Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trí nhớ có đôi khi phiên giang đảo hải mà đến, làm cho Khuất Bình có chút trở tay không kịp.
Khi nhìn bầu trời trong vắt dần dần tắt nắng, vầng trăng sáng nhô cao, suy nghĩ của hắn sớm đã bay tới phương xa, trở về nơi Hoàng cung thâm sâu.
Người ấy bây giờ nhất định không dễ chịu a.
Khuất Bình hiểu rất rõ, sự ly khai của mình đã gây ra cho con người chấp nhất ấy một nỗi thống khổ cùng đả kích rất lớn, lớn đến nỗi có lẽ chính hắn cũng không thể đoán biết, không thể tưởng tượng được.
Vì vậy giờ đây, cho dù hắn cùng Đông Phương Hạo cách xa nhau nghìn vạn dặm, hắn cũng thời thời khắc khắc có thể cảm nhận được tình yêu nồng nàn của y — y nguyên khắc sâu, y nguyên mãnh liệt.
Thế nhưng quan trọng hơn cả chính là sự tha thứ cùng tôn trọng mà y đã dành cho hắn.
Thân là ngôi Cửu ngũ, giơ tay liền có thể hô phong hoán vũ, có thể làm được đến như thế quả thực là đáng quý.
Nghĩ đến Đông Phương Hạo lúc này đang thống khổ, Khuất Bình cũng đau lòng.
— Ngươi không phụ ta, Khuất Bình.
Câu nói của Đông Phương Hạo ngày đó đến nay còn bồi hồi bên tai hắn.
Mỗi lần nhớ đến ngày ly biệt ấy, nhớ đến ánh mắt bình tĩnh nhưng khóe môi lại tràn ra máu đỏ tươi của y tạo thành sự đối lập rõ ràng, Khuất Bình lại đau xót khó có thể chịu nổi, cảm giác đau xót đó luôn vẫn mới mẻ như lần đầu thể nghiệm.
Ly Hoàng cung, rời xa y, cũng không biết vì sao, một loại tình cảm gọi là “yêu” chợt rõ rệt hẳn lên, không sao khuất lấp được.
Tuy bất ngờ nhưng cũng thật tự nhiên.
Cảm tình mà hắn vẫn dành cho y luôn luôn hỗn tạp khó phân, nói không rõ cũng không thể lý giải, làm sao chỉ đơn thuần là cái loại “yêu” dễ dàng thừa nhận?
Có lẽ loại ái tình này cũng chỉ có thể sinh tồn ở những nơi có “tự do” tồn tại mà thôi.
Cho nên Khuất Bình sớm đã không còn đè nén nỗi nhớ nhung của mình nữa, hắn để mặc cho tất cả ký ức về y tuôn tràn trong trí nhớ, mặc dù những ký ức ấy đưa hắn bao phủ, làm hắn trầm luân…, cũng không sao.
Ta sao lại không phụ ngươi? Hoàng Thượng……
Khuất Bình hướng về bầu trời đêm sâu thẳm thấp giọng lẩm bẩm.
……..
Tháng năm, bước vào đầu hạ, trời đã bắt đầu nóng. Bầu trời xanh mênh mông không một bóng mây, nắng gắt mang theo hơi nóng tỏa xuống Hoàng cung. Khí hậu không chỉ ấm áp như mấy ngày trước, ánh nắng xạ chiếu mái ngói lưu ly tường cẩm thạch, lư đồng hạc đồng, lô đỉnh đan bệ, đều là lấp lánh sáng lòa, một mảnh huy hoàng.
Ngự hoa viên có cây cối che mát, ánh mặt trời rực rỡ chỉ có thể tạo ra vài mảnh ánh sáng vụn loang lổ trên mặt đất, lúc này mới có vẻ râm mát một chút.
Trường Bình cùng Khâm Quý phi ngồi trong đình hóng mát nói chuyện, thấy Tiểu Lục Tử vội vàng hấp tấp từ hành lang phía đối diện vội vàng chạy qua, hai người liếc nhau, không biết đã xảy ra chuyện gì, vì vậy đợi Tiểu Lục Tử lại chạy trở về, Trường Bình liền gọi hắn lại.
“Làm sao vậy?”
“Hoàng Thượng, Hoàng Thượng đã xảy ra chuyện.” Tiểu Lục Tử vì chạy qua chạy lại vội vã, lúc nói chuyện có cả thở gấp.
