Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đinh Thận không ngờ dự cảm xấu đó của mình thành sự thật, nhìn nhị thiếu bị chôn trong lửa giận đau đớn, ông chỉ có thể cảm thán trong lòng: Mỗi người đàn ông nhà họ Thư đều si tình! Từ ông cụ đến đại ca rồi đến nhị thiếu, gần như đều cùng một dạng! Thật sự không biết điều này tốt hay không tốt.
“Để cho người chụp vài bức hình của cha mẹ cô ấy rồi lập tức gửi tới.” Giọng Thư Yến Tả như băng lạnh lùng.
“Vậy... Còn cần mời cha mẹ cô ấy tới đây không?” Đinh Thận hỏi cẩn thận.
“Không cần, chụp mấy tấm hình là được. Mặt khác ngày mai chuẩn bị máy bay tư nhân cho tôi, đi Las Vegas, mang theo chứng minh của cô ấy.
Trong mắt Đinh Thận thoáng qua không thể tin, ngay sau đó bình phục, “Vâng.”
Cô đã muốn rời khỏi tôi như thế, vậy thì tôi càng phải buộc cô thật chặt, Las Vegas, là thiên đường kết hôn nổi danh toàn thế giới! Nếu dễ dàng như thế, vậy thì tôi chơi với cô! Trong mắt Thư Yến Tả hiện lên hơi thở lạnh lùng như địa ngục.
Khi sáng sớm còn hỗn loạn, Hoắc Nhĩ Phi bị người ép buộc mang lên máy bay tư nhân của Thư nhị thiếu thì trong lòng vô cùng kinh ngạc, ác ma này quả nhiên có tiền, lại còn có máy bay tư nhân, chỉ có điều anh ta muốn mang mình đi đâu? Chẳng lẽ muốn ném cô vào Thái Bình Dương? Mang theo tràn đầy nghi vấn cô ngồi lên máy bay.
Trừ khoảnh khắc khi Hoắc Nhĩ Phi lên máy bay, Thư Yến Tả liếc nhìn cô một lần, vẫn nhắm mắt dưỡng thần ở đó.
Hoắc Nhĩ Phi thấy anh ta không để ý đến mình, cũng mừng rỡ nhàn hạ, chỉ nhìn quanh nơi này, dù sao cũng trốn không thoát, cô chỉ có thể tiếp nhận.
Suốt dọc đường hai người không nói chuyện, cho đến sau mười mấy tiếng bay dừng ở sân bay nào đó ở Las Vegas, Hoắc Nhĩ Phi mơ mơ màng màng bị người lay tỉnh, chỉ cảm thấy eo mỏi lưng đau.
Vừa xuống máy bay, đã nhìn thấy một chiếc Rolls-Royce màu đen đừng ở ven đường, Hoắc Nhĩ Phi nhìn xung quanh bốn phía hoàn toàn xa lạ, đều thống nhất xây dựng theo phong cách châu Âu, cảm giác đầu tiên: Đây nhất định là quốc gia nước ngoài nào đó.
Cô còn chưa kịp nhìn đủ, đã bị Thư Yến Tả ngang ngược kéo lên chiếc Rolls-Royce kia.
“Nhị thiếu, đến thẳng sao?” Tài xế hỏi.
“Đến thẳng.” Thư Yến Tả trả lời rất gọn gàng, lại làm cho Hoắc Nhĩ Phi mê man, đến thẳng thì sao?
Chờ đến nơi thì Hoắc Nhĩ Phi nhìn thấy từng đôi cả trai lẫn gái hạnh phúc, vui rạo rực đứng xếp hàng chờ cầm giấy chứng nhận nào đó thì cô lập tức hiểu ra, cho dù chưa từng tới Las Vegas, cô cũng được nghe nói đây là nơi kết hôn nhanh chóng và tiện lợi nhất thế giới.
Cô hơi không dám tin, rốt cuộc ác ma này muốn làm gì? Kết hôn với cô? Tại sao có thể? Khi tài xế đưa giấy chứng nhận và lệ phí vào cửa cho nhân viên thu phí thì Hoắc Nhĩ Phi hét to: “Tôi không đồng ý! Tôi không đồng ý!! Anh ác ma này, dựa vào cái gì mà quyết định cuộc đời tôi! Dựa vào cái gì mà ép tôi kết hôn với anh! Khốn kiếp!!!”
“Cô không có quyền lợi nói không?” Thư Yến Tả cười đến khát máu, nói xong lấy ra vài tấm hình trong cặp hồ sơ bên cạnh.
Hoắc Nhĩ Phi lập tức giật lấy, đây không phải cha mẹ cô sao? Tại sao ác ma này lại có hình của cha mẹ? Chẳng lẽ...
“Anh đồ ác ma này! Ma quỷ! Anh làm gì cha mẹ tôi? Anh mà dám làm tổn thương cha mẹ tôi một phần một hào nào, tôi thành quỷ cũng sẽ không buông tha cho anh!” Hoắc Nhĩ Phi gần như phát điên.
Cô thừa dịp Thư Yến Tả không để ý, cắn một phát lên cổ tay anh, không chút lưu tình, gần như độc ác tuyệt tình muốn uống máu anh ăn thịt anh.
Thư Yến Tả đau đến trán toát mồ hôi, không chút lưu tình vung tay tới, quả thật là mèo nhỏ răng sói dài, vĩnh viễn không đổi được tật xấu cắn người.
Má trái Hoắc Nhĩ Phi bị một tát của anh mà sưng lên, dấu năm ngón tay rõ ràng, hòa lẫn với dấu tay còn chưa mất bên má phải.
Vốn là khuôn mặt nhỏ nhắn gầy yếu, giờ phút này sưng đỏ giống như hai cái bánh bao lớn, ngay cả mắt cũng chỉ nhìn được một kẽ hở, hết sức đáng thương...