Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Gió
Ngày hôm sau, Cố Ngạo phải cùng mẹ anh Uông Nguyệt Hoa đi mua sắm, đây là điều mà hằng năm mỗi dịp tết đến anh đều làm, mua cho Uông Nguyệt Hoa một số đồ mà bà thích, có thể không đắt, nhưng dù sao vẫn là tấm lòng của một người làm con, cũng coi như là quà tết âm lịch.
Trước khi ngoài, Cố Ngạo nói với Mẫn Thiều Kỳ rằng buổi chiều Mạnh Chương sẽ tới lấy tài liệu, đồ đặt trên bàn trong thư phòng, để Mạnh Chương vào lấy là được rồi.
Mẫn Thiều Kỳ gật đầu, hôm qua Lâm Bái tới, hôm nay Mạnh Chương cũng lại đây không khiến cậu cảm thấy bài xích, hơn nữa cậu cũng có thể mượn cớ đó mà hỏi chút chuyện của Lâm Bái. Chuyện này cậu không dám hỏi Cố Ngạo, sợ nghe được đáp án mà cậu không muốn nghe, cũng sợ Cố Ngạo sẽ nói thẳng với cậu rằng “Liên quan gì đến cậu”, vậy nên hỏi Mạnh Chương có lẽ sẽ tốt hơn, thứ nhất Mạnh Chương chắc hẳn sẽ không nói dối, thứ hai cậu cũng muốn nghe một đáp án khách quan, biết đâu rằng biết từ miệng của người khác sẽ dễ chịu hơn là biết từ chính miệng của Cố Ngạo. Cậu cũng không biết nữa…
Khoảng hai giờ chiều, Mạnh Chương ghé qua.
“Có muốn uống chút gì không?” Mẫn Thiều Kỳ hỏi.
Mạnh Chương hôm nay ăn mặc rất thoải mái, chắc là đi thẳng từ nhà qua, thoạt nhìn có vẻ như sau đó cũng không có lịch trình gì, cho nên Mẫn Thiều Kỳ cảm thấy giữ Mạnh Chương lại uống chút gì đó cũng sẽ không làm lỡ thời gian của Mạnh Chương.
“Cà phê đi.” Mạnh Chương cũng không vội đi, dường như cũng có tâm trạng nói chuyện phiếm với Mẫn Thiều Kỳ.
Mẫn Thiều Kỳ pha cà phê xong bê đến đặt trước mặt Mạnh Chương.
Mạnh Chương đánh giá Mẫn Thiều Kỳ một chút, hỏi: “Ở chỗ của Tam thiếu có gì không hài lòng sao?”
“Không có.” Mẫn Thiều Kỳ không biết vì sao Mạnh Chương lại hỏi như vậy.
Mạnh Chương lại nhìn cậu, nói: “Từ lần đầu tiên tôi gặp cậu đến bây giờ, chẳng thấy thần sắc cậu khá hơn chút nào cả.” Theo lý mà nói thì ở chỗ của Cố Ngạo cái gì cũng không thiếu, thần sắc của Mẫn Thiều Kỳ đáng nhẽ phải khá hơn trước một chút. Dù cho trước đó vì bệnh mà sắc mặt có thể không tốt lắm, thế nhưng dù gì cũng nên phục hồi rồi mới phải chứ.
“Có lẽ là do ngủ muộn.” Mẫn Thiều Kỳ đáp. Chất lượng giấc ngủ gần đây cũng khá ổn, chỉ có điều thời gian ngủ khá ít, một ngày đại khái ngủ tầm bốn đến năm tiếng, nhưng thi thoảng buổi trưa cũng sẽ ngủ thêm một lát, dù gì cũng không cảm thấy đau đầu hay khó chịu.
“Chú ý sức khỏe, cậu ốm rồi, Tam thiếu còn phải nhọc lòng vì cậu.” Mạnh Chương nói. Lời của cậu ta không phải vì nghĩ cho Mẫn Thiều Kỳ, mà là vì nghĩ cho Cố Ngạo, giống như trước đó Cố Ngạo chăm sóc cho Mẫn Thiều Kỳ, quả thực đã làm chậm trễ không ít việc. Cũng may hiện tại cũng đã gần tết, hiệu suất làm việc cũng chậm lại một chút. Đối phương cũng không thúc giục, có thể từ từ mà giải quyết công việc, đến năm sau hoàn thành cũng được.
