Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Gió tại bên tai không ngừng rít gào, khiến ***g ngực Đông Phương Hạo cũng như bị gió quấn lấy đau nhức.
Hắn thật sự đã trở lại.
Hắn thật sự đã trở lại!
……
Vì sao lúc này mình có cảm giác đau đớn vạn phần? Vì sao mình muốn thoát đi?
Rõ ràng mình một mực nghĩ về hắn, rõ ràng đã muốn hảo hảo nhìn ngắm hắn……
Vừa rồi người đó đứng ở trước mắt mình, một thân phong trần mệt mỏi, chắc là từ nơi xa xôi ngựa không dừng vó bôn ba mà đến, vẻ mệt mỏi trên mặt hắn mình không phải là không thấy, thế nhưng tại sao……
Có phải là … vì mình không cách nào xác định một việc —
Hắn nguyện ý trở về nói lên điều gì? Là hắn rốt cục sẽ vĩnh viễn ở lại bên cạnh mình, hay chỉ vì chiến sự?
Là thuần túy vì mình, hay là vì cả quốc gia thiên hạ?
Y tình nguyện tin tưởng lý do thứ nhất, nhưng lại không khỏi hoài nghi.
Khuất Bình, Khuất Bình, Khuất Bình…
Nỗi lòng thủy chung phập phồng phập phồng, Đông Phương Hạo buồn vui tuôn trào, không cách nào bình tĩnh.
“Hoàng Thượng –” Sau lưng y truyền đến tiếng vó ngựa mỗi ngày một gần, y cũng nghe thấy tiếng hắn kêu gọi.
Đông Phương Hạo không quay đầu lại, y ngoan tâm vung mạnh roi ngựa.
Truy đuổi, tim đập như trống trận, hô hấp dồn dập… Trong lúc chạy trốn trong phiến trời đất mệnh mông, vạn vật tựa hồ cũng tỉnh lại, chờ Đông Phương Hạo phục hồi tinh thần, lại cảm giác thể lực đã chống đỡ hết nổi.
Tiếng vó ngựa đuổi theo sau lưng rốt cục không vang lên nữa, y giật mình quay đầu lại.
— Khuất Bình?
— Hắn đang ở đâu?
Đông Phương Hạo dừng lại.
Trời xanh mây trắng, chỉ còn một mình y.
“Khuất Bình!” Y hô lớn.
Không nghe thấy có người trả lời.
Đông Phương Hạo cắn chặt răng.
Thật lâu, trên đường thẳng cắt ngang nền trời phía xa xa xuất hiện một bóng người, tay dắt ngựa che nắng mà đứng, hình ảnh rất xa, làm cho người ta nhìn không rõ.
Là hắn……
Đông Phương Hạo không khỏi cong khóe môi, y cảm giác ánh mắt mình có chút mơ hồ.
“Khuất Bình!” Y lại hô.
Người nọ đứng im, xa xa nhìn về phía hắn.
“Khuất Bình!” Lại một tiếng.
“Khuất Bình!”
“Khuất Bình!”
Đông Phương Hạo giục ngựa về phía trước, ánh mắt y thủy chung nhìn chằm chằm vào thân ảnh của người nọ.
Dần dần, bộ dáng của hắn trở nên rõ ràng hơn, Đông Phương Hạo nhìn thấy tóc đen tại phía sau hắn nhẹ nhàng bay lên, nhìn thấy mạt vui vẻ trên khóe môi hắn, trong thoáng chốc, y cũng nhìn thấy nước mắt ngưng kết trong mắt hắn.
Y xuống ngựa, bước nhanh chạy về phía hắn, đưa hắn ôm đầy cõi lòng.
“Ta đã trở về, Hoàng Thượng.” Khuất Bình cũng ôm lấy hắn, trong cười mang lệ.
“Quả thật là ngươi……” Thanh âm của Đông Phương Hạo gần như nỉ non, y cảm giác được hơi thở ấm áp của Khuất Bình lướt qua bên cổ mình, có chút ngứa cũng có chút nóng, lúc này y mãnh mẽ cảm giác được tất cả không phải hư ảo.
Trong lúc nhất thời ai cũng không dám lại lên tiếng, không khí, thời gian, hết thảy phảng phất đều dừng lại, chỉ còn lại có tiếng tim đập cùng tiếng hít thở của hai người.