“Cái gì?” Hai người đều là cả kinh, cơ hồ là cùng đứng lên.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Trường Bình hỏi.
“Hồi bẩm công chúa, vừa rồi Hoàng Thượng đang cùng Hoàng Phủ đại nhân và nhị vị Thượng thư Hình bộ, Lại bộ nghị sự tại Hiên Dương Điện, Hoàng Phủ đại nhân nói một ít lời có lẽ đã khiến Hoàng Thượng sinh khí, về sau cũng không biết như thế nào, Hoàng Thượng lại đột nhiên biến sắc, người cũng té xuống…”
Trường Bình nóng vội, cắt đứt lời Tiểu Lục Tử, “Mau dẫn ta đi gặp Hoàng Thượng.”
Khâm Quý phi vẫn đứng ở tại chỗ không có động tĩnh.
Khi Trường Bình quay đầu lại nhìn, chỉ thấy trên gương mặt mỹ lệ của nàng đầy vẻ cô đơn.
Trường Bình không khỏi ngơ ngẩn.
Lúc này Đông Phương Hạo đã bị Hoàng Phủ Khuynh Kình đưa về tẩm cung, Ngự y đang bắt mạch cho y.
Thấy thái y nhíu mày, Trường Bình không khỏi khẩn trương, “Thái y, Hoàng Thượng thế nào?”
Ngự y khom người hồi bẩm, “Hoàng Thượng thân mang sốt nhẹ, lại bởi vì cảm xúc xao động dị thường, dẫn đến khí huyết nghịch loạn, thanh khiếu chịu nhiễu mà đột nhiên ngất. Ngất tuy nhiên dễ dàng tỉnh lại, thế nhưng khí huyết của Hoàng Thượng lúc này thật là hỗn loạn, lại không thể chịu thêm kích thích …”
Hắn nói đến đây, chuyển hướng Tiểu Lục Tử hỏi, “Xin hỏi công công, mấy ngày nay Hoàng Thượng có phải thường xuyên nôn ra máu, ngực đau nhức?”
“Đúng vậy.” Tiểu Lục Tử gật gật đầu, “Hoàng Thượng một mực không cho nô tài nói.”
“Hoàng Thượng sẽ sớm bình phục a?” Hoàng Phủ Khuynh Kình lúc này lên tiếng hỏi.
“Thân thể có thể điều dưỡng hảo, nhưng tâm bệnh không phải dễ dàng khôi phục như vậy được, hết thảy còn muốn xem bản thân Hoàng Thượng. Bất quá may mắn phát hiện sớm, bằng không chỉ riêng sốt nhẹ kéo dài cũng đủ nguy hiểm.”
Khi họ còn đang nói chuyện, Đông Phương Hạo đã dần dần tỉnh lại, thấy mọi người vây quanh mình, y chỉ cảm thấy phiền chán, khẽ nhăn lại lông mày, không muốn mở miệng nói gì.
Trường Bình đã quen thuộc với loại thần sắc này của Đông Phương Hạo, thấy vậy liền cho tất cả mọi người lui ra ngoài, chỉ còn lại một mình nàng và Ngự y ở lại tẩm cung.
“Hoàng Thượng, mấy ngày này vi thần sẽ dùng thuốc cùng châm cứu vi Hoàng Thượng trị liệu, bất quá kính xin Hoàng Thượng phải chú ý không cần động nhiều tâm niệm, ngàn vạn phải bảo trọng Long thể.” Ngự y cung kính nói với Đông Phương Hạo.
Thấy y khẽ gật đầu, Ngự y liền quỵ an, lui xuống.
Trong tẩm cung chỉ còn lại có Trường Bình đứng bên giường, nàng nhìn khuôn mặt tái nhợt của Đông Phương Hạo, không nói một lời.
Đông Phương Hạo nhận ra ánh mắt hơi có vẻ giậncủa nàng, đột nhiên thấp giọng nói, “Ngươi cũng lui ra đi, để trẫm một mình yên lặng một chút.”
Thanh âm của y có vẻ dị thường vô lực.