“Ừm…” Mẫn Thiều Kỳ ôm cốc nước nóng ngồi đối diện với Mạnh Chương, đĩa nhỏ trước mặt bày mười mấy cái bánh su kem làm từ hôm qua. Cậu làm không quá nhiều, có lẽ đến tối nay là ăn hết.
Mạnh Chương nếm thử một cái bánh su kem, ăn xong, biểu tình cũng trở nên nhu hòa hơn, cười nhạt nói: “Hẳn là mùi vị yêu thích của Tam thiếu.”
“Ừm…” Mẫn Thiều Kỳ nhẹ nhàng gật đầu, quả nhiên vẫn là mch hiểu rõ Cố Ngạo. Uống một ngụm nước, Mẫn Thiều Kỳ mở lời: “Ngày hôm qua Lâm tiểu thư đã tới đây.”
“Lâm Bái?” Mạnh Chương cũng không thể hiện sự bất ngờ.
“Ừ.” Mạnh Chương quả nhiên là biết Lâm Bái, vậy coi như cậu tìm đúng người để hỏi rồi, “Lâm tiểu thư và Cố Ngạo có quan hệ thế nào? Nếu cậu không tiện nói thì coi như tôi chưa hỏi.”
Mạnh Chương nhìn Mẫn Thiều Kỳ, cười cười, nói: “Lâm gia phát triển từ trong nước rồi vươn ra nước ngoài, trên phương diện đều làm rất tốt, có điều nói cho cùng thì nền móng ở nước ngoài vẫn còn kém, hiện tại cũng tụt dốc một chút. Lâm gia vẫn luôn muốn hợp tác với ông ngoại của Cố Ngạo, cũng luôn cố gắng vì sự hợp tác của hai nhà, tuy hiện tại cũng vẫn không có cơ hội tốt nào, nhưng Lâm gia không muốn từ bỏ. Lâm gia rất vừa ý Cố Ngạo, muốn gả Lâm Bái cho Cố Ngạo. Ông ngoại Cố Ngạo tạm thời cũng chưa có ý ngỏ lời, cũng có thể đã nói chuyện cùng Cố Ngạo rồi, cái này thì tôi không rõ. Có điều ông ngoại bây giờ vẫn chưa biết Cố Ngạo thích con trai hơn con gái, vậy nên cũng vẫn không ngừng tìm đối tượng kết hôn cho Cố Ngạo. Nói gì thì nói, cậu cũng hiểu rõ rằng Cố Ngạo thật ra là bi, chỉ là thích con trai hơn mà thôi, nhưng không có nghĩa là không thể với con gái.”
Mẫn Thiều Kỳ cúi đầu, không biết phải nói gì. Nói cách khách, dù cho hiện tại Lâm Bái không phải vợ chưa cưới của Cố Ngạo, nhưng cần điều kiện phù hợp, song phương nguyện ý, thì tương lai vẫn có thể trở thành vợ chưa cưới cảu Cố Ngạo. Cũng có thể nói rằng dù hiện tại cậu không tin lời của Lâm Bái, nhưng cũng không thể hiện rằng là Lâm Bái nói dối, hoặc là dù cho Lâm Bái có nói dối đi chăng nữa, thì nói dối thành sự thật không phải là không thể.
Mạnh Chương thấy sắc mặt cậu không tốt bèn hỏi: “Cậu không hy vọng Cố Ngạo và Lâm Bái ở bên nhau sao?”
Mẫn Thiều Kỳ không trả lời, đáp án này quá rõ ràng rồi.
Mạnh Chương nở nụ cười, đoạn nói: “Dù cho cậu có không hy vọng, thì cũng không có tư cách để quản chuyện này, dù sao chuyện của của cậu và Tam thiếu cũng là chuyện của quá khứ rồi.”
Lời Mạnh Chương tựa như một con dao đâm thẳng vào Mẫn Thiều Kỳ, nhưng cậu không có cách nào để phản bác cả, thậm chí không thể tức giận với Mạnh Chương, bởi những gì Mạnh Chương nói đều là sự thật.
“Tôi biết.” Mẫn Thiều Kỳ nhẹ giọng đáp.
Mạnh Chương nhìn Mẫn Thiều Kỳ, khẽ thở dài, nói:: “Tam thiết chắc chắn có cách nghĩ riêng của cậu ấy, cậu làm tốt việc của mình là được rồi, Tam thiếu sẽ không bạc đãi cậu đâu.”
“Ừm…” Hiện tại ngoài chữ này ra, Mẫn Thiều Kỳ không biết mình có thể nói gì nữa.
