Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Gió
Vì ngủ sớm nên ngày hôm sau Mẫn Thiều Kỳ đã tỉnh từ rất sớm. Nhìn đồng hồ đặt trên tủ đầu giường, mới có 6 giờ hơn.
Không định ngủ thêm nữa, Mẫn Thiều Kỳ nhẹ nhàng xuống giường, rửa mặt mũi, thay quần áo ở nhà xong thì đi xuống tần.
Nhà bếp dưới tầng đang chuẩn bận chuẩn bị vữa sáng/
Lúc này Lucas cũng đã quần áo chỉnh tề ở dưới tầng giám sát trước cửa bếp. Người làm đang quét dọn nhìn thấy Mẫn Thiều Kỳ đều lễ phép chào một tiếng “Mẫn thiếu gia”, không hề lộ ra bất cứ ánh mắt tò mò hoặc dò xét, tựa như Mẫn Thiều Kỳ đã ở nhà này từ rất lâu rồi.
Nghe thấy động tĩnh, Lucas quay đầu, thấy Mẫn Thiều Kỳ đang đi về hướng này lễ phép mỉm cười nói: “Chào buổi sáng, Mẫn thiếu gia.”
“Chào buổi sáng.” Mẫn Thiều Kỳ gật đầu.
“Cậu dậy sớm quá, nhà bếp vẫn chưa chuẩn bị xong bữa sáng, xin cậu đợi một lát.” Lucas nói. Lúc này, người làm trong bếp bê một ly nước mật ong ra, Lucas nhận lấy đưa cho Mẫn Thiều Kỳ, nói: “Cậu uống ly nước này trước đi, tiên sinh bình thường dậy lúc 6h20.”
“Tiên sinh” trong lời của Lucas đương nhiên là chỉ ông ngoại của Cố Ngạo, Uông Kế Luân.
“Vâng.” Cậu không biết lúc nào Cố Ngạo mới dậy, nhìn thì có vẻ như trong nhà không bắt tiểu bối nhất định phải ăn cơm cùng tiền bối, nếu không Lucas hẳn là sẽ hỏi cậu rằng Cố Ngạo dậy hay chưa.
“Bữa sáng cậu có muốn ăn gì không? Có thể bảo nhà bếp làm riêng cho cậu.” Lucas nói, từng lời nói từng hành động của anh ta đều tựa như một quý ngài đầy kiên nhẫn. dường như tất cả mọi yêu cầu, anh ta đều có thể làm được. Truyện Light Novel
“Tôi thế nào cũng được, có cái gì thì ăn cái đó.” Mẫn Thiều Kỳ trái lại cũng không kén chọn, ngửi mùi hương từ trong bếp bay ra thì có vẻ như bữa sáng có vẻ khá thanh đạm.
“Bữa sáng hôm nay có chuẩn bị cháo cẩu kỷ, tangbao, xíu mại, sandwich trứng và hoành thánh. Cậu ăn thử hết chứ?”
Thực ra bình thường bữa sáng không chuẩn bị nhiều như hôm nay, là bởi vì Cố Ngạo và Mẫn Thiều Kỳ tới, mới làm thêm vài món. Dĩ nhiên, chỉ yếu là bởi vì hôm qua Cố Ngạo và Mẫn Thiều Kỳ không nhắc đến yêu cầu về bữa sáng, vậy nên làm món gì đều do người ở nhà bếp tự tính toán.
“Tôi ăn cháo và bánh bao là được rồi.” Mẫn Thiều Kỳ nói. Nếu như cả năm món đều lên một lượt, cậu chưa ăn hết đã no mất rồi.
“Vâng, cậu có thể ra phòng khách nghỉ ngơi hoặc đi loanh quanh một lúc, bữa sáng xong rồi tôi sẽ gọi cậu.” Lucas nói.
Mẫn Thiều Kỳ gật dầu, nhưng cũng không rời đi ngay, mà hỏi: “Xin hỏi tôi có thể mượn phòng bếp được không? Lát nữa tôi muốn làm bánh.”
“Tất nhiên là có thể.” Lucas mỉm cưởi với Mẫn Thiều Kỳ nói: “Mời đi theo tôi.”
Theo Lucas đi vào một phòng khách nhỏ, phía sau phòng khách nhỏ đó lối liền với một căn bếp, diện tích gấp đôi căn bếp ở nhà của Cố Ngạo, thông thoáng sáng sủa. Dụng cụ làm bếp, đồ dùng đều đầy đủ cả, mang lại cảm giác như ở nhà.