Trường Bình cắn môi, trừng mắt nhìn y, “Thời gian ngươi ở một mình còn thiếu? Bệnh thành như vậy còn muốn cậy mạnh?” (Tỷ tỷ xuất uy a! ^^)
Đông Phương Hạo nhìn nàng một lát, sau đó quay mặt vào phía trong tường, nhẹ nhàng nói, “Tùy ngươi vậy, trẫm mệt chết đi, muốn ngủ một chút.”
“Ngươi ngủ đi, ta ở ngay bên cạnh ngươi.” Trường Bình nói, thanh âm của nàng đột nhiên trở nên nhu hòa.
Đông Phương Hạo nhắm mắt lại không lên tiếng nữa, Trường Bình nhẹ nhàng thở dài một hơi, liền yên tĩnh ngồi xuống một bên.
Chẳng biết tại sao, nàng chỉ muốn ở bên cạnh y lúc này, có lẽ là bởi vì hôm nay tại đây trong thâm cung, ngoại trừ Lý Thái hậu liền chỉ có một mình nàng mới có thể xem như thân nhân của y.
Trường Bình nhìn Đông Phương Hạo, đường nét khuôn mặt của y ngay cả trong lúc này cũng vẫn nghiêm lạnh dị thường, không chịu thư giãn nửa phần. Nàng nhớ tới y vốn là một hài tử không quá yêu cười, đôi mắt luôn lạnh như băng không mang theo một tia nhiệt độ. Từ khi người nọ làm Thái phó của y, gương mặt y mới nhiều hơn một tia nhu hòa, toàn thân mới thôi lạnh như băng.
Kỳ thật y bất quá là một đứa bé cần được người ta yêu thương và quan tâm mà thôi.
Nghĩ như vậy rồi, Trường Bình đột nhiên cảm thấy thoải mái đối với sự chấp nhất của Đông Phương Hạo cũng như phần cảm tình cấm kỵ của y.
Có lẽ nàng đã quá quen với việc hai người bọn họ ở cùng một chỗ, thế cho nên hiện tại loại tâm tình buồn bực bi thương khi nhìn y thế này đã vượt xa nỗi rúng động khi biết rõ Đông Phương Hạo yêu Khuất Bình.
Trường Bình lại nghĩ đến vẻ mặt của Khâm Quý phi lúc nãy, nàng làm sao không hiểu cảm xúc của một nữ nhân yêu mà không được đến người mình yêu đáp trả?
Trường Bình không khỏi cười khổ, nhẹ nhàng lắc đầu.
Vì sao tại chốn Hoàng cung vinh hoa vô hạn, vốn nên là người người mơ ước hướng đến, ghen tị đạt được, trên thực tế lại tịch mịch đến như vậy, lại nhiều chuyện đau xót vĩnh viễn không dừng lại như vậy?
Nàng cảm thấy đau lòng, cũng cảm thấy bất lực.
Đêm dần dần sâu hơn, trong tẩm cung không đốt đèn, hơi thở của Đông Phương Hạo vững vàng, tựa hồ ngủ say.
Trường Bình thủy chung đều lẳng lặng ngồi ở một bên, trông nom y.
“….. Tại sao tỷ muốn gả cho hắn?”
Thanh âm rất thấp, đột nhiên đánh vỡ sự yên tĩnh trong phòng.
Trường Bình có chút sửng sốt, nhất thời cũng không biết trả lời thế nào.
Thật lâu, Trường Bình mới chậm rãi lên tiếng, “Có lẽ vì có một số việc chỉ có hắn mới biết được a…”
Trường Bình trả lời rất mơ hồ, bởi vì chính nàng cũng nói không rõ ràng lắm.
Có lẽ đều chỉ vì người ấy……
Lại có lẽ là ở dưới ánh nắng mặt trời chan hòa hôm ấy, ánh mắt Hoàng Phủ Khuynh Kình thẳng tắp nhìn chăm chú vào nàng, cùng những lời hắn đã nói, làm cho nàng đột nhiên có một loại ý niệm muốn phó thác cả đời.
Không cầu lưỡng tình tương duyệt, chỉ nguyện bên người có người làm bạn, mà người nọ là người có thể hiểu nàng.
Có lẽ Hoàng Phủ Khuynh Kình là lựa chọn tốt nhất đi.
Trường Bình nghĩ tới đây bèn lên tiếng, “Hoàng Thượng, việc hôm nay nếu là sai lầm của Hoàng Phủ đại nhân, kính xin Hoàng Thượng vì Trường Bình mà tha thứ hắn.”
