Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Puck
Đoạn Tử Lang chỉ biết mèo nhỏ nhất định không xảy ra chuyện gì, nếu không sẽ hối hận cả đời.
Cầm chìa khóa lên, lái chiếc Aston Martin màu xanh ngọc chạy đến biệt thự.
Chuyện đầu tiên chính là treo bình đường gluco cho mèo nhỏ, sau khi sinh cô vốn quá yếu đuối, hơn nữa hay ngày nay không dính một giọt nước, thân thể đã đến cực hạn.
Sau khi Thư Yến Tả nghe Lang nói tình huống của mèo nhỏ, đứng trước cửa sổ trầm tư hồi lâu.
Khói mù tràn ngập hết vòng này đến vòng khác, anh biết ngay từ khi mình ký hiệp nghị kia thì đã có lòng thả mèo nhỏ rời đi, chẳng qua khi ngày này đột nhiên đến thì anh không nỡ. Nhất là khi thấy mèo nhỏ không hề lưu luyến nơi này, nhìn cũng nhìn máu mủ ruột thịt của mình một cái thì lửa giận trong lòng tự dưng bốc cháy rừng rực, khoảnh khắc đó, anh quả thật có ý định bóp chết cô, nhưng đến cuối cùng thì nhịn được, giống như một vài lời hung ác, chỉ là nói nhảm mà thôi, cuối cùng, là đau lòng.
Lang nói đúng, hành hạ cô, đồng thời cũng hành hạ lòng mình, cần gì chứ!
Thôi... Để cô rời đi thôi.
Khi Hoắc Nhĩ Phi tỉnh lại lần nữa thì ý thức không quá tốt, ngơ ngác sững sờ nhìn bốn phía chung quanh, trong lòng khó hiểu không phải mình đã đến Thiên đường ròi sao?
“Tỉnh rồi hả, uống chút cháo trước đi.” Giọng Đoạn Tử Lang được tán dương rất dịu dàng.
Hoắc Nhĩ Phi nhìn anh ta, không nói lời nào, cũng không muốn để ý đến anh ta, anh ta và ác ma cùng một phe, đều lừa cô mà thôi...
“Vé máy bay mười một giờ trưa ngày hai mươi tháng sáu, Hongkong bay đi thành phố L, có thể húp cháo rồi chứ.” Đoạn Tử Lang chỉ liếc đã nhìn ra tâm tư của Hoắc Nhĩ Phi, rất trực tiếp móc vé máy bay đặt lên đầu giường.
Hình như Hoắc Nhĩ Phi nằm trên giường còn chưa kịp tiêu hóa hàm nghĩa của những lời này.
Vé máy bay? Hongkong bay đi thành phố L? Ngày hai mươi tháng sáu? Còn có mười ngày.
Ác ma kia đồng ý để cho cô rời đi?
Nước mắt của cô không hề có điềm báo trước rơi mãnh liệt, cha mẹ, đây là thật sao? Rốt cuộc con có thể gặp lại hai người sao?
Từ khóc sụt sùi âm thầm lúc ban đầu đến càng về sau càng gào khóc, khóc đến khàn cả giọng, hô hấp không thuận...
Cuối cùng, hôn mê bất tỉnh.
Buổi tối sau khi tỉnh lại, việc đầu tiên chính là Hoắc Nhĩ Phi xác nhận tính chân thật của vé máy bay, sau đó la hét đói bụng, muốn ăn cơm, vú Trần đã sớm theo dặn dò của Đoạn thiếu gia bưng một chén cháo tới.
“Có cái khác không? Miệng tôi cũng sắp nhạt rồi, rất muốn ăn thịt.” Hoắc Nhĩ Phi đột nhiên khôi phục cá tính vốn có.
“Thiếu phu nhân, cô đã không ăn gì hai ngày rồi, chỉ có thể uống chút cháo trước làm trơn dạ dày, uống thêm canh táo đỏ gà đen, cô vừa mới sinh đứa bé xong, thân thể quá yếu đuối, nên bồi bổ thêm.” Vú Ngô ở bên cạnh đau lòng nói.
