Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Puck
Cô đột nhiên cảm thấy mình như một kẻ lừa gạt, lừa gạt tình cảm của anh Tuyết Luân, cho dù hai người yêu nhau, nhưng vấn đề tồn tại giữa hai người vẫn còn rất nhiều, cô phải tìm một cơ hội thẳng thắn với anh Tuyết Luân, bằng không cả đời cô sẽ trong lòng lo lắng.
Cho dù kết quả như thế nào, chỉ có nói ra, mới có thể yên tâm.Trên máy bay, Lucus hơi không rõ, “Cha, tại sao không ở lại thành phố L chơi vài ngày, vội vã trở về như vậy.”
Thư Yến Tả âm thầm nói vài câu bên tai con trai, đôi mắt lóe sáng.
“Có thật không? Cha, con yêu cha nhất!” Lucus cao hứng ngây người, hai mắt cong cong thành vầng trăng non.
“Đương nhiên, nhưng đến lúc đó Lucus phải hoàn toàn phối hợp với cha mới được.”
“Cha yên tâm.” Lucus ngọt ngào nói.Hoắc Nhĩ Phi vốn cho rằng ác ma sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy, ít nhất cũng tới uy hiếp mình! Còn có giấy đăng ký kết hôn ghê tởm đó, cô nhất định phải nghĩ cách tiêu hủy đi.
Liên tiếp mấy ngày, không thấy bóng dáng ác ma, cũng không thấy Lucus, hỏi Nhiễm Nhiễm mới biết đêm hôm đó bọn họ trở về Hương Cảng, điều này làm cho cô rất kỳ quái, hoàn toàn không giống tác phong của ác ma! Chẳng lẽ anh thật sự đổi tính.
Mấy ngày nay, tiệm cà phê đối diện công ty giải trí Âu Kỳ đã ngừng buôn bán, lắp đặt thiết bị, hình như chuẩn bị sửa chữa thành nhà hàng có cấp bậc cao cấp, chẳng lẽ ông chủ đổi nghề làm nhà hàng rồi hả?
Phòng làm việc của Hoắc Nhĩ Phi ở tầng ba, chỗ cô ngồi vừa đúng đối diện với nhà hàng kia, bởi vì vách tường chính là cửa sổ sát đất, tầm mắt đặc biệt trống trải, cô nhìn rõ ràng tình huống đối diện.
Kỳ quái! Không phải tiệm cà phê đối diện kia buôn bán rất tốt sao?
Một tuần lễ sau, nhà hàng đối diện đã lắp đặt xong thiết bị, treo biển hiệu “Nhà hàng Nguyên Tân Trung Tây chọn lọc”, xa xa nhìn sang, chính là kiểu cách trang trí xa hoa kiểu Trung Quốc, nhìn có vẻ rất có đẳng cấp.
Giữa trưa lúc ăn trưa, Hoắc Nhĩ Phi chợt nghe thấy các đồng nghiệp ở kia bàn tán xôn xao.
“Mọi người có thấy không? Đối diện nhà này là ‘Nguyên Tân’!” Một nhân viên nữ kêu lên kinh ngạc.
“‘Nguyên Tân’ gì? Chưa từng nghe nói.” Một nhân viên nam nói.
“Nói cho anh quả thật đàn gảy ta trâu, ‘Nguyên Tân’ là một nhà hàng Trung Tây chọn lọc có tiếng ở Hương Cảng, nghe nói chi phí của nó có phân chia trung bình và cao cấp, rất thích hợp với đại đa số quần chúng, hơn nữa đầu bếp trong đó đều trải qua tuyển chọn nghiêm khắc, làm ra món ăn được kêu là món ăn ngon! Năm ngoái lúc tôi đi Hương Cảng, bạn bè đề cử tôi đến đó, lúc ấy tôi đã si mê món ăn ngon nơi đó, không ngờ lại chạy đến đối diện công ty chúng ta, sau này có lộc ăn!” Nhân viên nữ kia đặc biệt kích động.
“Nếu như thật sự ăn ngon như cô nói, cũng tránh cho chúng ta ngày ngày ăn thức ăn nhanh, haizzz...” Lại một nhân viên nữ thở dài.
“Đúng vậy, tôi thấy nó sửa sang thật nhanh, mới thời gian một tuần, mặt tiền đã sửa xong rồi, chắc không bao lâu sẽ khai trương.”
“Ừ, khó có được gần công ty chúng ta mở một cửa hàng, chờ ngày khai trương, tập thể chúng ta đi ra chúc mừng.”
“Đó là đương nhiên.”
...
Hoắc Nhĩ Phi gắp một miếng cá hương sốt thịt bằm vào miệng, quả nhiên tiệm ăn nhanh này càng ngày càng làm không thể ăn rồi, nếu nhà hàng ‘Nguyên Tân’ đối diện thật sự ăn ngon như vậy cũng tốt, nghĩ tới đây cô nhanh chóng bới hai miếng cơm, uống miếng nước, đi làm việc.Chử Tuyết Nghê ngồi máy bay mười mấy tiếng, mệt mỏi đau lưng, nhưng cô chặn luôn taxi đi địa chỉ Nhiễm Nhiễm cho cô, cứ để cho cô thoải mái phóng khoáng một lần đi, mặc kệ anh bị bệnh gì, luôn biết anh thật tâm thật ý là được, đúng như Nhiễm Nhiễm từng nói, nếu như đợi đến khi tất cả đều không thể cứu vãn cô mới biết chân tướng, như vậy cô nhất định sẽ hối hận.
Thư Phiến Hữu mặc quần áo ở nhà, rất nhàn nhã ngồi trên ban công phơi nắng, mấy ngày nay bệnh tình tương đối ổn định, anh rất muốn về Hương Cảng một chuyến, nhưng bác sỹ điều trị chính Tom kiên quyết không cho anh trở về nữa, nói bệnh tình của anh bất cứ lúc nào cũng có thể chuyển biến xấu, bây giờ phải tập trung ở nhà tĩnh dưỡng.
Bất đắc dĩ cười khổ, bây giờ anh hoàn toàn chính là một người tàn phế, cái gì cũng không thể làm.
Nghe thấy chuông cửa vang, anh còn tưởng rằng Tom tới, dì và chồng dì có chìa khóa, hơn nữa giờ này cũng sẽ không đến đây.
Nhưng khi nhìn thấy người tới, anh cảm thấy có phải mình hoa mắt không, sao cô lại ở đây? Mặc dù những ngày này trong đầu từng hiện lên giọng nói và dáng điệu khuôn mặt tươi cười của cô, nhưng cũng bị mình kiềm chế lại.
Chử Tuyết Nghê nhìn thấy anh tốt đẹp