Người nằm trên giường bỗng nhúc nhích nhưng không lên tiếng, qua một hồi lâu, y mới nói, “Thôi, Hoàng Phủ Khuynh Kình cũng là vì muốn tốt cho trẫm, là trẫm chính mình….”
Đông Phương Hạo lời còn chưa nói hết liền đột nhiên dừng lại, như là đột nhiên bị cái gì chặn ngang cổ.
Trường Bình giật mình, vội vã hỏi, “Hoàng Thượng? Làm sao vậy? Lại không thoải mái?”
Trong bóng đêm, dường như thời gian trôi qua thong thả hơn ban ngày rất nhiều, một hồi lâu trong phòng mới vang lên thanh âm của Đông Phương Hạo, “Trẫm đã đáp ứng hắn sẽ trở thành một hảo Hoàng đế, trẫm không muốn làm hắn thất vọng, có một số việc, trẫm sẽ chậm rãi quen thôi.” (TT0TT Oa oa… Hạo Hạo a, không cần phải cố quen với đau khổ và cô đơn a, không cần a…)
Ngữ điệu của y có vẻ rất bình tĩnh, cũng không có nửa điểm phập phồng.
Thế nhưng lời của hắn lại làm Trường Bình muốn rơi lệ.
“Hoàng Thượng, hãy để cho thái y tới xem bệnh thoáng cái a.” Trường Bình vẫn đang cảm thấy lo lắng không thôi.
“….. Thôi bỏ đi.” Đông Phương Hạo thở dài, trong thanh âm của hắn lộ ra nồng đậm mỏi mệt, “Trẫm cũng không chờ đợi một giấc ngủ ngon.”
Trường Bình im lặng, nàng sao lại không biết loại mất ngủ vì cô tịch này, phảng phất linh hồn của mình đều nhanh bị bóng đêm nuốt chửng, mà trái tim lại như nổi điên mà thanh tỉnh.
Ái khắc sâu, tương tư khắc sâu, liền đau cũng khắc sâu.
Trường Bình sai người truyền thái y, đợi thái y châm cứu cho Đông Phương Hạo, thấy y dần dần chìm vào giấc ngủ rồi, Trường Bình mới nhẹ nhàng đóng cửa lại, rời khỏi tẩm cung.
— Hoàng Thượng, thỉnh hảo hảo mà ngủ yên một đêm a.
Nàng yên lặng kì nguyện trong lòng.
Người mà Đông Phương Hạo không thể quên, nàng cũng không quên được.
Mộng hồi thiên chuyển, liền lại nghĩ tới hắn.
“Xuân dạ, ngã gia hoa chung quy minh nguyệt, người không thấy, mộng khó bằng, tề ly biệt, dĩ phương tiết, đình hạ đinh hương huyền thiên kết…” Trường Bình thấp giọng ngâm.
Nàng không biết yêu hắn là may mắn hay là bất hạnh, nàng chỉ biết mình chưa bao giờ hối hận, đơn giản vì là hắn là Khuất Bình.
Ngày hôm sau, khi Hoàng Phủ Khuynh Kình cầu kiến, tiểu thái giám nói cho hắn biết tối hôm qua thái y đã phân phó Hoàng Thượng đến trưa mới có thể tỉnh lại, vì vậy hắn liền vô tình đi đến Tần Hoa Các.
Lúc này đích Hoàng Phủ Khuynh Kình, không chỉ là Tấn Bắc Hầu, Hộ quốc công, cũng là quan Nhất phẩm Thượng thư, địa vị so với trước sớm đã không thể so sánh.
Thời gian còn sớm, không khí mát mẻ, mùi thơm của sơn hoa nhàn nhạt bay tới, thấm vào ruột gan.
“Hoàng Phủ đại nhân?” Thái giám sáng sớm đến quét dọn nhìn thấy Hoàng Phủ Khuynh Kình không khỏi có chút giật mình.
“Ân.” Hoàng Phủ Khuynh Kình cũng không để ý, chỉ khẽ gật đầu.
Tiểu thái giám đẩy cửa Tần Hoa Các, ánh mắt của Hoàng Phủ Khuynh Kình cũng không khỏi nhìn theo vào trong các.