Cô theo lời uống xong chén cháo rồi một chén canh gà đen táo đỏ, sau khi uống xong bụng cũng no căng ra rồi, chỉ có điều cô biết mình nhất định phải thừa dịp mười ngày này bồi bổ cho tốt, sau khi về nhà không thể để cho cha mẹ nhìn ra.
Trước ngày hai mươi tháng sáu, Hoắc Nhĩ Phi trang điểm cho gò má tái nhợt của mình, cô hy vọng sắc mặt mình sẽ tốt hơn một chút.
Người gọi Đinh Tam gia bên cạnh ác ma cũng đã cảnh cáo cô, sau khi trở về nhất định không thể nói lung tung, nếu không công việc còn có sinh mạng của cha mẹ đều bị uy hiếp, chỉ cần cô quên tất cả mọi chuyện ở Hương Cảng, không nhắc tới với bất kỳ ai, như vậy cuộc sống của cô sẽ khôi phục như trước, từ đó Thư nhị thiếu và người dưới cũng sẽ không vào trong nước quấy rầy cuộc sống của cô, tất cả tới đó là hết.
Từ đó không liên quan đến nhau.
Hoắc Nhĩ Phi đồng ý không chút do dự, cô cũng hy vọng như thế, tất cả ở chỗ này giống như cơn ác mộng để cho cô hít thở không thông, nếu như cõi đời này có thuốc gì đó có thể quên tất cả nơi này, cô sẽ không chút do dự mà uống vào.
Đoạn Tử Lang lái xe đưa cô ra sân bay, đưa cho cô thẻ căn cước và vé máy bay, cũng giúp cô lấy thẻ lên máy bay.
Trước khi qua cửa kiểm tra an ninh, Đoạn Tử Lang chỉ nói một câu, “Bảo trọng.”
Vẻ mặt Hoắc Nhĩ Phi phức tạp nhìn anh, tuy người này có nhiều lúc rất đáng ghét, nhưng có lúc cũng đối xử rất tốt với cô, vừa địch vừa bạn, chỉ có điều phút chốc khi cô lên máy bay, đã coi tất cả mọi thứ ở đây thành dấu chấm tròn rồi.
Tiếc nuối duy nhất chính là từ đầu đến cuối cô vẫn chưa liếc mắt nhìn bé cưng của mình, chỉ có thể nói với bé ở trong lòng: Cục cưng, con coi như không có người mẹ này đi, sẽ càng có nhiều người yêu thương con hơn.
Bên trong phòng làm việc của tổng giám đốc ở tầng mười bảy tòa nhà tập đoàn Thư Á, Thư Yến Tả đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn máy bay càng lúc càng nhỏ, tâm tình rất phức tạp.
Cuối cùng, vẫn rời đi.
Khoảnh khắc khi máy bay hạ cánh, Hoắc Nhĩ Phi còn rất hoảng hốt, người trong khoang máy bay đi gần hết, dì ngồi bên cạnh thấy cô ngồi đó không nhúc nhích, không khỏi tốt bụng nhắc nhở, “Cô gái, đã đến thành phố L.”
Cô mới đứng lên, cầm giỏ xách đi theo dòng người ra khỏi khoang máy bay.
Nhìn tất cả quen thuộc, cô chỉ cảm thấy dường như đã có mấy đời, rốt cuộc có bao lâu đây?
Mười một tháng, mới rời đi mười một tháng thôi.
Cô không gọi điện thoại cho cha mẹ hay bất kỳ người bạn tốt nào, chỉ một mình dần đi ra khỏi sân bay, sau đó, bắt xe về nhà.
Xe tắc xi dừng ở cửa chung cư Nhã Đình số 120 đường Lâm Tân, Hoắc Nhĩ Phi trả tiền xuống xe, ngẩng đầu nhìn cửa vô cùng quen thuộc này, chỉ có cảm giác mình giống như đang nằm mơ.
Ngũ tiên sinh gác cửa nhìn thấy Hoắc Nhĩ Phi đứng ở cửa, không khỏi kêu lên, “Phi Phi? Cháu là Phi Phi đúng không? Đứa nhỏ này, cuối cùng cũng trở lại, cha mẹ của cháu đã gấp muốn chết! Tranh thủ về nhà đi.”
Nước mắt vòng quanh mắt Hoắc Nhĩ Phi nói: “Chú Ngũ, cám ơn chú còn nhớ cáu, cháu đã về.”
