Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Gió
Ở viện thêm vài ngày nữa, sau khi cắt chỉ vết thương xong, Mẫn Thiều Kỳ được phép xuất viện. Tuy vết thương đã khép miệng, nhưng đợi bong vảy thì vẫn cần một thời gian, bác sĩ Từ dặn dò rất nhiều điều phải chú ý, Cố Ngạo đều nhớ kĩ từng cái một. Vết thương của Mẫn Thiều Kỳ vẫn được bọc lại như cũ, có điều trông không đáng sợ như trước nửa rồi, việc thay thuốc có thể làm tại nhà, không cần thiết phải đến bệnh viện.
Một ngày trước khi xuất viện, Mẫn Thiều Kỳ lại đến chỗ bác sĩ Ôn nói chuyện một lúc. Có sự kiểm soát của thuốc, tâm trạng cậu mấy ngày nay quả thực đã ổn định hơn. Đương nhiên, trong đó cũng có công lao của Cố Ngạo và niềm hạnh phúc khi yêu đương. Nói chung cậu đã không còn ngày nào cũng cảm thấy tâm trạng sa sút, không thể vui vẻ nữa, tinh thần tuy vẫn có chút ủ rũ, cũng không nói nhiều, nhưng tương lai vẫn còn hy vọng. Dù cho đôi lúc sẽ xuất hiện tình huống kích động đến tâm trạng, nhưng cũng có thể điều chỉnh lại rất nanh, sẽ không phiền muộn rất lâu, điều này đối với Mẫn Thiều Kỳ đã là rất tốt rồi.
Bác sĩ Ôn nghe lời cậu nói xong, cười hỏi cậu gần đây cuộc sống có gì thay đổi không?
Mẫn Thiều Kỳ nói mình và Cố Ngạo đã quay lại mối quan hệ người yêu rồi, còn gặp anh cả của Cố Ngạo và người yêu của anh cả, hai người họ rất tốt với cậu.
Bác sĩ Ôn rất chân thành mà chúc mừng cậu, nói với cậu rằng những thay đổi trong cuộc sống cũng sẽ có lợi cho tâm trạng của cậu. Nhưng chống chọi với chứng trầm cảm là một quá trình dài, cũng sẽ có khả năng tái phát, nhưng dù sao một người bình thường cũng sẽ có lúc tâm trạng thất thường, bảo Mẫn Thiều Kỳ không cần quá để ý, tích cực đối diện, phối hợp điều trị là được.
Mẫn Thiều Kỳ gật đầu đáp, lại kê thêm thuốc hai tuần tiếp theo, sau hai tuần sẽ tới khám lại lần nữa.
Làm xong thủ tục xuất viện, Cố Ngạo dẫn Mẫn Thiều Kỳ về nhà.
Vừa vào nhà, Mẫn Thiều Kỳ liền cảm nhận được rõ ràng điểm khác trong nhà, lại cẩn thận quan sát một chút, liền phát hiện nhiều đồ vật trong nhà đều đã trở thành đồ đôi, hai đôi dép giống nhau, hai chiếc cốc giống nhau, đồ trang trí và gối ôm trên sô pha cũng thành đồ đôi, còn cả điện thoại mới để trên bàn trà giống với mẫu điện thoại của Cố Ngạo.
Căn nhà vốn dĩ chỉ lưu lại dấu vết của một mình Cố Ngạo, thoáng chốc đã thành của hai người, cảm thấy như mọi ngóc ngày đều lộ ra cảm giác ấm áp của tình yêu.
“Muốn đi xem trước hay đi tắm trước?” Cố Ngạo để túi xuống rồi hỏi.
Mấy ngày không được tắm rửa tử tế, Mẫn Thiều Kỳ trên người rất khó chịu, vậy nên nói: “Đi tắm trước.”
Cố Ngạo cười kéo tay cậu, đoạn nói: “Cùng nhau nhé.”
Mẫn Thiều Kỳ vốn định từ chối, nhưng nghĩ tới tay trái của mình không thể chạm vào nước, chỉ có thể đồng ý, nhưng vẫn nhỏ giọng nói: “Chỉ tắm thôi nhé.”
Cố Ngạo kéo cậu lại hôn một cái, nói: “Tuổi còn nhỏ mà đầu óc đã không trong sáng thế à?”
“Anh mới không trong sáng ấy.” Mẫn Thiều Kỳ trừng anh một cái.
Cố Ngạo nắm cằm cậu, cười nói: “Chúng ta tư thế nào cũng từng thử, anh chắc chắn là không trong sáng rồi?”