Trong thoáng chốc, hắn dường như nhìn thấy Khuất Bình một thân một mình trước thư án, lại nhìn kỹ, hóa ra là Trường Bình.
“Công chúa?” Tiểu thái giám cả kinh.
Hoàng Phủ Khuynh Kìnhvượt qua tiểu thái giám, đi đến bên Trường Bình công chúa.
Trường Bình dường như chỉ vừa mới ngủ thiếp đi, nàng nhắm mắt nằm sấp trên mặt thư án, vẻ mặt không… mấy an ổn. Bên cạnh ngọn đèn cũng chưa tắt, bởi vì sắc trời đã sáng rõ, nhìn không thấy anhs sáng, chỉ có một đám tinh quang rất nhỏ chớp động khi cửa mở ra.
“Công chúa?” Hoàng Phủ Khuynh Kình cúi người ghé sát vào nàng khẽ gọi.
Làn mi của Trường Bình khẽ nhấp nháy, nàng chậm rãi mở to mắt, liền lập tức đối thị với đôi mắt thâm thúy chăm chú của Hoàng Phủ Khuynh Kình.
Nàng vội rợp mắt xuống.
Lúc này, một giọt lóng lánh ngưng kết trên làn mi dài của Trường Bình tùy theo cái rợp mắt mà lăn xuống, Hoàng Phủ Khuynh Kình không thể không phát hiện trên má nàng còn một vệt nước mắt.
“Tại sao lại ở chỗ này ngủ quên …” Thanh âm của Hoàng Phủ Khuynh Kình gần như thở dài, thần sắc nhưng thật ôn nhu.
Hắn đưa tay khẽ vuốt đi nước mắt trên mặt Trường Bình, đem nàng nhẹ nhàng ôm lấy, đi ra Tần Hoa Các.
“Cảm ơn ngươi… Hoàng Phủ đại nhân …” Trường Bình ngước mắt nhìn hắn, khuôn mặt đoan chính, thần sắc tự nhiên của hắn làm cho nàng an tâm.
“Cứ gọi thẳng tên ta thôi, công chúa.” Thanh âm của Hoàng Phủ Khuynh Kình thấp nhu, hắn cười nhẹ nhìn nàng.
[……]
Một trận gió thổi qua, thổi tấm mành mỏng lất phất.
Khi Đông Phương Hạo tỉnh lại, lòng mang cảm giác man mác buồn vô cớ.
Đêm qua tựa hồ một đêm vô mộng.
Hắn vừa chuyển đầu, phát hiện người ở bên giường mình không phải Trường Bình, mà là Hoàng Phủ Khâm.
Hai người nhìn nhau, Đông Phương Hạo nhận ra trong đáy mắt Hoàng Phủ Khâm một vẻ bối rối.
“Nô tì chỉ muốn biết Hoàng Thượng ngủ ngon hay không, nếu Hoàng Thượng đã tỉnh, nô tì liền lui xuống.” Hoàng Phủ Khâm nói rồi liền đứng lên.
“… Ngươi lưu lại, trẫm có chuyện muốn nói với ngươi.”
Đợi Hoàng Phủ Khâm sắp ra tới cửa, phía sau Đông Phương Hạo đột nhiên trầm thấp lên tiếng nói.
Khâm Quý phi hơi sững sờ, thế nhưng nàng lập tức liền minh bạch.
Nàng cứng đờ người ngay tại chỗ, nhẹ giọng nói, “Hoàng Thượng, người không cần phải nói gì cả, nô tì đều đã hiểu.”
Đông Phương Hạo ngồi dựa vào đầu giường, nhìn xem bóng lưng của nàng thấp giọng hỏi, “Trẫm có thể vì ngươi làm những gì?”
“… Nô tì chỉ muốn được ở lại bên Hoàng thượng.”
“Cho dù là trẫm chỉ thương hắn?” Đông Phương Hạo thanh âm trầm thấp.
Khâm Quý phi cắn môi, nàng rốt cục xoay người nhìn Đông Phương Hạo, nhẹ gật đầu.
Đông Phương Hạo không khỏi thở dài.
“Liền theo ý ngươi đi. Nếu như ngươi muốn đi, đi lúc nào cũng có thể.”
Lời của Đông Phương Hạo mặc dù tàn nhẫn, nhưng thực ra sao không phải là một loại nhân từ?