Sau đó hai người cũng không nói gì thêm, Mạnh Chương uống cà phê xong liền rời đi.
Mẫn Thiều Kỳ ngồi trước quầy bar nhỏ, ăn từng cái từng cái bánh su kem, thoạt nhìn có chút cứng nhắc – bánh su kem mặc dù không quá ngọt, nhưng cũng có thể xoa dịu chút vị đắng trong lòng cậu…
— Chỉ có điều lần này, cậu thực sự cảm thấy độ ngọt như vậy, vẫn chưa đủ.
Vài ngày sau, Lâm Bái dường như thường xuyên tìm Cố Ngạo, Mẫn Thiều Kỳ hầu như mỗi ngày đều nghe thấy Cố Ngạo tiếp điện thoại của Lâm BÁi, thêm nữa tin nhắn tới điện thoại Cố Ngạo cũng nhiều hơn, nhất là lúc ăn cơm, quả thực có chút ồn ào.
Có điều Cố Ngạo cũng khá nhẫn lại, ít nhất điện thoại đều nhận, tin nhắn có thể sẽ trả lời chậm hơn, nhưng Lâm Bái dường như cũng không cảm thấy không vừa lòng.
Mẫn Thiều Kỳ không thể hỏi xem Lâm Bái tìm Cố Ngạo có chuyện gì, vậy nên chỉ có thể kiềm nén mà nhìn vậy thôi…
Ngày hai tám tết, Hoắc Tinh chủ trì mời mọi người ăn cơm, bảo Cố Ngạo dẫn Mẫn Thiều Kỳ tới.
Hoắc Tinh mời cậu, Mẫn Thiều Kỳ đương nhiên sẽ đi, chủ yếu là người tới cũng không phải ai khác, ngoài cậu, Cố Ngạo và Hoắc Tinh ra thì cũng chỉ có hai chị em Ngu Tiêu và Ngu Dịch.
Hoắc Tinh đặt một nhà hàng đồ Nhật, do một sư phụ người Nhật Bản mở, hải sản mỗi ngày đều được vận chuyển qua đường hàng không từ Nhật sang đây, tuy giá cao, nhưng vị rất ngon, rất nổi tiếng trong thành phố.
Chạng vạng, Cố Ngạo lái xe đưa Mẫn Thiều Kỳ tới nhà hàng. Sau khi báo tên Hoắc Tinh, nhân viên lịch sự dẫn họ tới phòng ăn.
Hai người là người cuối cùng đến rồi, trong phòng riêng Ngu Tiêu và Ngu Dịch đang chọn món.
Thấy hai người vào cửa, Ngu Tiêu vẫy tay với Mẫn Thiều Kỳ, nói: “Thiều Kỳ, tới đây, ngồi cạnh chị này.”
“Vâng.” Mẫn Thiều Kỳ mỉm cười gật đầu, đi tới ngồi bên cạnh Ngu Tiêu.
Hoắc Tinh cũng dời vị trí, để chỗ cho Cố Ngạo, để Cố Ngạo ngồi cạnh Mẫn Thiều Kỳ.
Ngu Dịch cũng rất tinh ý đưa menu trên tay cho Mẫn Thiều Kỳ, để Mẫn Thiều Kỳ chọn món, sau đó đợi nhân viên đưa một cái menu khác cho hắn xem.
Sau khi Ngu Tiêu biết chuyện của Giang Hằng đã dạy dỗ hắn một trận, ba hắn cũng nhắc nhở vài câu, tuy là không mắng hắn nhưng cũng khiến hắn phải tự kiểm điểm. Vậy nên dạo gần đây người muốn tìm hắn đưa người cho Cố Ngạo đều bị hắn lấy lý do gần tết quá bận không rảnh để sắp xếp ra để khước từ.
Mẫn Thiều Kỳ vô thức đưa menu cho Cố Ngạo, để anh xem trước
Cố Ngạo đẩy thực đơn về trước mặt Mẫn Thiều Kỳ, nói: “Cậu xem trước đi. Cơm thịt chiên xù(1) ở đây cũng khá ngon, cậu có thể thử xem.
Đây không phải là lần đầu tiên Cố Ngạo tới, muốn gọi cái gì đều tính cả rồi, chỉ cần lát nữa xem món đề cử hôm nay và món mới của tháng này là được rồi.