Mẫn Thiều Kỳ đỏ mặt đánh anh một cái.
Cố Ngạo lớn tiếng cười ha ha, không trêu Mẫn Thiều Kỳ nữa, kéo cậu vào phòng tắm của mình.
Một tiếng sau, Mẫn Thiều Kỳ tắm đến đỏ cả người mặc một bộ đồ ngủ giống hệt của Cố Ngạo đi ra khỏi phòng tắm, cả người vừa nóng vừa khát, vội vàng đi ra phòng bếp, mở tủ lạnh lấy ra một bình nước hoa quả lạnh.
Cố Ngạo rất tinh ý mà đưa tay nhận lấy bình nước, mở ra rồi đưa cho Mẫn Thiều Kỳ. Mẫn Thiều Kỳ uống hết một nửa, cuối cùng mới cảm thấy đỡ khát hơn mọt chút. Mà phần còn lại đều bị Cố Ngạo uống sạch.
Uống xong, Cố Ngạo dẫn Mẫn Thiều Kỳ tới căn phòng Mẫn Thiều Kỳ ở khi trước.
Vừa mở cửa ra, Mẫn Thiều Kỳ phát hiện căn phòng đã không còn dáng vẻ của trước kia, mà đã trở thành một thư phòng. Một giá sách và bàn đọc sách màu nâu sậm, trên bàn có một chiếc máy tính mới tinh, còn có máy tính bảng trước đây Cố Ngạo mua cho cậu, cùng một cái máy in màu. Trên giá sách vẫn còn trống không, chỉ đợi cậu đến lấp đầy nó. Mà trên bức tường đối diện giá sách còn có môt tấm bảng treo ảnh bằng gỗ bần(1) vô cùng to, trên mặt còn treo mấy sợi dây, trên dây còn có vài cái kẹp bằng gỗ. Phía dưới có một hàng tủ thấp, trên đó để đủ loại máy ảnh, từ máy chụp lấy anh đến máy ảnh thông thường đều có, còn có một loạt lens ngắn dài khác nhau, nhìn qua trông vô cùng chuyên nghiệp. Cái này rõ ràng là dành cho cậu, cậu rất thích chụp ảnh, chỉ là từ sau khi chia tay Cố Ngạo, Cố Ngạo không còn chụp nữa, không ngờ Cố Ngạo vẫn còn nhớ.
Cố Ngạo ôm lấy cậu từ phía sau, hỏi: “Thích không?”
“Ừm.” Mẫn Thiều Kỳ gật đầu, cậu thật sự rất thích, về sau cậu có thể ở đây đọc sách, lướt mạng, sửa đồ, làm những chuyện mà mình muốn làm, sao có thể không thích được chứ.
Mẫn Thiều Kỳ kéo theo chiếc đuôi to đùng là Cố Ngạo tới trước bảng treo ảnh, lấy máy ảnh chụp ngay, lắp pin và phim chụp vào, mở nguồn điều chỉnh mode, quay máy về phía mình và Cố Ngạo chụp một bức.
Sau khi phim chụp ra khỏi máy một lúc, ảnh chụp liền hiện lên – trong hình Mẫn Thiều Kỳ nhẹ nhàng cong môi, Cố Ngạo ở sau lưng hôn lên gò má của cậu, hai người mặc hai bộ đồ ngủ y hệt nhau, cảm giác vô cùng ngọt ngào.
Mẫn Thiều Kỳ hài lòng kẹp ảnh lên, đây là tấm ảnh đầu tiên trên tấm bảng này, cũng là bức ảnh đầu tiên sau khi cậu và Cố Ngạo quay lại, vô cùng có ý nghĩa.
“Thư phòng của em, em muốn trang trí thế nào thì cứ việc, thiếu cái gì cứ nói với anh.” Cố Ngạo ôm Mẫn Thiều Kỳ nói.
“Ừm.” Mẫn Thiều Kỳ nắm tay anh, cậu thực sự rất thích căn phòng này, thứ nhất là bởi vì đây là không gian của riêng cậu, thứ hai là bởi vì trong nhà có Cố Ngạo, cho nên khiến cậu cảm thấy vô cùng an tâm.
Hai người ôm nhau một hồi, Cố gia cũng cho người mang cơm trưa tới. Hai người trở lại phòng khách, Mẫn Thiều Kỳ ngồi trên ghế sô pha nghiên cứu điện thoại mới, còn Cố Ngạo ở nhà bếp sắp đồ ăn ra mâm, chuẩn bị lát ăn cơm.