***
“Chuyện hôm qua là vì ngươi?” Lúc này Trường Bình ngồi trên hành lang, hỏi Hoàng Phủ Khuynh Kình đứng bên cạnh.
Hoàng Phủ Khuynh Kình không khỏi cười khổ gật đầu, “Ta cũng không nghĩ đến sẽ nghiêm trọng như vậy…”
Hắn nhớ tới những lời hôm qua mình cố ý nói, đối với Hoàng Thượng hiện tại mà nói, có lẽ thật là có điểm quá mức.
Trước đó vụ án của Vương Canh Minh cũng chưa làm sáng tỏ, chỉ vì ngoại trừ căn cứ do Bùi Lập cung cấp ra, không còn một căn cứ nào khác để buộc tội hung thủ, quan trọng nhất là Bùi Lập lại đương đường phản cung, vì vậy vụ án này chỉ có thể tạm thời đặt ở một bên.
Vì vậy, triều đình một lần nữa chọn quan viên phái đi khảo hạch, sau lại đem danh sách trình lên, thế như Cống sĩ đầu danh* vẫn không thay đổi, thi rớt cũng y nguyên thi rớt, cho nên họ Hoàng Phủ Khuynh Kình đem vụ án cùng kết quả thi yêu cầu cùng phúc thẩm. (* Người đỗ đầu kỳ thi Cống, kiểu như thi cấp Toàn quốc ý.)
Chỉ là khi hắn nói chuyện này lại cố ý nhắc đến Khuất Bình.
Hoàng Thượng quả nhiên vừa nghe đến cái tên này sẽ cảm thấy thống khổ, thế nhưng y cũng chỉ là một mình cố nén.
Mà chuyện ngất đi sau đóHoàng Phủ Khuynh Kình tuyệt đối không ngờ đến. Bất quá như vậy cũng tốt, ít nhất có thể cho thái y triệt triệt để để khám xét bệnh cho Hoàng Thượng một phen.
Nghĩ tới đây, Hoàng Phủ Khuynh Kình không khỏi nhẹ nhàng mà thở dài.
Tương tư là một loại khổ, nhất là thiên nhai xa cách, tung tích khó có thể tìm ra…
Tất cả chuyện này, hắn — có thể sẽ biết? (* ý nói những đau khổ này của A Hạo, liệu A Bình có thể biết đến?)
Ánh mắt Trường Bình nhìn lên không trung lam nhạt xa xa, trong lòng tự hỏi.
……..
Khi Hoàng Phủ Khuynh Kình đi vào Hiên Dương Điện, một thái giám cũng bưng dược đi vào.
“Hoàng Thượng, tới giờ uống thuốc rồi.” Tiểu Lục Tử ở một bên nhắc nhở.
Đông Phương Hạo buông sổ con, nhìn chén dược thuốc, nhất thời có chút xuất thần.
— Đây là Hồ thái y đặc biệt công đạo, thỉnh Thái phó miễn cưỡng uống a.
— Thôi được, ta uống là được chứ gì.
Mấy lời này tựa hồ mới diễn ra không lâu.
Cảm thấy ngực lại có đau đớn cuộn lên, Đông Phương Hạo nghe theo thái y phân phó khiến thân thể buông lỏng, nhắm mắt lại.
Một hồi lâu, y mới lại mở mắt ra, thật sâu hít một hơi.
Lúc này, y trông thấy Hoàng Phủ Khuynh Kình.
“Ngươi đã đến.” Đông Phương Hạo thản nhiên nói.
“Vi thần Hoàng Phủ Khuynh Kình bài kiến Hoàng Thượng.” Hoàng Phủ Khuynh Kình vung vạt áo quỳ xuống hành lễ.
“Hãy bình thân.”
Hoàng Phủ Khuynh Kình đứng dậy, chờ Đông Phương Hạo uống xong thuốc mới lên tiếng, “Hoàng Thượng, chuyện hôm qua vi thần đã không nghĩ chu toàn, kính xin Hoàng Thượng thứ tội.”
“Trường Bình đã vì ngươi mà cầu tình, hơn nữa trẫm biết rõ dụng ý của ngươi, chuyện này không cần phải nhắc lại.” Đông Phương Hạo không… mấy để ý, nói.