Mây tầng ngàn dặm, như tơ bông mềm mại, ánh mặt trời rực rỡ dần dần biến mất, nổi lên ráng chiều nhu hòa, bóng tối cũng nhè nhẹ rơi xuống dưới chân hai người, theo ánh mặt trời nghiêng nghiêng mà thong thả đi tới.
Khi hai người rốt cục lấy lại tinh thần thì, bầu trời chỉ còn lại một vòng tà dương.
Khuất Bình đột nhiên nhớ tới lời Nghiêm Lâm nói với hắn lúc trước, vì vậy vội vã buông tay ra, vịn lên vai Đông Phương Hạo hỏi, “Nghiêm Lâm nói ngươi bị thương? Ngươi như thế nào lại bị thương? Nghiêm trọng không?”
Hắn vừa nói vừa nhìn kỹ vẻ mặt Đông Phương Hạo, chỉ thấy sắc mặt của y cùng với trước đó càng tái nhợt, có thể bởi vì kích động nổi lên một chút ửng hồng lại làm cho mặt của y thêm vài phần sinh động.
Đông Phương Hạo nhìn vào trong mắt Khuất Bình, cặp mắt đen tràn ngập lo lắng cùng khẩn trương, Đông Phương Hạo nhìn hắn một lát đột nhiên lắc đầu, lại ôm lấy hắn, đem mặt mình vùi vào cổ hắn, thủy chung không nói được lời nào.
Y đem Khuất Bình ôm đến chặt cứng, cũng không quản khôi giáp trên người mình có phải rất cứng rắn hay không, Khuất Bình cũng không quan tâm, dù cho bị áo giáp bén nhọn đụng được đau nhức, hắn lúc này cũng chỉ cảm thấy tự trách — vì hành động lần này của Đông Phương Hạo mà tự trách.
Hắn luôn luôn biết, bởi vì hắn hiểu rất rõ Đông Phương Hạo.
Hắn cũng biết Đông Phương Hạo chỉ có ở trước mặt mình mới có thể biểu hiện ra vẻ yếu ớt, thế nhưng hết lần này tới lần khác người đả thương y sâu nhất lại là chính hắn.
Hai năm qua y đã mang cảm giác như thế nào để sống qua ngày?
Khuất Bình nhắm mắt lại, lòng của hắn siết chặt, bởi vì hắn căn bản không cách nào tưởng tượng nổi.
Hắn vốn định mở miệng hỏi, nhưng lúc này đã có thể rõ ràng thấy được, hắn cũng không lại hỏi.
“Trẫm rất nhớ ngươi a……” Đông Phương Hạo rốt cục lên tiếng, thanh âm của y rất buồn bực, đúng là có một chút nghẹn ngào.
Khuất Bình đau lòng, hai tay ôm chặt hắn, ngửa mặt lên nhẹ nhàng nói nhỏ, “…… Ta biết rõ…… Hoàng Thượng.”
Nhìn trời ửng đỏ một mảnh, hắn cảm giác nội tâm trống rỗng của mình cứ như vậy đột nhiên bị lấp đầy, rất ấm, cũng rất cảm động.
……….
“Hai năm qua ngươi sống có tốt không?” Hỏi ra những lời này đương nhiên không phải Khuất Bình, mà là Đông Phương Hạo.
Lúc này hai người dắt ngựa, sóng vai đi ở dưới ánh tà dương, gió nhẹ phẩy, mang đến một chút cảm giác mát.
“Ta……” Khuất Bình biết rõ Đông Phương Hạo sẽ hỏi, thế nhưng hắn chỉ nói một chữ rồi lại không biết nên trả lời như thế nào.
Đông Phương Hạo quay đầu nhìn hắn, thấy hắn cau mày, rèm mi rủ xuống không nói, liền nhàn nhạt lên tiếng, “Không sao, coi như trẫm không có hỏi.”
Khuất Bình cười khổ lắc đầu, chậm rãi đáp, “…… Ta không biết ta như vậy được xem là tốt hay không tốt…… Kỳ thật…… Ngoại trừ nhớ ngươi, mọi thứ khác đều tốt.” (A Bình tung bom tấn tập 1.)