Thu Linh đã nghỉ việc, toàn tâm toàn ý điều tra tin tức con gái, kể từ sau tết, đăng thông báo tìm người thân trên báo chí, bà và ông xã cho rằng sắp có kết quả, nhưng ai có thể nghĩ đã bốn tháng trôi qua vẫn không có chút tin tức có ích nào, Phi Phi giống như bốc hơi biến mất rồi, thế nào cũng không tìm thấy, bà sầu lo gầy đi mười cân, ông xã cũng vậy, không chỉ người gầy đi, tóc mai hai bên bạc đi không ít.
Khi nghe chuông cửa vang lên, bà hơi kinh ngạc, ai đến giờ này? Ông xã đang đi làm, chẳng lẽ mẹ Tiêu Tiêu ở bên cạnh đến.
Khoảnh khắc khi mở cửa, bà hoàn toàn ngây dại.
Hoắc Nhĩ Phi mím môi nhào vào trong ngực mẹ, giọng nghẹn ngào, “Mẹ, mẹ, con đã trở về.”
Thu Linh chỉ cảm thấy không dám tin, giống như nằm mơ, con gái mình ngày nhớ đêm mong thật sự trở lại, không hề có chút xíu báo trước nào đã bình an trở lại.
Đóng cửa lại, hai mẹ ôm nhau khóc.
Sau khi khóc, Thu Linh lập tức gọi điện thoại cho ông xã Hoắc Kỳ, kích động đến giọng run rẩy, “Ông xã, Phi Phi của chúng ta trở lại.”
Hoắc Nhĩ Phi cũng kêu một tiếng, “Cha, con đã trở về.”
Ở đầu bên kia, Hoắc Kỳ đang đi làm lập tức báo cáo lãnh đạo xin nghỉ, vui mừng đến tột đỉnh, Phi Phi, cuối cùng Phi Phi đã về nhà.
Một nhà ba người gặp mặt, đương nhiên ôm nhau mà khóc, sau khi khóc, cha Hoắc mẹ Hoắc bắt đầu hỏi con gái thời gian một năm này đi đâu? Sao ngay cả một cú điện thoại cũng không có? Gấp gáp chết người!
Hoắc Nhĩ Phi nói buổi tối ngày mình định về đó bị người trong quán bar lừa vào nhóm người bán hàng đa cấp, ở trong đó bị tịch thu điện thoại di động và giấy tờ, trông coi cũng rất nghiêm, không chạy ra được, lần này bởi vì người lừa cô đi vào thả cô ra ngoài, có lẽ cảm thấy có lỗi với cô, cho nên làm việc tốt một lần.
Thu Linh lập tức nói tiếp: “Tôi đã nói Phi Phi bị lừa vào bán hàng đa cấp, ông còn không tin.”
Hoắc Kỳ nửa tin nửa ngờ với lời con gái, nếu nói bán hàng đa cấp, thằng bé Chử Tuyết Luân kia cũng tra xét không ít chỗ, đèu không có! Nhưng cũng không loại trừ không điều tra được.
“Phi Phi, con biết tư liệu kỹ càng của người lừa con không, chúng ta đi báo án, không thể tiện nghi cho hắn, còn có nhóm người bán hàng đa cấp nhốt con kia nữa.” Thu Linh tức giận nói.
“Mẹ, cõi đời này người trùng tên trùng họ quá nhiều, không bắt được, hơn nữa hắn ta thả con ra, con không muốn nhắc lại nữa.” Hoắc Nhĩ Phi yếu ớt nói.
“Tôi cảm thấy Phi Phi nói cũng đúng, hay là thôi đi, con gái trở về quan trọng hơn bất cứ điều gì.” Hoắc Kỳ thở dài.
Cơm tối, Thu Linh chuẩn bị một bàn món ăn toàn món Phi Phi thích ăn nhất, Hoắc Nhĩ Phi cảm thấy rất hạnh phúc, đứa bé quả nhiên là bảo bối của cha mẹ.
Sau khi tan làm, mẹ Tiêu Tiêu biết được Phi Phi trở lại, vừa hỏi han ân cần, rồi gọi điện thoại cho Tiêu Tiêu đang trên đại học thành phố M, nói cho con gái một tin tức tốt.
