Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Puck
Sau khi cúp điện thoại xong, Thư Yến Tả lập tức gọi một cú điện thoại cho chú Đinh, để cho chú điều tra một chút chiều hướng gần đây của bang Lôi Thần, có phái người đi thành phố L không.
Kết quả lấy được ngược lại trong dự đoán của anh, chính là chú Đinh nói cho anh biết người phụ nữ An Tình Hủy kia đã rời khỏi nhà cũ họ Thư rồi, anh đấm một quyền lên bàn, An Tình Hủy! Con đàn bà này quả nhiên không bớt lo!
Vậy thì đừng trách anh không khách khí, con đàn bà này ngược lại có chút bản lĩnh, lại dám cấu kết với bang Lôi Thần, lại dám bắt cóc con trai anh! Thật đúng là chán sống!
Thư Yến Tả không đoán sai, người phụ nữ mang Lucus đi chính là An Tình Hủy, kể từ sau khi cô bị bang Lôi Thần lợi dụng, đã cung cấp rất nhiều tin tức có ích cho bọn họ.
Khi Trình Thất nói cho cô biết Thư nhị thiếu mang theo con trai đi thành phố L, hơn nữa thường qua lại mật thiết với một người phụ nữ tên Hoắc Nhĩ Phi thì cô có một ý tưởng ác độc như vậy.
Vốn Trình Thất không tin cô, nhưng thấy cô cắn răng nghiến lợi hận người phụ nữ tên Hoắc Nhĩ Phi kia không phải là giả, hơn nữa con trai bảo bối của Thư nhị thiếu cũng biết cô, tương đối mà nói sẽ dễ xuống tay hơn.
An Tình Hủy không phải là người lỗ mãng, cô đi theo bang Lôi Thần ẩn núp ở thành phố L nhiều ngày, để cho cô kỳ quái chính là sao Lucus lại gọi con đàn bà kia là “Dì Phi Phi”, chẳng lẽ mình đoán sai?
Nhưng trực giác của phụ nữ nói cho cô biết Lucus nhất định là con trai của Hoắc Nhĩ Phi, bằng không sao Thư nhị thiếu lại sang đây tìm cô ta? Hơn nữa diện mạo cũng có một chút tương tự, cô hết sức khẳng định suy nghĩ của mình, Hơn nữa, cho dù đúng hay không, có thể bắt Lucus đi tuyệt đối sẽ làm cho địa vị của mình tăng lên, trăm lợi không có một hại.
Hôm đó, cô theo dõi họ đến công viên, thừa dịp Hoắc Nhĩ Phi rời đi lừa gạt Lucus mang đi.
Lúc Lucus nhìn thấy An Tình Hủy thì tràn đầy kinh ngạc, sao dì ấy lại đến nơi này? Nhưng bởi vì năm năm qua An Tình Hủy vẫn giữ phép tắc sống ở nhà mình, khiến cho bé tin lời nói dối dì ấy tạo ra.
Nhất là lừa bé chuyện bé quan tâm nhất, đó chính là chuyện về mẹ bé, Lucus chỉ là một đứa bé năm tuổi, trong tiềm thức của bé còn chưa phân rõ người tốt và kẻ xấu, nhất là dì An này lại ở nhà bé năm năm, bé như thế nào cũng sẽ không nghĩ tới dì ấy sẽ hại mình.
Khi bé bị đưa đến một phòng khách sạn thì mới mờ mờ ảo ảo mà cảm thấy có gì không đúng, cau mày hỏi, “Dì An, sao nhà mẹ con lại ở chỗ này? Không phải dì gạt con chứ!”
An Tình Hủy cười lạnh một tiếng, “Không phải mỗi ngày mày đều ở chung một chỗ với mẹ mày sao? Còn cần tao nói cho mày biết.”
“Đó là dì Phi Phi.” Lucus lớn tiếng nói.
“Dì Phi Phi cái gì, con mụ đó chính là mẹ ruột của mày.” An Tình Hủy hung tợn nói.
“Dì gạt người! Dì Phi Phi sao có thể là mẹ ruột của con, nếu như dì ấy là mẹ ruột của con, sao lại không quan tâm con! Dì gạt người!” Lucus khóc lớn tiếng nói, mặc dù bé rất hy vọng dì Phi Phi là mẹ bé, nhưng những lời này của An Tình Hủy không thể nghi ngờ là sấm sét giữa trời quang, khiến cho bé tuổi còn nhỏ thoáng cái không chịu được.