Đông Phương Hạo dừng lại, y nhìn Khuất Bình không chớp mắt, “Ngươi –”
Khuất Bình thở dài, hắn nhìn vào mắt Đông Phương Hạo, thần sắc chuyên chú mà nghiêm túc, “Ta trở về, là vì ngươi, Hoàng Thượng.” (A Bình tung bom tấn tập 2.)
Đông Phương Hạo không nói, chỉ kinh ngạc nhìn Khuất Bình thật lâu, đột nhiên cũng thở dài một hơi, vươn tay ra nắm lấy tay hắn.
Khuất Bình chợt nhận ra con người quyền chưởng thiên hạ, cao cao tại thượng này thế nhưng cũng để ý đến hắn nhiều như vậy… cảm xúc này hắn sao có thể không hiểu. Khuất Bình đưa tay khẽ vuốt lên gò má Đông Phương Hạo, vén lên mấy sợi tóc rủ xuống trước mặt mình, sau đó vươn tay kéo y đến gần, ôm lấy y, nhẹ giọng nói bên tai y, “Trừ khi Hoàng Thượng không còn quan tâm đến ta, ta mới rời đi.”
Khuất Bình làm mọi chuyện đều tùy theo tâm của mình, tâm hắn cho là đúng thì hắn liền bình thản nghe theo, không chút cảm thấy xấu hổ hoặc là làm ra vẻ.
Đã yêu, thừa nhận lại có gì cần khách khí.
Đông Phương Hạo bỗng nhiên ngẩng mặt lên, ánh mắt trói chặt ở trên mặt Khuất Bình.
“Ngươi không tin ta?” Khuất Bình nhìn ánh mắt của y, không khỏi một hồi cười khổ.
Đông Phương Hạo chậm rãi lắc đầu, nhẹ nhàng nói, “Không phải không tin…… mà là……”
Mà là cái gì…… Đông Phương Hạo rủ mắt xuống, không nói tiếp nữa.
Hôm nay Khuất Bình ngàn dặm xa xôi chỉ vì y mà đến, y sao còn có thể không tin?
Chỉ là y một mực không dám ôm hi vọng xa vời, bởi vì y thủy chung không quên mình từng thương tổn Khuất Bình, mặc dù là hiện tại, y cũng vẫn không thể giữ hắn ở lại trong cung* — bởi vì hắn thủy chung là Thiên tử. (* với tư cách là vợ, là người yêu, không phải là với tư cách thần tử.)
“Ngươi sẽ chờ ta sao?” Đông Phương Hạo đột nhiên ngước mắt hỏi hắn.
“Cái gì?” Khuất Bình khó hiểu.
“Đợi trẫm thu phục Mông Cổ, liền nhượng xuất ngôi vị hoàng đế, ngươi nói có được không?” Những lời này Đông Phương Hạo nói ra không mấy dễ dàng, nhưng cũng không phải vui đùa.
“Hạo nhi –” Khuất Bình lắp bắp kinh hãi, hồi lâu hắn mới nói, “Ngươi biết…… Ta không quan tâm, ta chỉ muốn trở về, như thế mà thôi.”
Chỉ là muốn có thể ở lại bên cạnh y, hắn chưa từng nghĩ tới làm cho Đông Phương Hạo vì mình buông tha cho ngôi vị hoàng đế.
“Ta quan tâm.” Đông Phương Hạo trầm giọng, “Ta chỉ muốn cùng ngươi, huống hồ — ngươi vì trẫm làm đã đủ nhiều.”
Khuất Bình nhìn hắn lắc đầu nói, “Ta là cam tâm tình nguyện, hơn nữa…… Ta không hi vọng khiến ngươi hối hận.”
“Ngươi phải tin ta.” Đông Phương Hạo thuyết ra bốn chữ, nhìn Khuất Bình, y rốt cục nở ra một tia cười khẽ, vì hắn, mình sao có thể hối hận?
Đông Phương Hạo tùy hứng cùng chấp nhất Khuất Bình đã sớm biết rõ, chỉ cần y không hối hận, hắn sao lại phải cự tuyệt y đến làm bạn?
