Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Không biết y đã làm tới lần thứ bao nhiêu, chờ Trầm Lạc Phong cuối cùng cũng phát tiết xong rồi mệt mỏi ghé vào trên người Liễu Ức Vân thì trời đã sáng hẳn. Giương mắt nhìn đám mây trắng trong không trung, y mới ý thức được bọn họ đã làm từ chạng vạng tới cả đêm. Cúi đầu nhìn thân mình Liễu Ức Vân rải đầy hôn ngân xanh tím, cảm thụ vách tường ấm áp vẫn đang bao chặt chính mình, Trầm Lạc Phong cảm thấy vô hạn thỏa mãn, “Ngươi là của ta, chỉ có ta có thể có được ngươi!” Y sờ gương mặt Liễu Ức Vân nghĩ muốn hôn lên, nhưng lại bị dáng vẻ không còn huyết sắc làm kinh ngạc.
“Vân nhi?” Y giữ chặt hai má hắn mà hô lên, nhưng là hoàn toàn không có một chút phản ứng lại.
Tay Trầm Lạc Phong run rẩy hướng về hơi thở hắn, cảm giác được hắn còn chút hô hấp nhè nhẹ, nhưng là thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít. Y kinh sợ vội vàng thật cản thận rút ra phân thân của bản thân, nhưng lúc y rời khỏi, một lượng lớn máu tươi cùng bạch trọc nhanh chóng từ tiểu huyệt không cách nào hợp lại tràn ra, trong chớp mắt dưới thân hắn là một tảng lớn đỏ trắng lẫn lộn. Trầm Lạc Phong vội vàng ra tay điểm đại huyệt của hắn tạm thời cầm máu, lại nghiêng ngả lảo đảo xuống giường, chạy đến tủ lục loạn một trận, nắm lấy một chai bạch ngọc đổ ra vài viên dược quay về giường bắt hắn nuốt vào. Đồng thời hướng về phía cửa hô to, thanh âm cực kì hoảng loạn, “Hắc Ảnh, nhanh tìm Bạch Vụ để hắn cứu người, chậm trễ ngươi liền để lại đầu cho ta!”
“Tuân lệnh!” Một đạo bóng người như tia chớp bay nhanh ra khỏi viện.
Sau khi nghe Hắc Ảnh trả lời, Trầm Lạc Phong vội vàng cúi đầu xem xét thương tích của Liễu Ức Vân, lúc này y mới ý thức được y đêm qua không khống chế được tạo thành thương tích cho hắn. Không chỉ trên giường, trong căn phòng mỗi một góc cả trên mặt đất, trên bàn, ghế nơi nào cũng có tảng lớn vết máu, mà cả người Liễu Ức Vân vết thương lại càng thảm đến không đành lòng nhìn. Bên má hắn sưng phồng, môi dưới bị cắn nát, toàn thân phân bố hôn ngân xanh tím, có nơi thậm chí có cả vết máu. Tiểu huyệt phía sau huyết nhục mơ hồ, không ngừng chảy máu. Ánh mắt Trầm Lạc Phong nhìn đến phía trước người hắn phân thân vẫn bị chặt chẽ trói buộc, phân thân sưng trướng đã biến thành màu tím đậm. Trầm Lạc Phong vội vã giải khai trói buộc cao thấp bộ lộng, nhưng phân thân chỉ hơi hơi run rẩy nhưng không bắn ra cái gì. Y nóng nảy, thật sự nếu không làm hắn bắn ra, chỉ sợ Liễu Ức Vân tương lai liền mất đi khả năng. Nghĩ cũng không nghĩ y cúi đầu ngậm vào phân thân của Liễu Ức Vân, đầu lưỡi không ngừng liếm lộng, dùng sức hấp duẫn. Qua lúc lâu phân thân cuối cùng run rẩy bắn ra lượng lớn máu cùng dịch thể, Trầm Lạc Phong cuối cùng thở ra một hơi. Hoàn toàn không thèm để ý chính mình bị phun đầy mặt, y lập tức đứng dậy ôm Liễu Ức Vân, lòng bàn tay để phía sau trái tim hắn đưa chân khí vào cơ thể hắn. “Ngươi nhất định không có việc gì! Không thể, cầu ngươi!” Y ở bên tai Liễu Ức Vân run rẩy nhẹ nói.
Của phòng bị mạnh mẽ mở ra, hai bóng người vội vã xông lại gần, “Gia, xảy ra chuyện gì? Như thế nào vội gọi..... Trời ạ!” Bạch Vụ vội vã tiến vào lập tức bị cảnh tượng trước mắt làm ngây người, đến cả Hắc Ảnh đều sớm có tâm lý chuẩn bị cũng chấn kinh mở lớn hai mắt.
“Mau tới cứu người!” Trầm Lạc Phong cao giọng ra lệnh làm Bạch Vụ nhất thời thanh tỉnh lại, bước nhanh tới.
“Thế nào?” Tiếp nhận quần áo Hắc Ảnh đưa phủ lên chính mình, Trầm Lạc Phong lo lắng hỏi.
Không trả lời, Bạch Vụ nhíu mi nhìn Liễu Ức Vân.
“Rốt cuộc làm sao?” Y đã không nhịn được.
“Ta cự tuyệt cứu hắn!” Bạch Vụ ngẩng đầu đối mặt với Trầm Lạc Phong, kiên quyết nói.
“Cái gì?! Ngươi dám nói lại một lần?” Trầm Lạc Phong giận dữ trừng hắn, thanh âm lạnh băng như gió tuyết, đến cả Hắc Ảnh cũng nghi hoặc nhìn Bạch Vụ.
“Ta cứu sống hắn có thể thế nào, làm hắn sống lại tiếp tục chịu tra tấn không bằng hiện tại làm cho hắn chết là tốt nhất.” Bạch Vụ bình tĩnh bày tỏ lí do.
Một câu nói làm Trầm Lạc Phong không thể nói gì, làm hắn tiếp tục chịu bị thương? Mặc dù đây là mục đích của y, nhưng nhìn Liễu Ức Vân như vậy, y chỉ cảm thấy hoảng hốt, đau lòng khủng khiếp. Một lần tưởng hắn đã chết làm tâm gần như chết lặng, nhìn hắn chịu thương tích thì trong lòng y đau đớn không bao giờ … nữa nghĩ muốn thử.
Nhìn Trầm Lạc Phong không nói ra lời, Bạch Vụ tiếp tục không sợ chết nói, “Gia, như vậy coi như hết, ngươi cũng.....”
“Không cần nói, cứu sống hắn, nếu không về sau đừng gặp lại ta nữa!” Ném ra mệnh lệnh, Lạc Phong xoay người rời khỏi.
“Gia....” Nhìn bóng dáng Trầm Lạc Phong, lại nhìn Liễu Ức Vân nằm trên giường, Bạch Vụ lắc đầu mở ra hòm thuốc tùy thân.