“Nếu mày không tin có thể đi hỏi cha mày, tao tin tưởng cha mày rõ ràng nhất, chỉ có điều mày tốt nhất ngoan ngoãn, nếu không đừng trách tao không khách khí!” Bởi vì An Tình Huỷu ghét Hoắc Nhĩ Phi nhất, cho nên theo đó cũng không thích Lucus.
Nói xong đóng cửa đi ra ngoài, để lại Lucus ở trong phòng vẫn khóc sướt mướt, sẽ không, cha sẽ không lừa bé.
Sau khi Hoắc Nhĩ Phi trở lại công ty cũng không yên lòng, bây giờ Lucus sống chết không rõ, sao cô có tâm trạng làm việc, chỉ đành phải phân Case Âu đại ca giao cho cô xuống, bản thân ngồi trong công ty chờ tin tức.
Sau khi Đoạn Tử Lang biết tin tức cũng rất giật mình, người phụ nữ An Tình Hủy này, đúng là sẽ ra tay, ở lại nhà cũ nhà họ Thư năm năm, không có thành tựu gì, lại bò đến trên giường lão già Lôi Nhất Hằng kia, thật sự không phải là bảnh lĩnh tốt bình thương!
Ghê tởm hơn chính là hợp tác với Lôi Nhất Hằng bắt cóc Lucus! Thật đúng là lòng dạ rắn rết!
Thư Yến Tả đã để cho chú Đinh điều tra kỹ chuyến bay nội địa từ thành phố L đi Hương Cảng và ca nô, không thể bỏ qua dù chỉ một chút dấu vết.
Anh một thân một mình chạy đến thành phố L trước, âm thầm phân phó chú Diêm mang một đám anh em ngồi ca nô đến đây, con trai bị bắt cóc ở chỗ này, khẳng định không rời đi nhanh như vậy, trong lòng anh hiểu rõ một chút mục đích của lão già Lôi Nhất Hằng kia, chỉ có điều ngàn van lần không được đánh chủ ý lên đầu con trai anh!
Trước mắt anh lo lắng không phải gì khác, mà là An Tình Hủy rất có thể đoán được mèo nhỏ chính là mẹ của Lucus, nếu như cô ta cố ý nói cho Lucus biết, anh lo lắng con trai sẽ rất khó khăn mà chấp nhận được sự thật này.
Khi Hoắc Nhĩ Phi nhìn thấy Thư Yến Tả, trong lòng nhất thời ổn định rất nhiều, lo lắng hỏi: “Có tin tức của Lucus không? Là ai mang con đi?”
“Nếu như tôi đoán không sai, chín phần là An Tình Hủy.”
“An Tình Hủy, An Tình Hủy...” Hoắc Nhĩ Phi xụi lơ té cả người trên ghế, lẩm bẩm cái tên đã năm năm chưa từng nghĩ đến, người phụ nữ này quả nhiên là khắc tinh của cô, đã năm năm rồi còn không chịu bỏ qua cho cô.
“Sao cô ta lại tới nơi này?”
“Tôi cũng vừa mới nghe chú Đinh nói An Tình Hủy rời khỏi nhà cũ họ Thư được một tuần lễ rồi, ai cũng không ngờ được cô ta lại cấu kết với bang Lôi Thần, hơn nữa còn tới nơi này, bắt cóc Lucus.”
“Bang Lôi Thần không phải là kẻ thù của anh sao?” Hoắc Nhĩ Phi cũng nghe nói từ chỗ Nhiễm Nhiễm.
“Ừ, cho nên rất phiền toái.” Thư Yến Tả đốt một điếu thuốc, nếu con trai bị tổn thương dù chỉ một chút, anh nhất định sẽ tiêu diệt cả một nhà Lôi Nhất Hằng.
“Vậy bọn họ có thể ngược đãi Lucus không?” Hoắc Nhĩ Phi nhẫn nhịn hỏi, vừa nhắc tới hai chữ bắt cóc, cô đột nhiên nghĩ đến tình cảnh ban đầu khi mình bị bắt cóc, chỉ cảm thấy hết sức kinh khủng!
Hơn nữa trong phim trên ti vi thấy những phần tử hắc đạo kinh khủng kia đều vô cùng bạo lực, cô không khỏi cả người xụi lơ, không khống chế được phát run lên.