Hắn nhàn nhạt nở nụ cười, cùng Đông Phương Hạo mười ngón cùng giao, miệng thấp giọng ngâm,
“Nhất hướng niên quang hữu hạn thân
Đẳng nhàn ly biệt dị tiêu hồn
Tiểu diện ca tiệc mạc từ tần
Mãn mục sơn hà không tiệm viễn
Lạc hoa phong vân canh thương xuân
Bất như liên thủ nhãn tiền nhân…”
Hoàng hôn dần dần trầm xuống, mây bay theo bóng dáng hai người, truy đuổi ở phía sau lưng họ, ánh trăng biên quan tỏa sáng, phủ lên thân hình họ một màu bàng bạc xinh đẹp.
“…… Bất như liên thủ nhãn tiền nhân.”
Một câu này, lặp đi lặp lại quanh quẩn trong không gian, phảng phất như đang thấp giọng kể chuyện gì…
***
“Hoàng Thượng, ngài đã trở lại.” Trở lại quân doanh, hai người đã thấy một viên ngự y chạy đến tiếp kiến, tựa hồ người này đã sớm đợi trước doanh trại.
Lúc này Khuất Bình nhìn về phía Đông Phương Hạo, nhíu mày hỏi, “Rốt cuộc ngươi bị đả thương ở nơi nào?”
Ngự y không biết Khuất Bình, cũng là lần đầu tiên nghe thấy có người dùng ngữ khí như vậy nói với Hoàng Thượng, hơn nữa gọi thẳng hô “ngươi”, hắn không khỏi cảm thấy có chút giật mình, giương mắt nhìn nhìn Khuất Bình.
Lúc này sắc trời ảm đạm, Khuất Bình lại đứng ở chỗ khuất sáng, cho nên không thể thấy rõ mặt.
Hoàng Thượng lại mảy may không thèm để ý, chuyển hướng người kia nói, “Không có việc gì, vết thương nhỏ mà thôi, ngươi không cần lo lắng.”
Người nọ không nói thêm gì nữa, chỉ nhìn Hoàng Thượng, tựa hồ là nhíu mày, hiển nhiên cũng không phải như vậy tin tưởng.
Hoàng Thượng biểu lộ có chút bất đắc dĩ, nhìn người nọ một lát đột nhiên quay đầu lại nói, “Ngươi nói đi, thương thế của trẫm có nghiêm trọng không?”
Thấy Hoàng Thượng đột nhiên hỏi tới mình, viên ngự y vội vàng khom người hồi bẩm, “Thương thế của Hoàng Thượng …… Cũng không phải nghiêm trọng như vậy.”
Rõ ràng có một đoạn dừng lại.
Đông Phương Hạo hung hăng trừng mắt liếc một cái, ngự y biết mình trả lời không rõ ràng nên cũng không dám ngẩng đầu nhìn y, chỉ dám nhìn chằm chằm mũi chân mình.
Khuất Bình ở một bên không khỏi bật cười, liếc nhìn Đông Phương Hạo, “Ngươi cũng đừng làm khó hắn, ta đi trước tìm Nghiêm Lâm, ngươi xử lý thương thế hảo rồi phái người truyền ta, ân?”
“Hảo.” Đông Phương Hạo gật đầu.
……
Khuất Bình hỏi Nghiêm Lâm sau mới biết được, nguyên lai Đông Phương Hạo xông vào đội ngũ của địch thì bị Ngạc Ngươi gây thương tích, Mạch Đao của Ngạc Ngươi đã tạo ra một đạo vết thương rất sâu sau lưng y.
“Hoàng Thượng sau khi bị thương cũng không đình chỉ truy kích, trận chiến ấy cũng đều nhờ có Hoàng Thượng mới có thể đem quân địch bức lui. Về sau trên đường trở lại doanh trại, Hoàng Thượng đột nhiên ngã xuống lưng ngựa, mạt tướng mới biết được thương thế của người kỳ thật rất nghiêm trọng, sau đó người hôn mê suốt một ngày.” Nghiêm Lâm chi tiết thuật lại.