Cố Ngạo từng hỏi ý kiến của Mẫn Thiều Kỳ, hỏi cậu xem về sau có muốn để Cố gia cho người tới làm cơm giúp họ hay không.
Mẫn Thiều Kỳ từ chối, nói đợi đến khi tay khỏi rồi, vẫn muốn tự mình nấu cơm, cũng không muốn trong nhà ngày nào cũng có người lạ tới. Chỉ cần thím Tuệ mỗi tuần qua giúp tổng vệ sinh một lần là được rồi.
Cố Ngạo dương nhiên sẽ tôn trọng ý kiến của Mẫn Thiều Kỳ, vậy nên cũng ngay cả người làm cơm tạm thời cũng không sắp xếp, chỉ để cho Cố gia mỗi ngày mang cơm tối và cơm trưa tới đúng giờ, bữa sáng thì anh và Mẫn Thiều Kỳ thời gian dậy không cố định, không muốn để người khác làm phiền, vậy nên tự ăn tàm tạm một chút cũng được, chỉ cần để người tới đưa nguyên liệu nấu ăn như trước kia là được rồi.
Ăn cơm trưa xong, việc rửa bát đương nhiên là giao cho máy rửa bát. Hai người xem TV một lúc rồi đi ngủ trưa.
Ga giường đều đã được đổi, tản ra mùi hương thơm ngát sau khi được giặt giũ. Nếu đã quay lại với nhau, hai người đương nhiên sẽ ngủ chung một phòng, vậy nên Cố Ngạo cũng để trống ra nửa phòng giữ quần áo cho Mẫn Thiều Kỳ, một số quần áo anh không hay mặc thì đóng gói mang về Cố gia, phòng giữ quần áo bên nhà to gấp ba lần ở đây, chắc chắn sẽ có chỗ để.
Nằm ở trên giường, Cố Ngạo ôm lấy Mẫn Thiều Kỳ, hỏi cậu: “Đã nghĩ xem muốn đi du lịch ở đâu chưa?”
Ngày sau ngày ăn cơm cùng anh cả, Cố Ngạo từng hỏi Mẫn Thiều Kỳ, Mẫn Thiều Kỳ nói vẫn chưa suy nghĩ kĩ.
“Đi Pháp.” Mẫn Thiều Kỳ nói: “ Em rất muốn đi Châu Âu, có điều không phải là đi đi lại lại nhiều nước, chỉ cần ở một nơi thôi là được rồi.”
Mẫn Thiều Kỳ muốn đi, Cố Ngạo đương nhiên sẽ không có ý kiến, cười nói: “Được, quyết định vậy nhé, anh bảo người đặt trước một nhà trọ nhỏ ở đó, chúng ta ở đó một tháng.”
“Được.” Mẫn Thiều Kỳ nhắm mắt rồi gật gật đầu.
Tiếp theo đó chính là các thủ tục làm visa các thứ, Cố Ngạo lại không cần quá bận tâm, giao cho thuộc hạ làm là được rồi.
Hai người ngủ chừng hai tiếng, điện thoại Cố Ngạo reo lên, đánh thức cả hai người.
Cố Ngạo cầm điện thoại lại nhìn, là Ngu Dịch gọi đến.
Mẫn Thiều Kỳ tỉnh, nhưng không mở mắt, chỉ trở mình.
Cố Ngạo ghé vào tai cậu nói: “Ngu Dịch gọi, em ngủ thêm một chút nữa đi, anh ra thư phòng nhận điện thoại.”
“Ưm…” Mẫn Thiều Kỳ đáp lời.
Cố Ngạo giúp cậu đắp lại chăn, cầm điện thoại bước nhanh ra cửa.
“Alô?” Đóng cửa phòng ngủ, Cố Ngạo nhận điện thoại sau đó đi về phía thư phòng
Ngu Dịch ở đầu dây bên kia cười nói: “Tam thiếu, sao đây? Hết tết rồi mà cậu vẫn chẳng có động tĩnh, đang bận gì à?”
Theo lý mà nói dù bọn họ sau 0 giờ ngày mùng một không tụ họp, thì sau đó hẳn là cũng nên tìm một lúc nào đấy để đi ăn với nhau, hơn nữa năm ngoái Cố Ngạo cũng đã nói anh sẽ mời mọi người đi ăn, nhưng không ngờ được rằng, qua cả tết rồi mà vẫn chẳng thấy ho he gì.
“Ừ, gần đây có chút chuyện, mới giải quyết xong. Thế này đi, tối ngày kia, cùng nhau ăn cơm, gọi cả chị cậu và Hoắc Tinh nữa, tôi dẫn Kỳ Kỳ theo.” Cố Ngạo nói. Anh biết Ngu Dịch không phải thèm muốn gì của anh một bữa cơm, mà là muốn mấy người bạn thân tụ tập cùng nhau thôi.
