Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Giữa trời đêm mù mịch, gió phong mang chút hơi lạnh khô khốc. Trên cây những tiếng "sột soạt" không ngừng phát ra. một con quạ giật mình bay ngang qua bầu trời tối mịch không có lấy chút ánh sáng.
Một thân ảnh khoác bạch y, trên tay cầm lồng đèn rọi sáng một khoảng nhỏ trên nền đất. Con đường cứ lặng câm theo bóng ảnh thoát ẩn thoát hiện của bạch y nhân. Gió lạnh thổi qua kêu lên những tiếng "rít... rít" khô khốc cuốn theo những chiếc lá héo tàn trên nền đất cứng lạnh lẽo.
Cũng đã nửa tháng trôi qua sau khi Phong tử Thiên được Lưu Lam Ngọc đem về chữa trị. Vết thương của hắn cũng đã lành hẳn nhưng vẫn bám riết lấy nàng mãi không chịu đi, cứ mặt cho Bảo Quốc Thắng ngày ngày khó chịu khi thấy hắn rồi lại thuận miệng mà đôi co với nhau. Cứ như thế ngày qua ngày dần trôi qua sự hiện diện của hắn trong nhà cũng dần trở nên quen thuộc.
Bảo Quốc Thắng sáng sớm đã từ rừng trở về trên vai cũng không quen mà vác theo con heo rừng mới săn được. Người hắn đầy mồ hôi, cơ thể cũng có mùi bùn cùng với lại máu tanh từ con heo. Vừa về tới nhà hình ảnh đầu tiên đập vào mắt hắn là hình ảnh tên Phong Tử Thiên đang ngồi nhàn nhã uống trà. Hắn liền tức giận hai mắt trợn tròn, đôi mày nheo lại, ánh mắt thập phần lửa giận.
"Phong Tử Thiên ngươi đúng là nhàn rỗi, người không thấy mọi người trong nhà ai nấy cũng đều bận rộn à! Trân nhi từ sớm đã ra đồng làm việc vất vả đến chiều tối mới về, Thu nhi cũng bận bịu với y thuật vài ngày mới về nhà một lần, ngươi nhìn ngươi xem suốt ngày chỉ biết ăn bám bọn ta." Bảo Quốc Thắng nói hết một tràng bực bội.
Phong tử Thiên cười lạnh từ trong người lấy ra một túi gấm lớn thêu hoa mai vàng cùng với cái nút thắt nhỏ nhỏ trên miệng túi.
Bảo Quốc Thắng tò mò nheo mày cố nghĩ ra xem đó là gì, ánh mắt có phần dò xét tỉ mỹ. Không đợi Bảo Quốc thắng dò hỏi Phong Tử Thiên liền ném túi gấm sang cho hắn. Miệng không quên cười đắc ý một cái.
"Đây là túi bạc ngươi cứ nhận xem như là tiền ở trọ của ta."
Bảo Quốc Thắng liền nhanh tay chụp lấy túi bạc, vừa chụp được liền mở ra xem thử. Quả thực là một túi bạc lớn đủ cho Phong Tử Thiên ăn nhờ ở đậu nhà hắn cả nửa năm. Bảo Quốc thắng nheo mày mắt hơi dật dật.
"Là ngươi ăn trộm hay cướp giật của ai?"
Phong Tử thiên nheo mày miệng hơi dật dật. "Ta chính là bán tranh kiếm bạc không phải hạng trộm cướp."
"Hảo, vậy ngươi cứ tiếp tục ta đi trước." Nói xong hắn quay người vào trong bếp đặt con heo xuống rồi đi tắm rửa.
Mặt trời cũng đã lên cao, ánh dương cũng thập phần chói mắt. Bầu trời quang đãng, một vài án mây trôi nhẹ trên tần không. Ngoài ruộng vài con ếch nhảy ngổn ngang kêu "ộp ộp" vang khắp cả cánh đồng.