Khuất Bình nghe xong vẫn không hề lên tiếng, mặc dù hắn biết rõ vừa rồi Đông Phương Hạo không muốn làm cho hắn lo lắng mới nói như vậy, mặc dù hắn từ lâu đã nghi ngờ thương thế của Đông Phương Hạo kỳ thật cũng không nhẹ, mặc dù hôm nay Đông Phương Hạo đã bình yên vô sự, thế nhưng hắn lại cảm thấy một loại bất an dị thường, một mực khuếch tán trong tâm tư.
Hắn đột nhiên đứng dậy.
“Đại nhân?” Nghiêm Lâm khó hiểu nhìn hắn.
Vẻ mặt Khuất Bình ẩn ẩn một loại thống khổ, hắn nhìn Nghiêm Lâm thở dài, “Ta…… đi gặp Hoàng Thượng.”
Nghiêm Lâm mặc dù không nhìn thấu cảm xúc của hắn lúc này, nhưng lại cảm giác được trong thanh âm của hắn có chứa một loại kịch liệt đè nén thì kinh ngạc nhìn theo Khuất Bình bước ra quân trướng.
Một mình đứng ở bên ngoài đại trướng của Đông Phương Hạo, Khuất Bình chỉ cảm thấy nỗi lòng mình lúc này thực hỗn loạn, dường như hoàn toàn rối loạn đến từng tấc vuông.
Vì vậy, khi Đông Phương Hạo khoác áo bước ra, thoáng cái liền ngây ngẩn cả người.
Nhìn xem hết thảy biểu tình trên khuôn mặt Khuất Bình giờ phút này, y không khỏi cảm thấy lo sợ không nói được lời nào.
Chỉ vì trong mắt Khuất Bình có rất nhiều tự trách, còn có thống khổ, có bối rối, có đau lòng, có không cam lòng, làm cho Đông Phương Hạo vừa lo lắng lại vừa xót xa.
Khuất Bình thực để ý đến y, cho dù là từ trước hay bây giờ cũng vẫn như vậy, y sao có thể quên điểm này?
Kéo hắn vào trong trướng, Đông Phương Hạo mới trầm giọng, “Ngươi biết?”
Khuất Bình gật đầu.
“Ta không dám tự mình nói cho ngươi biết.” Đông Phương Hạo nhìn hắn.
Lúc này nghĩ đến có lẽ chính miệng y nói ra cho hắn hẳn sẽ tốt hơn, Đông Phương Hạo không khỏi cười khổ, nắm lấy hắn ngồi xuống bên giường.
Khuất Bình thủy chung chỉ im lặng nhìn y, lông mày chăm chú quấn quýt. Lúc này hắn nhắm mắt, rốt cục lên tiếng, thanh âm trầm thấp mà thong thả, “Nếu ngươi lại vì ta mà buông tha tính mạng như thế, ta sẽ không tha thứ ngươi.”
Đông Phương Hạo sửng sốt.
Hắn biết.
Đông Phương Hạo lại cười khổ.
Hắn là Khuất Bình a, hắn sao có thể không nhận ra? Huống chi hắn trước nay vẫn đều là hiểu rõ y nhất.
Bản thân y sở dĩ không chú ý tính mạng, bởi vì tính mạng còn mất với y mà nói đã hoàn toàn không sao cả, hai năm sống trong cô đơn vì mất đi hắn quá thống khổ, hắn không cầu chết, chỉ là tìm kiếm một loại phát tiết.
Chỉ là giờ phút này, khi Đông Phương Hạo nhìn đến biểu tình của Khuất Bình, nghe hắn nói như vậy, thế nhưng y lại không cách nào trách hắn.
Y đương nhiên cũng có thể nghe ra ý tứ đằng sau câu nói của Khuất Bình.
— Nếu như mình vì thế mà mất mạng, hắn lại sao có thể tha thứ chính hắn?
Cho nên y sao có thể trách hắn?
Đông Phương Hạo đột nhiên cảm thấy hết thảy đều đáng giá, biết rõ tâm ý của hắn, giờ phút này y có chết cũng cam tâm tình nguyện.
“Thực xin lỗi……” Đông Phương Hạo ôm Khuất Bình, chậm rãi tỳ đầu lên trán hắn, nói nhỏ.
Khuất Bình lắc đầu, đưa tay che lên môi của y, giấu đi lời nói phía sau của y, “Ngươi không nên xin lỗi, đều là ta không tốt.”