Phi Phi và Tiêu Tiêu nói chuyện điện thoại, Tiêu Tiêu ở đầu bên kia rõ ràng rất kích động, “Phi Phi, cuối cùng cậu đã về nhà, chúng tớ nhớ cậu muốn chết rồi, là anh Tuyết Luân tìm được cậu về sao?”
“Tự tớ về, Tiêu Tiêu, chờ cậu nghỉ trở lại nói tỉ mỉ đi.” Hoắc Nhĩ Phi cười nói.
Tiêu Tiêu nghe giọng Phi Phi bình thản, cảm thấy dường như Phi Phi không giống trước, nhưng rốt cuộc không giống ở đâu, cô cũng không nói ra được.
“Phi Phi, con gọi điện thoại cho Tuyết Luân đi, nói cho cậu ấy biết con đã bình an về nhà, kể từ sau khi con mất tích, cậu ấy quan tâm chuyện của con không ít, đứa nhỏ này thật sự không tồi.” Sau bữa cơm tối, cha Hoắc nói với con gái.
“Đúng vây, đứa nhỏ Tuyết Luân kia thật sự không tồi, cũng quan tâm không ít.” Mẹ Hoắc nói theo.
Hoắc Nhĩ Phi khép mắt, anh Tuyết Luân đúng là người tốt, chỉ có điều cô bây giờ đã tàn phá không chịu nổi, với cô mà nói, tình yêu quá xa xỉ!
Chử Tuyết Luân cho rằng chú Hoắc gọi điện thoại tới hỏi tình huống Phi Phi, đang lo đến chân mày không giãn ra!
“Anh Tuyết Luân, cám ơn anh, em đã về nhà.” Hoắc Nhĩ Phi nói rất chân thành.
Chử Tuyết Luân rõ ràng ngây ngẩn cả người, Phi Phi, cô ấy đã về nhà?
“Phi Phi, là em sao?”
“Vâng, là em.”
“Em về nhà thế nào?”
“Ngồi xe về nhà.”
“Phi Phi, em biết anh không hỏi cái này?” Vẻ mặt Chử Tuyết Luân rất nghiêm túc, sao Phi Phi có thể nói giỡn!
Hoắc Nhĩ Phi lập tức nói lại lời mình bịa ra để giải thích cho cha mẹ, Chử Tuyết Luân nghe xong chau mày, cứ có cảm giác không phải như vạy, nhưng cũng không có bất kỳ lý do gì đi hoài nghi.
Sau khi cúp điện thoại xong, điện thoại của Tuyết Nghê gọi tới, đổ ập xuống chính là mắng cô một trận, sau đó nghẹn ngào khóc: “Phi Phi thối, cuối cùng cậu đã về nhà, gấp sắp giết chúng tớ! Một năm nay rốt cuộc cậu đã đi đâu? Kẻ khốn kiếp không biết sống chết nào bắt cóc cậu! Tớ nhất định phải ra cơn tức này thay cậu!”
...
Nghe giọng nói oán trách quen thuộc của Tuyết Nghê, khóe môi Hoắc Nhĩ Phi tràn ra một nụ cười ấm áp, các bạn của cô, vẫn chờ cô, thật tốt...
Buổi tối, Thu Linh nhất định ngủ chung với con gái, chỉ sợ lần này giống như nằm mộng, ngày hôm sau tỉnh lại, sẽ không thấy con gái.
Thật ra Hoắc Nhĩ Phi rất sợ ngủ chung cùng mẹ, bụng cô còn chưa hoàn toàn xẹp hết, cô sợ bị mẹ phát hiện, mà cô sợ nhất cơn ác mộng buổi tối, làm mẹ sợ.
Chờ sau khi vợ và con gái ngủ, Hoắc Kỳ ngồi trên ghế sa lon xem ti vi, vẫn hơi không yên lòng, rốt cuộc là lạ ở chỗ nào, lại không nói ra được, lần này trở về, rõ ràng Phi Phi hơi thay đổi, không hoạt bát như trước kia.
Có lẽ do bị giam một năm, khiến trong lòng Phi Phi lưu lại bóng ma, haizzz! Đứa nhỏ này...