Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Buổi tối, trong nhà chính nhà họ Thư, Đinh Thận cảm thấy có điềm báo giông bão sắp tới.
Nhìn ra được trong mắt nhị thiếu vẫn rất tức giận, ông đã nghe nói về chuyện cô gái tối hôm qua, vốn cho rằng nhị thiếu sẽ không chút lưu tình mà ném cô bé đó đi cho sói ăn, nhưng không ngờ lại nhốt lại. Thậm chí ngay cả bác sỹ riêng Đoạn Tử Lang của nhị thiếu còn đi kiểm tra vết thương cho cô bé, hơn nữa hình như nhị thiếu cũng không truy cứu việc này, khó hiểu!
“Tôi có kêu mấy người đi bắt cóc phụ nữ sao?!” Tức giận ngấm ngầm của Thư Yến Tả sắp sửa bùng nổ.
“Là thuộc hạ làm việc không tốt, kính xin nhị thiếu trách phạt.” Đinh Thận lập tức nhận trách nhiệm.
“Tôi rất rõ ràng cách làm của chú. Nhưng mà, thủ hạ của chú còn cần dạy bảo cẩn thận! Chuyện này coi như một lần dạy dỗ, lần sau xảy ra chuyện như vậy, nên làm gì, chú tự hiểu.” Thư Yến Tả nói ân huệ và hình phạt rõ ràng.
“Dạ, nhị thiếu dạy rất đúng, sau khi trở về thuộc hạ nhất định nghiêm khắc dạy dỗ.”
“Được rồi, chú đi xuống đi.” Thư Yến Tả phất tay.
Đinh Thận khom người, quay người đi, lúc đi ra tới cửa, lại bị nhị thiếu gọi lại.
“Trừ cô gái đi ra từ phòng tôi tối hôm qua và người bị tôi giam lại, còn lại thả đi, nên xử lý như thế nào, chính chú làm, đừng gây ra phiền toái cho tôi.”
“Dạ, thuộc hạ hiểu.” Đinh Thận biết nhị thiếu luôn không thích phụ nữ rắc rối, ông cũng không nghĩ lần này thuộc hạ của mình gây ra sai lầm lớn như vậy, thật sự đáng chết!
Sau khi Đinh Thận rời đi, Thư Yến Tả lập tức nghĩ tới người phụ nữ móng vuốt của mèo răng của sói, khóe miệng không tự chủ nhếch lên.
Rất tốt, rất tốt! Vậy thì tôi chơi với cô.
Ngày hôm sau, bên trong phòng làm việc của tổng giám đốc tầng bảy mươi tòa nhà tập đoàn Thư Á, Thư Yến Tả die end danl eeq uyd don mặc bộ âu phục màu đen, ngồi trên ghế bằng da thật, chăm chỉ nghiêm túc liếc nhìn bản báo cáo tiêu thụ thư ký trình lên, “Đi, đi gọi tổng giám đốc tiêu thụ Steven đến.”
Thư ký Monica gật đầu ra cửa, chỉ chốc lát sau Steven đã tới, “Tổng giám đốc, ngài tìm tôi.”
“Mời ngồi.” Thư Yến Tả tựa trên ghế ngồi, nhìn người đàn ông tiến vào.
Steven theo lời ngồi xuống, anh tới tập đoàn Thư Á không lâu, nhưng cũng nghe nói tới tiếng xấu của Thư nhị thiếu, chí có điều trên tác phong làm việc, anh vẫn rất bội phục.
Thư Yến Tả đẩy bản báo cáo tiêu thụ tới trước mặt Steven, ý tứ trong mắt rõ ràng.
“Tổng giám đốc, ý của ngài là thành tích tiêu thụ tháng này không được như ý.” Steven hiểu ý Thư nhị thiếu trong nháy mắt.
“Quả nhiên là cậu rất thông minh, vậy tôi không cần nói nhiều, mặc dù so sánh với thành tích tiêu thụ mấy tháng trước đã tăng cao nhiều lần, nhưng vẫn không đạt đến yêu cầu của tôi.” Thư Yến Tả cũng tương đối thưởng thức tổng giám đốc tiêu thụ mới tới này, luôn nhanh chóng hiểu ý đồ của anh, điểm này làm cho anh cực kỳ hài lòng. Chính vì vậy, anh mới yêu cầu cậu ta cao hơn.
“Cám ơn tổng giám đốc nâng đỡ, Steven nhất định không phụ sự kỳ vọng của tổng giám đốc.” Sao Steven không hiểu ý định của Thư nhị thiếu, cũng hiểu đây tán thưởng anh, tự nhiên muốn làm ra thành tích tốt hơn.
“Được, vậy cậu đi nhanh lên.”
Steven đứng dậy cáo từ.
Thư Yến Tả tiếp tục liếc nhìn bản thiết kế mới nhất mà phòng kế hoạch đưa lên, đột nhiên chuông điện thoại di động reo vang, “Chú Diêm, có chuyện gì?”
“Nhị thiếu, trên đường hôm nay người bang Lôi Thần ác chiến với bang Viêm Ưng chúng ta, náo loạn đến đồn cảnh sát, nói chúng ta đánh chết một người của bọn họ, yêu cầu một câu trả lời hợp lý.”
“Lão gia hỏa * Lôi Nhất Hàng kia năm đó dám bắn lén cha tôi, nên nghĩ đến có ngày hôm nay, không cần cho câu trả lời gì, chú đi xử lý, làm đẹp đẽ một chút, bên đồn cảnh sát, chuẩn bị thỏa đáng một chút.” Thư Yến Tả nhếch miệng lên lộ ra nụ cười lạnh khát máu.
(*) lão gia hỏa: cách gọi khinh miệt người khác.
Lôi Nhất Hằng! Một ngày nào đó tôi sẽ tự mình trả thù cho cha! Náo loạn nhỏ bé này tính là gì! Ông cứ chờ mà nhìn đi.