Đông Phương Hạo cầm lấy bàn tay hắn đặt bên môi mình, cứ như vậy nhẹ nhàng hôn lên.
Cảm nhận được làn môi ấm áp của Đông Phương Hạo, Khuất Bình duỗi ra tay kia nhẹ nhàng ôm y.
Hắn không dám dùng sức, bởi vì dưới lớp y phục của Đông Phương Hạo có tầng tầng băng gạc.
“Từ nay về sau ta sẽ không như vậy, ngươi yên tâm, ân?” Đông Phương Hạo trầm giọng thủ thỉ.
Khuất Bình chỉ gật đầu, không lên tiếng.
Đông Phương Hạo lúc này cũng vươn tay ôm lấy hắn.
Y cũng hiểu Khuất Bình, cùng hắn tương xử hơn mười năm, dù có chuyện gì xảy ra hắn vẫn đều trấn định tự nhiên, có bao giờ y nhìn thấy hắn lộ ra thần sắc như vậy?
“Ta nhớ rõ ngươi từng nói ngươi nguyện ý vì tình yêu của ta mà chết, ta sao lại không muốn được làm như vậy vì ngươi?” Đông Phương Hạo nhắm mắt, thấp giọng nói bên tai hắn.
Tình yêu của hắn, y quả thực đã chờ quá lâu.
Khuất Bình nghe lời này, không khỏi buông tay ra, lắc đầu cười khổ, “Khi đó ta quá nặng lời.”
Đông Phương Hạo lẳng lặng nhìn hắn, thật lâu sau y đột nhiên giương môi nhẹ nhàng nở nụ cười, nói nhỏ, “Ta biết rõ, từ nay về sau ta liền vì ngươi mà hảo hảo sống, có được không?”
Khuất Bình không trả lời, chỉ đưa tay chậm rãi mơn trớn hàng lông mày của y, mơn trớn cặp mắt hẹp dài, mơn trớn đường nét khuôn mặt khắc sâu, mơn trớn đôi môi mỏng, sau đó kéo y về phía mình nhẹ nhàng hôn lên.
Môi hắn trải qua trán y, lại rơi vào lông mày y, khóe mắt, một đường xuống phía dưới, đi tới môi y.
Khí tức gần trong gang tấc, là quen thuộc nhưng cũng đã thật lâu.
Khuất Bình ngừng lại, hắn nhìn đôi mắt rủ xuống của Đông Phương Hạo.
Ánh mắt của Đông Phương Hạo đã rơi vào trên môi Khuất Bình.
Vì vậy, rất tự nhiên họ liền hôn.
Hai năm tưởng niệm biến thành hôm nay triền miên lưu luyến, nhu hòa liếm mút thưởng thức lại đòi hỏi, trong hô hấp đều tràn ngập hương vị của nhau.
Nụ hôn kết thúc, khí tức của hai người đều rối loạn.
Đông Phương Hạo nhìn lại đôi môi lúc này có vẻ ướt át của Khuất Bình, ánh mắt không khỏi trở nên nóng bỏng, dục vọng của y đối với hắn chưa bao giờ giảm bớt, giờ đây bởi vì biết được tâm ý của hắn ngược lại trở nên mãnh liệt cùng khát vọng.
Hơn nữa, trừ hắn ra, y cũng không nghĩ đụng tới bất luận kẻ nào, cũng chưa bao giờ chạm qua bất luận kẻ nào, mà ngay cả Khâm quý phi cũng chưa hề.
Y vẫn đều chỉ cần hắn một người.
Chỉ là lúc này nhưng lại không đúng lúc, chỉ vì hắn nhiều ngày bôn ba mệt nhọc, cũng bởi vì ngoài trướng còn có binh lính tuần tra canh gác.
Kỳ thật Khuất Bình sao không nhận ra được tâm tình của y lúc này, thế nhưng hắn cũng chỉ nhìn chăm chú đôi mắt của Đông Phương Hạo mà không nói gì, đơn giản vì nếu như y muốn, hắn chắc chắn sẽ không cự tuyệt, nhưng hắn cũng biết Đông Phượng hạo đối với hắn trước nay đều có đúng mực.