Một thân ảnh khoác xiêm y xanh rêu, mái tóc mềm mại dài xuống eo cho gió thỏa thích đùa giỡn. Trên đầu chỉ buộc một chiếc nơ trắng dài rồi nhẹ nhàng vướng lại trên bờ vai khanh mảnh. Chân mày lá liễu vần trán trộng sáng láng, ánh mắt sắc xảo đẹp tựa hồ bích ngọc. Đôi môi mọng đỏ như cánh hoa mai đỏ quyến rũ muôn phần. Trên tay nàng mang theo vài cuốn sách y, thân ảnh cứ uyển chuyển nhẹ nhàng bước về phía trước.
Dưới cái nắng của bầu trời đâu đó ngoài ruộng xuất hiện một thân ảnh gầy gò, thân hình khoác lên chiếc áo đã cũ kĩ trên đầu choàng lên một chiếc khăn dày màu nâu từ đầu rồi choàng qua cổ. Dáng lưng bé nhỏ cứ khom rồi lại thẳng cứ thế động tác rất nhanh nhạy thuần thục. Đôi bàn tay chai xạm rám nắng đầy bùn đất. Từ trên người mồ hôi không ngừng tuôn ra.
Từ xa Lưu Lam Ngọc đã nhìn thấy bóng lưng ấy, không phải ai đâu xa lạ mà chính là Quế Trân nhà nàng. Nàng từ xa đi tới phất tay gọi Quế Trân một tiếng thật to. Quế Trân nhẹ nhàng quay đầu lại rồi nở một nụ cười trạng rỡ cứ mặc cho mồ hôi từ trên trán lăn dài rồi ôm gọn lấy gò má của nàng.
Nàng đưa vạt áo lên lau những giọt mồ hôi đang lăn dài trên khuôn mặt xinh xắn ấy. Quế Trân tuổi còn nhỏ lại chịu nhiều cực khổ như vậy trong lòng nàng không khỏi xót xa. Chỉ cần nàng cố gắng học y thật tốt liền có thể cho Quế Trân một cuộc sống không lo cơm ăn áo mặc.
"Tỷ mấy ngày nay tỷ có vẻ gầy đi thì phải?" Quế Trân làm một bộ dạng lo lắng.
Lưu Lam Ngọc thoáng qua có chút hạnh phúc, nàng nở một nụ cười thật đẹp như hoa mai đỏ khoe sắc giữa tiết trời.
"Ta thấy mình vẫn tốt." Nàng bên ngoài thì lạnh nhạt vậy thôi chứ bên trong là thập phần yêu thương Quế Trân à!
Quế Trân nhìn nàng có ý dò xét, nàng liền lãng tránh mà đổi chủ đề.
"Cũng đã trưa mau về nhà ăn cơm nào." Lưu Lam Ngọc nhìn Quế Trân cười một cái thật dịu dàng.
Bước trên con đường đất đỏ đầy nắng tỏa, hai người thiếu nữ bước đi nhìn thoáng qua như thiên nga với vịt bầu. Mà thiên nga hay việt bầu chung quy cũng không quan trọng với Lưu Lam Ngọc. Nàng vẫn là thích một Quế Trân mộc mạc đơn giản không phấn son nhung lụa vì Quế Trân trong mắt nàng vẫn đẹp tựa hoa oải hương với nụ cười tỏa nắng luôn vui vẻ. Nàng chỉ sợ khi con người sống trong nhung gấm quá lâu tính cách sẽ thay đổi.
Vừa về tới nhà hình ảnh đập vào mắt họ là khung cảnh yên ắng đến lạ thường. Thường thì chưa vào tới cổng thì từ trong nhà đã vang lên tiếng cãi vã của hai người đàn ông. Họ lúc nào cũng vậy hãy không gặp nhau thì thôi đã gặp nhau là chén đĩa bay tứ tung.
Lưu Lam Ngọc cùng Quế Trân bước vào nhà làm bộ mặt nghi ngờ.Trong nhà Phong tử thiên vẫn là một bộ dạng nho nhã ngồi nhâm nhi ly trà của mình.