“Nhưng Hoàng Thượng, chuyện Giám sát quan thất trách …”
“Chuyện này trẫm đều có chủ ý.” Đông Phương Hạo biết rõ Hoàng Phủ Khuynh Kình muốn nói cái gì, bèn cắt ngang lời hắn.
“Ý của Hoàng thượng là?” Hoàng Phủ Khuynh Kình ngước mắt nhìn hắn.
“Hai lần thi đều có bất công chi ngại, liên quan nhất định rất rộng, nếu như lần đầu tiên Vương Canh Minh là thế tội sơn dương, trẫm liền cho bọn họ thỏa mãn, nay đem vụ án Vương Canh Minh tra rõ, xem lần thứ ba bọn họ sẽ làm thế nào gây sóng gió. Chỉ là một lưới quét sạch cũng không dễ dàng –”
“Hoàng thượng muốn tìm hiểu đến tận gốc rễ?”
“Ân.”
“Trong lòng Hoàng Thượng đã có người để chọn?” Hoàng Phủ Khuynh Kình lại hỏi.
Đông Phương Hạo đột nhiên rợp mắt không nói.
Hoàng Phủ Khuynh Kình biết lúc này y lại nhớ đến Khuất Bình.
“… Trước đây là do trẫm quá tùy hứng, trẫm chỉ hy vọng lần này có thể đền bù.” Đông Phương Hạo đột nhiên thở dài, nói, “Hoàng Phủ Khuynh Kình, chuyện này liền giao cho ngươi đi làm, thế nào?”
“Xin Hoàng Thượng yên tâm, vi thần sẽ giải quyết ổn thỏa, quyết không phụ kỳ vọng của Hoàng thượng.” Hoàng Phủ Khuynh Kình lập tức nói.
“Ân, cónhững lời này của ngươi, trẫm liền an tâm. Trẫm sẽ cử Thôi thượng thư trợ giúp ngươi, chuyện này hắn biết rõ ràng nhất.” Đông Phương Hạo gật đầu.
“Vi thần tuân chỉ.”
“Đợi chuyện này kết thúc, trẫm liền cho ngươi cùng Trường Bình thành hôn, vừa vặn rất tốt?”
“Tạ ơn Hoàng Thượng.” Hoàng Phủ Khuynh Kình khom người nói.
“Ngươi lui xuống trước đi.” Đông Phương Hạo miễn cưỡng khoát tay.
“Dạ, Hoàng Thượng.”
Trong lư hương khói nhẹ lượn lờ, dọc theo mái cong uốn lượn trôi nổi trên xuống.
Tà dương như máu, đem trọn cả Hoàng cung thấm trong một mảnh màu hồng kim quang.
Trong đại điện tường vách huy hoàng, khung trang trí uốn lượn tung hoành, thâm sâu khôn cùng.
Một vệt hình bóng sẫm màu vòng vèo liên miên, thanh thanh vắng vẻ khắc ở cửa sổ rườm ràtuyên lũ, nền đá cẩm thạch đã chuyển màu xanh đen, cũng như ẩn như hiện trong trong đại điện vô cùng trống trải.
Đông Phương Hạo hai tay chắp sau lưng, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn về cung điện xa xa phía trời chiều.
Không trung đỏ ửng, xinh đẹp đến làm cho người lóa mắt.
Bên tai ẩn ẩn truyền đến một khúc đàn động lòng người, nhịp điệu phảng phất về tới sau giờ ngọ một ngày mùa hè xưa cũ y đã bị tiếng đàn hấp dẫn …
Đó là Khuất Bình lúc còn trẻ.
Đây là ký ức bị phong tỏa từ kiếp trước hay là cảnh mình đang mơ? Hay là câu chuyện thời niên thiếu Khuất Bình đã từng nói cho y nghe?
Đông Phương Hạo cũng không quá mức tinh tường, chỉ là có những thứ cảm giác thật quá tốt đẹp đã ăn sâu vào đáy lòng y, rốt cuộc không cách nào xóa đi.
— Thái phó, người có thường nhớ tới Hạo nhi?
Nhớ tới những đình đài lầu các kia chúng ta cùng đi qua, nhớ tới Hạo nhi ngẫu nhiên tùy hứng cùng hồ đồ, nhớ tới đêm đó triền miên……
Trẫm vĩnh viễn cũng sẽ không quên, mặt trời rực rỡ ngày ấy, cành lá sinh huy, những tuế nguyệt đã qua … Bởi vì chỉ cần là những gì có liên quan đến ngươi, liền sẽ là những ký ức tối trọng yếu trong sinh mệnh của trẫm.