Đông Phương Hạo nhìn Khuất Bình một lát rồi đột nhiên dời đi ánh mắt, y mấp máy miệng nói ra,“Mẫu hậu luôn nhớ ngươi, lần này thấy ngươi hồi cung bà nhất định sẽ thật cao hứng.”
“Thái hậu……” Nghe hắn nhắc tới Lý Thái Hậu, Khuất Bình hỏi, “….. Thân thể của bà vẫn khỏe chứ?”
“Vẫn như cũ.” Đông Phương Hạo nhún vai hồi đáp.
Khuất Bình nghe không khỏi nhíu mày, đang muốn nói gì, lại đột nhiên nghĩ tới quan hệ giữa mình và Đông Phương Hạo, hắn không khỏi giật mình.
Cung đình thâm sâu cấm kỵ nặng nề, mặc dù y là thiên tử, chỉ cần không chạm đến nhân ngôn, cuối cùng sẽ chỉ là chuyện riêng của hai người bọn hắn, nhưng đối với Lý Thái Hậu, người phụ nữ luôn rất coi trọng mình, thương yêu mình như con, đồng thời cũng là mẫu thân của Đông Phương Hạo, hắn không khỏi có cảm giác áy náy sâu sắc.
“Ngươi đang lo lắng?” Sự im lặng của Khuất Bình làm cho Đông Phương Hạo nhận ra điều gì, y ẩn ẩn cảm thấy Khuất Bình cũng không chỉ lo lắng tình hình bệnh tật của mẫu hậu.
“Về tới Hoàng cung, ta liền đi hướng lão nhân gia thỉnh an.” Khuất Bình nhẹ gật đầu, miễn cưỡng cười cười.
Đông Phương Hạo nhìn ra trong vẻ tươi cười của hắn có miễn cưỡng, ngừng một lát y đột nhiên nói,“Ngươi yên tâm đi, mẫu hậu sẽ không trách ngươi, muốn trách bà cũng chỉ có thể trách ta, là ta yêu ngươi trước.”
Khuất Bình nghe lời này lại giật mình, giờ khắc này Đông Phương Hạo khiến hắn nhớ tới nhiều năm về trước, khi y còn là Nhị hoàng tử, buổi sáng sớm hôm ấy, y chật vật vạn phần lại cười nhìn hắn nói “Ta tới tiếp ngươi hồi cung”.
“Ngươi thật sự là –” Khuất Bình bất đắc dĩ nhìn y.
Người này vô luận là Nhị hoàng tử cũng tốt, là Hoàng Thượng cũng được, thủy chung vẫn là Hạo nhi, đối với hắn, y thủy chung chưa từng thay đổi.
“Ta thế nào?” Đông Phương Hạo cười, ẩn ẩn vẻ ranh mãnh.
Khuất Bình cũng nở nụ cười, trong tươi cười có vẻ sủng nịch thường ngày đối với Đông Phương Hạo.
— Yêu hắn, có lẽ sớm đã là chuyện không tránh khỏi.
Vẻ cười ấy của Khuất Bình, xem tại trong mắt Đông Phương Hạo là tối ôn hòa, y sao lại chưa từng nhớ nhung nụ cười này của hắn?
Bắt đầu từ phút đầu tiên nhìn thấy hắn trên cầu Định Kiều, Đông Phương Hạo liền vẫn thấy mình tựa như ở trong mộng cảnh, lúc này gặp lại tiếu dung quen thuộc của hắn, y không khỏi có chút xuất thần.
Kinh ngạc nhìn hắn hồi lâu, Đông Phương Hạo đột nhiên thở dài một tiếng, y cầm tay Khuất Bình thuận thế tựa đầu ở trên vai hắn thấp giọng nói, “Ta…… Không phải đang nằm mơ a…… Thái phó……”
Y gọi một tiếng “Thái phó” quả thực làm cho Khuất Bình cũng giật mình như mộng, hồi tưởng chuyện qua lại cho đến nay, là hắn hay Đông Phương Hạo… tất cả đều khiến hắn cảm khái.
Chỉ vì tất cả mọi liên lụy ràng buộc giữa hai người đều vì một chữ “Thái phó” này mà nên.
Những năm tháng ấy tuy làm cho người ta khó quên, nhưng nhân sinh không thể quay ngược thời gian lại, chỉ nguyện có thể hảo hảo nắm chắc tương lai, để đến khi quay đầu lại nhìn, vẫn đang làm người ta cảm thấy đáng giá, như vậy liền đủ rồi.