Nàng đi tới tay cầm bình trà rót một ly nước đầy đưa cho Quế Trân. Quế Trân cầm lấy ly nước miệng không quên cười một cái thật vui vẻ rồi uống hết một hơi.
"Hôm nay không gây sự?" Lưu Lam Ngọc làm một bộ mặt nghi vấn.
Hắn cười cười làm bộ mặt ngây thơ vô tội. "Không có."
Lưu Lam Ngọc ngoài mặt vẫn bình thản nhưng trong lòng vẫn là một cái hoài nghi, có thánh mới tin cái bộ mặt ngây thơ này là của hắn.
Bảo Quốc Thắng từ nhà sau đi vào trên miệng vẫn ngân nga bài hát mà hắn thích trên tay hắn bưng một mâm cơm thịnh soạn.
"Về rồi thì mau ngồi xuống ăn cơm, hôm nay ta nấu rất nhiều." Bảo Quốc Thắng cười hào sảng trên mặt thập phần vui vẻ, hắn động tác nhanh nhạy liền bới cơm vào chén cho mọi người.
Quế Trân cùng Lưu Lam Ngọc vẫn là một bộ dạng khó hiểu hình như hôm nay có cái gì đó sai sai với thường ngày.
Bảo Quốc Thắng trên tay cầm đôi đũa liền gắp cho Quế Trân một miếng thịt lớn.
"Thịt heo ca mới săn được muội nên ăn nhiều một chút mới mau lớn." Hắn ánh mắt dịu dàng là một bộ dạng vô cùng ân cần với muội muội của mình.
"Ân, ca ca." Tiểu muội ngoan ngoãn nghe lời miệng cười tươi như hoa.
Phong Tử Thiên nhanh tay liền gắp một miếng cá cho vào chén của Lưu Lam Ngọc. Nàng chưa kịp phản ứng thì Bảo Quốc Thắng cũng gắp một miếng đậu hủ cho chén của nàng. Nàng cau mày làm bộ mặt khó chịu. Nàng thực sự là không cần hai người bọn họ gắp thức ăn cho mình, nàng có tay ắt sẽ tự gắp mà ăn.
Quế Trân ngồi bên cạnh cứ tủm tỉm cười không thôi. Phong Tử Thiên ngồi đối diện trợn mắt nhìn Bảo Quốc Thắng một cái. Bảo Quốc Thắng cũng không thua kém liền làm bộ mặt hung dữ đối lại Phong Tử Thiên.
Một giây trôi qua...
Hai giây trôi qua...
Bảo Quốc Thắng liền ném cái trợn mắt của Phong Tử Thiên đi chỗ khác mà nhìn về phía Lưu Lam Ngọc.
"Ta có chút chuyện muốn nhờ Thu nhi, không biết có tiện đi cùng ta vào thành hay không?" Bảo Quốc Thắng làm bộ mặt cầu khẩn.
"Cũng được lát ta cũng vào thành mua chút dược liệu." Lưu Lam Ngọc thản nhiên, cử chỉ vẫn là đang ăn cơm.
"À Trân nhi, lát muội không cần ra đồng, phần còn lại mai ca ca sẽ giúp muội làm."
Quế Trân không muốn phật ý ca ca liền gật đầu đồng ý.
Bữa cơm hôm nay có vẻ khá yên bình và vui vẻ hơn thường ngày chỉ có ai đó ngồi một góc bàn ánh mắt sắc như dao không ngừng đâm vào Bảo Quốc Thắng.
Trích đoạn tác giả siêu lười:
Khụ khụ ở chương này tác giả định cho nam chính xuất hiện nhưng suy đi tính lại vẫn là nên để dành chương sau. Độc giả đừng thắc mắc tại sao lại xuất hiện hai nam chính rồi a, tác giả ta định là có bốn nam chính cơ *khựa khựa* để biết được ai là người nữ chính yêu thì hãy đón đọc những chương tiếp theo của truyện nhé!