“Ừm.” Mẫn Thiều Kỳ lật thực đơn, Cơm thịt chiên xù có rất nhiều loại, nhìn rất ngon mắt, còn có một vài món chiên, nhìn ảnh thôi cũng đã rất thèm rồi.
Cố Ngạo để ý đến ánh mắt của Mẫn Thiều Kỳ đang nhìn vào món cơm tôm chiên(2), sau đó lại nhìn về phía món cơm thịt chiên xù, tựa hồ như đang do dự xem nên chọn món nào. Cuối cùng vẫn gọi cơm thịt chiên xù.
Cố Ngạo xem qua một lượt, gọi món hải sản mà anh thích làm thành một đĩa sashimi rồi lại gọi thêm một phần tôm chiên.
Thật ra mấy người bọn họ bình thường tới đây sẽ không gọi đồ chiên, sẽ nghiêng về gọi các món sashimi, các loại đồ sống hơn. Vậy nên ngày hôm nay Cố Ngạo đặc biệt gọi đồ chiên, không cần hỏi cũng biết là gọi cho ai, hơn nữa vừa rồi lúc Mẫn Thiều Kỳ xem thực đơn, mấy người họ cũng để ý.
Có điều, cũng không ai vạch trần, làm như cái gì cũng không biết mà gọi đồ, một bàn trông mà hài hòa.
Được lên đầu tiên là món cua Alaska(3), bọn họ gọi hai con, một con chín một con sống.
Chân cua đã được bóc một nửa mang lên, Cố Ngạo lấy cho Mẫn Thiều Kỳ một cái, để cậu ăn thử.
Mẫn Thiều Kỳ đó giờ chưa từng ăn cua Alaska, làm theo lời Cố Ngạo nói, chấm một ít nước sốt, sau đó đem toàn bộ phần thịt dài bỏ vào miệng, hương vị lạnh lẽo mà đầy đặn cùng với vị ngọt chỉ có ở thịt đồng thời dậy lên, hương vị ngon thế này thật đáng để hưởng thụ, khiến Mẫn Thiều Kỳ không khỏi nhếch khóe môi.
Thấy cậu thích, Cố Ngạo đưa phần của mình cho Mẫn Thiều Kỳ. Mẫn Thiều Kỳ không thích ăn cá sống, mọi lần đều chỉ mấy miếng. Nếu cậu đã thích cua Alaska này như vậy, thì để cậu ăn thêm một chút cũng được.
Mẫn Thiều Kỳ nhìn phần của Cố Ngạo, cũng không thấy ngại, mà lại có chút vui vẻ.
Cố Ngạo cũng không để ý cậu nữa, ăn phần cá hồi nướng vừa được mang lên.
Mẫn Thiều Kỳ len lén vui vẻ, ăn hết phần của Cố Ngạo. Sau đó phần cua chín cậu cũng ăn hết hai cái chân. Cuối cùng bắt đầu ngoan ngoãn ăn phần cơm thịt chiên xù và tôm chiên của mình
Cố Ngạo đang nói chuyện cùng Hoắc Tinh, thi thoảng sẽ gắp cho cậu vài miếng cá sống mà cậu ăn được. Còn cầu gai thì trực tiếp bảo chủ quán hấp vào trong chén trà cho Mẫn Thiều Kỳ(4). Mẫn Thiều Kỳ đều ăn hết sạch, cũng chia một ít cơm thịt chiên xù của mình cho Cố Ngạo.
Bữa cơm này Mẫn Thiều Kỳ rất vui vẻ, mặc dù không nói nhiều, nhưng cậu cảm nhận được rằng Cố Ngạo đang chăm sóc cho cậu, vậy nên dù cho không có chêm lời, nhưng cậu vẫn không cảm thấy buồn chán.
Đến khi ăn gần xong, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra một cách vô cùng mất lịch sự.
Người ở ngoài cửa mang theo ý cười, nhưng ý cười này cũng không phải là ý cười thật lòng của Lâm Bái.
Vui vẻ của Mẫn Thiều Kỳ trong nháy mắt liền tan biến. Ngu Tiêu nhíu mày nhìn người vừa đến, Ngu Dịch và Hoắc Tinh nhìn Lâm Bái cũng có chút không vui. Chỉ có Cố Ngạo biểu hiện của Cố Ngạo là bình tĩnh nhất, không có chút bất ngờ, cũng không tức nhận, dường như đã biết trước rằng cô ta sẽ đến.
(1) Cơm thịt chiên xù
(2) Cơm tôm chiên
(3) Cua vua Alaska