Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bên trong gian phòng chỉ có ba màu đen trắng xám, đồ gỗ đàn hương chỉ một màu đen, rèm cửa sổ hai màu đen xám phối hợp, tự dưng trang trọng nghiêm túc.
Thư Yến Tả rất nghiêm túc liếc nhìn tài liệu Đinh Thận mới lấy: Bên trong gần như tất cả mọi chuyện từ nhỏ đến lớn của Hoắc Nhĩ Phi, bao gồm cả những bạn tốt và mối tình đầu trẻ trung ngắn ngủi với bạn học cấp ba.
Khi thấy đoạn bạn trai mối tình đầu kia của cô thì chân mày Thư Yến Tả nhíu lại rất sâu.
Đinh Thận cảm thán trong lòng, sau khi nhị thiếu chạm tới người phụ nữ này, rõ ràng càng thêm vui giận bất thường, ôi!
“Chuyện ngày mai đã sắp xếp xong xuôi chưa?” Trầm mặc một lúc Thư Yến Tả đột nhiên hỏi.
“Đã sắp xếp ổn thỏa, năm nay là đầy năm đại ca chết, trong lòng mọi người đều nén tình cảm, hy vọng một ngày kia Có thể báo thù rửa hận cho đại ca.” Đinh Thận phản ứng rất nhanh, gần như thuận miệng lên tiếng.
Cha Thư Yến Tả Thư Á Kinh là anh kết nghĩa của Đinh Thận.
“Chú Đinh, chú cực khổ, chuyện ngài mai chú và chú Diêm còn phí chút tâm sức nhiều hơn, bảo đảm an toàn tuyệt đối, nếu người bang Lôi Thần dám khơi mào lên vụ gì vào ngày hôm đó, Thư Yến Tả cháu có bản lĩnh diệt sạch bọn chúng!” Giọng hung dữ.
“Thuộc hạ tuyệt đối không thoái thác.” Đinh Thận nói như đinh chém sắt.
“À, cái đó... chú điều tra bối cảnh gia đình Hoắc Nhĩ Phi rất cặn kẽ, vô cùng tốt, chờ qua ngày giỗ của cha chú phái người đón cha mẹ của cô ấy, nói là tham gia hôn lễ con gái họ.” Thư Yến Tả nói rất tùy ý.
Lại làm cho Đinh Thận giật nảy người, kết hôn! Nhị thiếu muốn kết hôn với người phụ nữ tên Hoắc Nhĩ Phi đó?
Thấy vẻ mặt hoảng hốt của Đinh Thận, Thư Yến Tả hơi nhíu mày, “Có vấn đề gì không?”
“Thuộc hạ cảm thấy hơi không ổn.” Đinh Thận đánh bạo nói.
“Nói ý tưởng của chú một chút.” Về mặt sinh hoạt, Thư Yến Tả vẫn tương đối tôn kính Đinh Thận, dù sao ông cũng là em kết nghĩa của cha, sau khi cha qua đời, cũng chỉ có hai người vai trên là ông và chú Diêm. Hơn nữa Đinh Thận nhìn anh lớn lên từ nhỏ, vô cùng hiểu rõ anh.
“Lai lịch Hoắc tiểu thư rất bình thường, cha chẳng qua chỉ là nhân viên kiểm sát bình thường, mẹ là giáo viên cấp một. Hơn nữa nhà cô ta ở xa trong nước, thêm vào đó cô ta... Tôi sợ cô ta đối xử với cháu không thật tâm.” Đinh Thận lo lắng cũng có đạo lý.
“Chú Đinh, không phải chú không biết, nhà họ Thư chúng ta luôn không chú trọng dòng dõi, ông nội và bà nội chính là tay không dựng nên sự nghiệp, ông nội sáng lập bang Viêm Ưng, bà nội sáng lập tập đoàn Thư Á, hai người giúp đỡ lẫn nhau, tình vững hơn vàng, tất cả mọi người đều rõ chuyện này như ban ngày. Hơn nữa cha cháu và mẹ cháu, hai người cũng tự do yêu, trước khi mẹ biết cha cũng chỉ là cô gái mang mơ ước ca hát đơn thuần, lúc đó cha đã là bang chủ bang Viêm Ưng, lần đầu tiên trong lúc vô tình gặp gỡ đã vừa thấy đã yêu, sau đó sử đủ các chiêu theo đuổi mẹ, cho đến khi mẹ nhận lời cầu hôn của cha thì thôi, chắc những chuyện này chú Đinh rõ ràng hơn cháu.”
Trong đầu Đinh Thận lập tức nổi lên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của Ninh Như Thanh, dù cách xa bao nhiêu năm ông vẫn không thể quên vẻ kinh ngạc khi gặp gỡ bà ấy lần đầu tiên, thế cho nên khắc sâu trong đầu vĩnh viễn không thể quên. Ông chỉ cảm thán bản thân chậm một bước, nên trong lòng chỉ có thể chúc phúc cho bà và người anh kết nghĩa Thư Á Kinh bạch đầu giai lão.
“Khi đó ông ấy và phu nhân đúng là một đôi người Hongkong ao ước, cha và mẹ cháu là một đôi trời tác thành, đàn ông nhà họ Thư đều chung tình đến tận xương, chung tình đến đáng sợ.” Đinh Thận cười nói.