Ngu Dịch nhạy bén phát hiện ra cách xưng hô của Cố Ngạo có sự thay đổi, trước đây Cố Ngạo gọi Mẫn Thiều Kỳ là Kỳ Kỳ.
Với Cố Ngạo, Ngu Dịch vẫn rất thẳng thắn mà hỏi: “Quay lại với Mẫn Thiều Kỳ rồi à?”
“Ừ.” Cố Ngạo cười đáp.
“Mới mấy ngày ngắn ngủi, rốt cuộc là xảy ra cuộc gì thế?” Ngu Dịch vô cùng hóng hớt mà hỏi lại.
Cố Ngạo cũng không có ý giấu diếm, nói cho Ngu Dịch nghe toàn bộ những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này, cũng nói ra những khúc mắc mà trước đây anh vẫn luôn không chịu tìm hiểu mà tạo thành. Thật ra anh nói với Ngu Dịch một lần rồi, cũng không cần nói lại với Ngu Tiêu và Hoắc Tinh nữa, Ngu Dịch nhất định sẽ nói với bọn họ, cũng đỡ việc cho anh.
Ngu Dịch sẽ xong toàn bộ quá trình, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là cảm khái, cuối cùng là khá đau lòng cho Mẫn Thiều Kỳ.
Thở dài một hơi, Ngu Dịch nói: “Cậu ta cũng không dễ dàng gì, trước thật sự đã hiểu nhầm to rồi. Cậu ta một lòng si mê cậu, nếu đã giải quyết hiểu lầm rồi, vậy thì sau này sống bên nhau thật tốt.”
“Ừ.” Cố Ngạo đáp một tiếng, đó là lý dó tại sao anh không nghe điện thoại ở trong phòng ngủ, cùng là vì không muốn để Mẫn Thiều Kỳ nghe thấy việc anh nói chuyện này cho Ngu Dịch, để cậu đỡ phải cảm thấy có áp lực. Sau đó Cố Ngạo lại nói: “Cậu với chị cậu chọn chỗ nhé! Chắc Hoắc Tinh cũng không chọn đâu. Chọn xong thì bảo tôi.”
“Ừ, để chúng tôi chọn xong sẽ gửi tin nhắn cho cậu.” Ngu Dịch nói.
“Được rồi.” Nói rồi, Cố Ngạo cúp điện thoại.
Về phòng, Mẫn Thiều Kỳ không ngủ tiếp, mà mở mắt ngồi ngẩn người, cũng không biết là đang nghĩ gì.
Cố Ngạo đi tới ngồi bên mép giường, sờ sờ mái tóc hơi dài của cậu, nói: “Dậy rồi à?”
Mẫn Thiều Kỳ phục hồi lại tinh thần, gật gật đầu.
Cố Ngạo kéo cậu dậy, nói: “ Ngu Dịch dịch hẹn chúng ta đi ăn, anh chọn ngày kia, để bọn họ chọn chỗ.”
Mẫn Thiều Kỳ gật gật đầu, hiện tại cậu là người yêu chính thức của Cố Ngạo, đã khác với thân phận lúng túng trước đó, vậy nên cậu cũng sẽ không có cảm giác mình là người ngoài cuộc. Cùng đám người Ngu Dịch ăn cơm cũng là chuyện nên làm.
“Lát nữa anh phải giải quyết một số việc chồng chất trong thời gian này, em muốn làm gì?” Cố Ngạo giúp cậu đè lại mái tóc bị loạn lên vì ngủ.
Mẫn Thiều Kỳ nghĩ một hồi rồi nói: “Em lướt lướt mạng thôi.”
“Ừ.” Cố Ngạo lại gần hôn cậu một cái, sau đó kéo cậu xuống giường, ra khỏi phòng ngủ.
Sau khi pha cho mình một ly cà phê, Cố Ngạo tới thư phòng xử lý công việc, Mẫn Thiều Kỳ cầm máy tính bảng ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách lên mạng, Trên mạng có rất nhiều chương trình học trực tuyến, cậu cũng muốn tìm hiểu một chút, chọn vài cái mình cảm thấy có hứng thú.
Cửa thư phòng để mở, mặc dù không trực tiếp nhìn thấy nhau, nhưng vẫn có một cảm giác người kia đang ở bên cạnh, dù cho không nói chuyện nhưng cũng sẽ không cảm thấy trống vắng.