình.” Thư Yến Tả biết mèo nhỏ luôn nói chua ngoa như thế nhưng tấm lòng như đậu hũ, cho nên cố ý khích bác cô.
“Đừng, giáo dục như vậy không thích hợp với Bảo Bảo, sẽ làm con bé nhịn hỏng.” Hoắc Nhĩ Phi lập tức đau lòng con gái.
Thư Yến Tả sớm biết mèo nhỏ có thể nói như vậy, ôm cô, nói sang chuyện khác, “Mấy ngày nữa chính là sinh nhật hai tuổi của hai đứa, không phải em nói muốn đón cha mẹ sao?”
“A... Cha mẹ vẫn nhắc tới hai đứa rất lâu, lần này em muốn đón cha mẹ đến đây ở lâu một khoảng thời gian.”
“Phòng trong nhà còn nhiều, [email protected] em quyết định là được rồi.” Thư Yến Tả cưng chiều nói.
Hoắc Nhĩ Phi chui vào trong ngực ông xã, “Tuyết Nghê bảo ngày mai sẽ mang Tinh Tinh cùng trở lại, chỉ có điều hai năm rồi, đại ca anh ấy vẫn còn chưa tỉnh...”
“Anh ấy sẽ tỉnh, anh ấy không chịu bỏ lại chúng ta đâu.” Thư Yến Tả tin tưởng đại ca nhất định sẽ tỉnh lại.
“Ừ, anh ấy sẽ không nỡ bỏ lại Tuyết Nghê và Tinh Tinh.”
-----
Sinh nhật hai tuổi của long phượng thai Thư Cách Gia và Thư Nhĩ Hoàng, chỉ mời một số bạn bè người thân tham gia náo nhiệt mà thôi.
Hai ông bà nhà họ Hoắc yêu thương vô cùng ba cháu ngoại cưng, người già lớn tuổi, khó tránh khỏi cưng chiều đứa bé một chút, luôn muốn gì được đó, cũng khiến ba đứa nhỏ rất lệ thuộc và yêu thích ông ngoại bà ngoại.
Đối với người con rể Thư Yến Tả này, hai người già vẫn rất hài lòng, cho dù là trước khi kết hôn hay sau khi kết hôn, đều không bạc bọn họ, sợ bọn họ cô đơn, thường sẽ đón bọn họ đến đây, chỉ có điều người già mà, khó tránh khỏi sẽ không nỡ xa nhà cũ của mình, ở lâu đều sẽ nhớ nhung nhà mình.
Lần đến lần đi, đều do Thư Yến Tả hết lòng đưa đón, khiến hai người già rất vui lòng, một con rể như vậy còn có lời gì để nói, không chỉ tốt với con gái, ngay cả cha mẹ vợ đều tốt đến không thể phản đối, mặc dù thân phận đặc biệt chút, nhưng có liên quan gì đâu?
Cũng khiến đưa đến mỗi lần Thư Yến Tả và Hoắc Nhĩ Phi trở về thành phố L thì Thu Linh đều hơi nhiệt tình với con rể, điều này khiến Hoắc Nhĩ Phi có thể ăn giấm, trực tiếp càu nhàu với ông xã.
“Yến, kể từ khi có anh, mẹ em không thương em nữa.”
“Ba đứa nhỏ mẹ còn thương không tới, còn có thời gian thương em sao?” Thư Yến Tả sờ sống mũi mèo nhỏ.
“Em nói là giữa em và anh!” Hoắc Nhĩ Phi nói rất nghiêm túc.
“Chúng ta còn phân ra ư, em chính là anh đấy, anh chính là em.”
“Ừmh... Cũng đúng...” Hoắc Nhĩ Phi suy nghĩ một chút, ông xã nói rất đúng.
Thư Yến Tả cười đến quyến rũ, anh phát hiện có lúc mèo nhỏ rất ngốc, vô cùng dễ thương.
Trong tiệc sinh nhật, Hoắc Nhĩ Phi vốn chuẩn bị cho con gái mặc váy trắng, con trai mặc âu phục màu đen, nhưng Bảo Bảo không đồng ý, non nớt nói: “Mẹ, con muốn mặc váy đen, để em trai mặc âu phục màu trắng đi!”
“Bảo Bảo ngoan, con gái mặc váy trắng nhìn rất đẹp.” Hoắc Nhĩ Phi dụ dỗ con gái.
“Mẹ, mẹ có biết đen trắng thì đen đứng trước không, [email protected]*dyan(lee^qu.donnn) con là chị, đương nhiên phải mặc màu đen.” Bảo Bảo chu cái miệng nhỏ nhắn, rất nghiêm túc nói đạo lý với mẹ.