Thư Yến Tả thấy dáng vẻ của cô, thì biết rõ cô nhớ lại chuyện lúc trước, không khỏi đau lòng một trận, tiến lên ôm lấy cô đang run rẩy cả người.
“Buông tôi ra! Buông tôi ra...” Hoắc Nhĩ Phi giãy giụa nói.
Thư Yến Tả không nói lời nào, chỉ rất dùng sức ôm lấy cô, nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô, cố gắng để cho cô bình tĩnh lại.
Hoắc Nhĩ Phi chỉ cảm giác mình bị một hơi thở phái nam cường đại bao vây lấy, bàn tay vòng ngang hông mình có lực mà yên ổn, khiến cho lòng cô không khỏi bình tĩnh lại, hình như giờ phút này cô bỏ xuống tất cả đề phòng, chỉ cần dựa vào một lồng ngực mạnh mẽ như vậy.
Cảm nhận được mèo nhỏ dần ngoan ngoãn lại, Thư Yến Tả mới từ từ buông cô ra, ôn tồn nói: “Không có chuyện gì, có tôi ở đây rồi, em đi về nghỉ trước đi, có bất cứ tin tức gì tôi đều sẽ thông báo cho em.”
Hoắc Nhĩ Phi khó có được biết điều gật gật đầu, cô biết mình lưu lại nơi này chắc chắn không giúp được bất cứ việc gì, còn không bằng trở về chờ tin tức.
Suốt dọc đường Thư Yến Tả đưa cô về nhà, hai người đều không trao đổi dù chỉ một câu, nhưng bản thân Hoắc Nhĩ Phi có thể cảm thấy rõ ràng: Mình không xa lánh người đàn ông này như trước, không biết bởi vì do Lucus hay bởi vì anh đột nhiên trở nên dịu dàng.
Việc này thật sự không phải là một hiện tượng tốt.
Quả nhiên hôm sau người bang Lôi Thần đưa chiến thiếp cho Thư Yến Tả, nói là phải có ý kiến với thị trường Đông Nam Á, cái gọi là một núi không thể chứa hai cọp, Thư nhị thiếu tốt nhất nên suy nghĩ kỹ càng, cũng không thể lấy tính mạng con trai ra nói giỡn!
Cho tới bây giờ Thư Yến Tả chưa hề tiếp nhận uy hiếp, nhưng lần này anh phá lệ, bởi vì đối tượng bắt cóc là con của anh, anh không thể lấy tính mạng của con trai bảo bối ra mà đùa giỡn.
Lôi Nhất Hằng vô cùng vui vẻ với việc Thư Yến Tả thỏa hiệp, về sau cả thị trường Đông Nam Á đều của bang Lôi Thần ông rồi, từ nay bang Viêm Ưng sẽ cút ra khỏi khu vực này rồi, nghĩ tới đây ông không nhịn được vui vẻ cười to, nhớ tới lần trước Thư nhị thiếu còn đặc biệt mượn sức Hóa Thương đi Đông Nam Á một tuần gì đó, đáng đời! Đấu với ông! Còn non lắm, ông chính là muốn cho Thư nhị thiếu khổ cực uổng phí, để cho cậu ta cam tâm tình nguyện giao địa bàn ra!
Nghĩ như vậy, không khỏi bật cười ha hả, cực kỳ hài lòng.
Hai bên giao hẹn cẩn thận một tay giao nộp hiệp ước một tay giao người, Thư Yến Tả vẫn không yên lòng về con trai, yêu cầu nghe một chút giọng nói của con trai mới được, Lôi Nhất Hằng ngược lại đồng ý rất sảng khoái.
[Cha, con rất nhớ cha, con không muốn sống ở chỗ này, con muốn về nhà.] Giọng Lucus rất uất ức.
“Lucus ngoan, cha lập tức đi tới dẫn con về nnhà, bọn họ có bắt nạt con không?”
[Không có, chính là dì xấu xa kia đột nhiên hung dữ với con, còn nói...] Lời còn chưa dứt đã bị An Tình Hủy cướp mất điện thoại di động.
[Thư nhị thiếu, không ngờ anh cũng có ngày hôm nay, yên tâm, con trai của anh hoàn hảo không sứt mẻ gì, lúc chuộc nó cũng đừng quên để cho người bạn cũ của tôi Hoắc Nhĩ Phi tiểu thư đích thân tới, tôi còn muốn ôn chút chuyện với cô ta!] Đầu bên kia giọng An Tình Hủy rất ngông cuồng.