“Nếu như thật sự là mộng, cũng là một hồi mộng đẹp.” Khuất Bình trầm giọng nói.
“Không thể tốt hơn ……” Đông Phương Hạo nhắm mắt.
Có thể cùng hắn gặp lại, thật là không thể tốt hơn.
Chính vào lúc đang nghĩ như vậy, Đông Phương Hạo đột nhiên lại nghĩ tới một chuyện, y ngẩng đầu hỏi, “Hôm nay ngươi xuất hiện trên cầu Định Kiều, có phải là … vì quân Mông Cổ bên kia có cái gì không ổn?”
Khuất Bình không nghĩ tới y sẽ ở giờ lúc này nhắc đến, ngơ ngác một chút bèn nói, “Không sai…… Là có chút không ổn.”
“Ngạc Ngươi căn bản không có ý định kết minh, ta sớm đã ngờ tới, cho nên hắn muốn gì ta đều đồng ý cho hắn, nhìn hắn như thế nào lựa chọn.” Đông Phương Hạo thần sắc thâm trầm, chậm rãi nói.
Khuất Bình biết rõ Đông Phương Hạo hẳn là có ý định, hắn nhẹ gật đầu, “Nếu bốn năm trước không từng cùng Ngạc Ngươi có quan hệ, ta cũng sẽ không tùy tiện lên cầu, bằng không chắc chắn khiến hắn sinh nghi.”
“Hắn trời sinh tính vốn đa nghi, bằng không thì sao có thể nhanh chóng đáp ứng kết minh sau khi thấy ngươi xuất ra hổ phù?” Đông Phương Hạo nói, khóe môi mỉm cười, “Hắn tự nhiên không biết chuyện ta và ngươi…, cũng không biết ngươi vìta mà đến.”
Khuất Bình nhìn y cũng chỉ cười nhẹ một tiếng, “Kỳ thật sau khi lên cầu ta mới có thể an tâm.”
Đông Phương Hạo gan dạ sáng suốt hơn người, giam sứ thần, lại cố ý chỉ làm cho một vạn nhân mã tiếp giá, lời nói cũng là không uấn không giận, thái độ càng chân thành hào phóng, lấy lui làm tiến, cho dù Ngạc Ngươi có khôn khéo có lớn mật cũng không khỏi không có chỗ băn khoăn.
Đông Phương Hạo nghe Khuất Bình nói thì cảm thấy còn có ý tứ khác, tâm vừa động liền hỏi: “Ngươi ở dưới cầu có phải đã nhìn thấy gì?”
Khuất Bình nhìn y, khẽ gật đầu.
Đông Phương Hạo hồi tưởng lại tình hình lúc đó, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Khuất Bình, cau mày nói,“Ngươi lo lắng quân Mông Cổ tập kết ở bờ bên kia sẽ đối ta bất lợi? Chẳng lẽ –”
Khuất Bình biết không thể gạt được y, vì vậy lại gật đầu, “Không sai, quân địch dàn trận quả thực giấu diếm huyền cơ, nếu ta đoán đúng, lỡ như việc kết minh không thuận lợi, Ngạc Ngươi sẽ lập tức có hành động.”
“Khó trách……” Đông Phương Hạo thì thào nói, đột nhiên tầm mắt của y khóa trên mặt Khuất Bình,“Thì ra đó là lý do ngươi một mực che ở phía trước ta?”
Đáp án không cần Khuất Bình nói, Đông Phương Hạo dĩ nhiên sáng tỏ.
Y không khỏi cười khổ nhìn Khuất Bình, tình thế lúc đó đương nhiên không dẫn tới hành động gì bất thường, chỉ là bây giờ nhớ lại không khỏi có chút kinh hãi.
“Ngươi……” Đông Phương Hạo thở dài, lại một câu cũng nói không nên lời.
Khuất Bình chỉ cười cười, nắm chặt lại tay y.
“Ta biết rõ……” Y nói nhỏ.
Y biết rõ, chỉ vì loại cảm giác này y mới nhận thức đến không lâu. (* ý nói cảm giác sợ hãi mất đi