Mắt thấy phiến hồng quang dần dần khuất sau thành cung, một tiếng thở dài thấp đến hầu như không thể nghe thấy quanh quẩn tại bốn phía Hoàng cung trống trải, thật lâu cũng không thể tan đi.
– Bộ thứ nhất hoàn –
Hạ bộ
Tiết tử
Tia nắng ban mai mơ màng hé lộ, sương sớm lượn lờ trong không trung. Khói bếp lãng đãng mềm mại bay lên, những áng mây trắng xốp trùng trùng điệp điệp xua đi mang đêm thâm trầm.
Một người lẳng lặng đứng trên bãi cỏ trống trải, gió thổi mái tóc dài thả lỏng phía sau lưng hắn tung bay, từng sợi đen mướt quyện vào nhau cùng múa, dày đến như khó có thể gỡ ra được.
Bầu trời biên cương rộng lớn khôn cùng, xanh thăm thẳm, tựa hồ ở rất gần mình, ngẩng đầu nhìn lên, tâm tư khoáng đạt lạ thường, suy nghĩ cũng trở nên rõ ràng hơn.
Lúc này, sau lưng vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng, hắn không quay đầu lại, bởi vì hắn biết rõ là ai đang tới.
“Công tử, trở về phòng thôi, đêm qua ngài lại không ngủ sao?” Người đến là một thanh niên tuổi còn rất trẻ, vẻ mặt rất nhu hòa. Thanh niên vừa nói vừa đem áo choàng trong tay nhẹ nhàng phủ lên người hắn.
“Có ngủ một lát, vừa mới dậy.” Hắn đưa tay kéo áo choàng cho chỉnh, lên tiếng đáp.
“Mấy ngày nay thời tiết dần chuyển lạnh, lúc đi ra ngoài ngài đừng quên mặc thêm áo.”
“Ta sẽ.” Hắn dường như quyến luyến vùng trời rộng mở trước mắt, không có ý định rời đi.
“Công tử, dường như gần đây ngài đặc biệt nhớ nhà?” Thanh niên hỏi.
Hắn nghe được những lời này cũng không có phản ứng gì. Thật lâu, hắn mới cúi đầu xuống, nhẹ nhàng thở dài một hơi, quay đầu lại nhìn thanh niên, “Nhớ, sao có thể không nhớ?”
Nhìn nụ cười nhẹ ưu nhã thong dong của hắn, thanh niên không khỏi sững sờ, cho dù đã ở bên cạnh hắn rất nhiều năm, nhưng thanh niên vẫn tránh không được sẽ có một chút xuất thần mỗi khi hắn cười.
Loại này phong tư, trong thiên hạ cũng chỉ có một mình hắn có.
Nụ cười kia, vẫn nhạt nhẹ lãnh đạm như xưa, nhưng thanh niên vẫn nhận ra trong khoảng thời gian rời khỏi Hoàng cung này, nụ cười ấy có nhiều hơn một chút ôn nhu, cũng nhiều hơn một loại tưởng niệm cùng tịch mịch.
Đúng vậy, tuế nguyệt không chờ ai, thời gian nhoáng một cái đã trôi qua mấy năm rồi.
— Rời khỏi y, đã có đến hai năm.
Y, có khỏe không?
Khuất Bình nhìn lên bầu trời phương xa, trong lòng tự hỏi.
Hai năm qua, phần tưởng niệm này sớm đã khắc cốt minh tâm, nhất là trong đêm khuya thanh vắng, ký ức cùng suy nghĩ vô pháp đình chỉ mà ào ạt hướng về người ấy, hắn dường như đã thấu triệt tất cả, lại dường như cái gì cũng mê mang.
Đây là kết quả hắn đã sớm dự tính đến, cũng đã sớm vui vẻ chịu đựng, vui vẻ thừa nhận, thế nhưng mỗi khi hắn vừa nghĩ tới ở nơi xa Đông Phương Hạo một mình trong Hoàng cung thâm sâu rộng lớn, liền rốt cuộc không cách nào ngủ được.
“Trở về đi… Tần nhi.” Hắn nói nhỏ.