Hoắc Nhĩ Phi nhìn ánh mắt quật cường của con gái, chỉ cảm thấy đặc biệt giống mình, không khỏi mềm lòng, “Được rồi, lần này mẹ nghe con.”
“Mẹ vạn tuế!” Bảo Bảo vui mừng hôn lên mặt mẹ một cái.
Nhưng tiểu Bối không vui vẻ, chị thật bá đạo, rõ ràng phải là con gái mặc đồ trắng, bé mặc đồ đen mới đúng! Nhưng lo ngại uy “Hổ” của chị, bé chỉ tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục.
Hoắc Nhĩ Phi sờ khuôn mặt và mắt con gái và con trai quá giống Yến, tại sao ba đứa bé của cô đều tương đối giống Yến, trừ khuôn mặt và mắt của Hách nhi lớn lên giống mình, lỗ mũi tiểu Bối giống mình, những chỗ khác đều cùng một khuôn mẫu đúc ra với Yến, quá làm cho cô không cam lòng!
Cho đến khi cô oán trách với ông xã, Thư Yến Tả rất tùy ý nói một câu: “Lại sinh một đứa giống em là được.”
“Không muốn, anh cho rằng đứa trẻ đơn giản giống như nhà nhà vậy sao! Lúc sinh Bảo Bảo và tiểu Bối cũng đau sắp chết, khi đó em thề sẽ không bao giờ sinh nữa!” Hoắc Nhĩ Phi kiên quyết nói, Yến vốn không thể hiểu được nỗi đau của cô mà!
“Được được được, em nói thế nào thì là thế đó.” Thư Yến Tả hiện giờ luôn luôn lựa chọn chính sách dụ dỗ, hơn nữa mèo nhỏ rất dễ dỗ, làm còn nhanh hơn cãi vã nhiều.
Khi Hoắc Nhĩ Phi dắt một đôi trai gái vào trong sảnh chính thì mọi người đã sớm chờ từ lâu, Thư Tử Nhiễm đi tới bên cạnh hai nhóc kia hôn một cái, “Nhớ cô không?”
“Nhớ.” Bảo Bảo và tiểu Bối cùng kêu lên.
“Thật biết nghe lời, còn nhận ra dượng không?” Thư Tử Nhiễm kéo ông xã bên cạnh nói, Bảo Bảo và tiểu Bối đã nửa năm không gặp Colin rồi, không nhận ra cũng rất bình thường.
“Dượng, cô sắp sinh em trai nhỏ rồi sao?” Bảo Bảo hỏi một cách tinh quái.
Colin gật đầu cười, cúi người hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Bảo Bảo, “Bảo Bảo không thích em gái sao?”
“Em gái nhỏ thích khóc, không dễ chơi, die ennd kdan/le eequhyd onnn vẫn là em trai nhỏ dễ chơi hơn.” Bảo Bảo tỏ vẻ nghiêm túc nói.
Thư Tử Nhiễm cảm thấy cô cháu gái này đúng là kiểu khẩu vị nặng, quả thật hiểu được liều mạng giống như cô lúc bé, sờ tóc trơn mượt của Bảo Bảo, cười đến rất vui vẻ.
“Cô, con thích cô sinh một em gái nhỏ, về sau con sẽ có người hầu nhỏ.” Tiểu Bối đứng bên cạnh mở miệng nói.
“Tiểu Bối định bắt nạt em gái hay bảo vệ em gái vậy?” Thư Tử Nhiễm nhìn cháu trai nhỏ.
“Con là anh, đương nhiên phải bảo vệ em gái rồi!” Tiểu Bối đĩnh đạc ưỡn ngực nhỏ lên.
Hai người lớn đều bị chọc cười, Bảo Bảo đưa tay chọc lồng ngực em trai, mặt coi thường, “Là cây đậu lép! Mỗi lần đều do chị bảo vệ em!”
Tiểu Bối lập tức méo miệng, trong lòng thầm nghĩ: Chị là trứng thúi!
Lập tức xoay người chạy về phía thím Tuyết Nghê và chị Tinh Tinh, vẫn là chị Tinh Tinh tốt, vừa dịu dàng vừa đẹp tính khí lại tốt.
Chử Tuyết Nghê thấy tiểu Bối “Vèo” cái chạy đến, vội ôm bé, “Hôm nay tiểu Bối thật đẹp trai, giống như bạch mã hoàng tử.”
Tiểu Bối ngọt ngào cười một tiếng, giọng mềm dẻo nói, “Bạch mã hoàng tử cưỡi ngựa trắng, mà con thích cưỡi ngựa đen, cho nên con muốn làm Hắc mã vương tử.”
Hai mẹ con nghe được câu trả lời của bé đều cười, tiểu Bối thật sự là đứa bé lanh lợi!