Lucas nói: “Cậu có thể dùng bếp bên này, cần gì cứ liệt kê ra, lát nữa tôi sẽ sai người mang qua cho cậu.”
“Được, cảm ơn.” Nhìn sự sạch sẽ ngăn nắp của căn bếp này, hẳn là căn bản không có người dùng, Mẫn Thiều Kỳ đoán có lẽ người trong nhà khi muốn tự mình làm đồ ăn thì mới tới đây. Qủa thực, so với căn bếp chen chúc ba bốn vị đầu bếp kia thì nơi đây vừa yên tĩnh lại thuận tiện hơn nhiều.
Không lâu sau, Uông Kế Luân cũng từ trên tầng đi xuống, thấy Mẫn Thiều Kỳ đi ra từ phòng khách nhỏ, cảm thấy hơi bất ngờ mà hỏi: “Sao không ngủ thêm lát nữa?”
“Ngày hôm qua ngủ hơi sớm ạ.” Mẫn Thiều Kỳ mỉm cười nói. Cậu có thể cảm nhận được ông Uông mặc dù không thân thiết với cậu thế nhưng hoàn toàn không có ác ý với cậu.
Sau đó Lucas nói với Uông Kế Luân bữa sáng ngày hôm nay chuẩn bị, Uông Kế Luân cũng chọn cháo và bánh bao, Lucas đi vào bếp thông báo.
Khoảng mười phút sau, bữa sáng được mang lên bàn. Cố Ngạo và Mạnh Chương vẫn chưa dậy, vậy nên trên bàn chỉ có Mẫn Thiều Kỳ và Uông Kế Luân mà thôi.
Uông Kế Luân nói: “Ăn nhiều một chút, đàn ông con trai phải to lớn chút trông mới đẹp.”
“Vâng.” Mẫn Thiều Kỳ gật đầu, bắt đầu ăn sáng.
Trên bàn cơm rất yên lặng, Mẫn Thiều Kỳ không biết ông Uông liệu có duy trì nết ăn không nói chuyện hay không, vậy nên cũng không chủ động bắt chuyện.
Uông Kế Luân cũng rất hài lòng với sự yên lặng của Mẫn Thiều Kỳ, thật ra ông cũng không phải người ăn không nói chuyện nhưng ông lại càng không thích loại người vì đề ông hài lòng mà cố tình chọn mấy câu dễ nghe để nói.
Sau khi ăn xong, Uông Kế Luân ngồi một lát rồi đi ra ngoài cùng vệ sĩ. Ông nói là hẹn bạn bè cũ uống trà, sau bữa trưa mới về.
Khoảng chín giờ hơn, Mạnh Chương và Cố Ngạo cũng lần lượt dậy. Lúc này, Mẫn Thiều Kỳ đã ở căn bếp nhỏ bận rộn rồi.
Cố Ngạo bê bữa sáng đi tới, sau khi thấy Mẫn Thiều Kỳ thì mỉm cười, nói: “Sao mới sáng sớm đã làm mấy cái này rồi?”
Mẫn Thiều Kỳ mỉm cười nói: “Đột nhiên muốn ăn bánh su kem.” Hôm qua trước khi đi ngủ cậu đột nhiên muốn ăn, vậy nên mới quyết định dậy sớm để làm, vừa hay có thể coi như bữa trà chiều.
Cố Ngạo đặt bát hoành thánh tới bàn trà nhỏ bên cửa sổ, sau đó kéo ghế ngồi xuống, như vậy anh có thể vừa ăn vừa nói chuyện cùng Mẫn Thiều Kỳ.
“Làm vài cái bánh đường quế đi, ông ngoại thích.” Mạnh Chương không biết đã đi theo từ lúc nào, tựa ở cạnh cửa nói.
“Lại đây ngồi.” Cố Ngạo bắt chuyện với Mạnh Chương. Lúc anh vừa xuống tầng, Mạnh Chương cũng vừa ăn sáng xong.
“Không quấy rầy thế giới riêng của hai người chứ?” Mạnh Chương cười nói, giọng nói vô cũng bình thản.
Quan hệ của Mạnh Chương và Cố Ngạo, thật ra Mẫn Thiều Kỳ vẫn không hiểu rõ cho lắm, nhưng cậu tin tưởng Cố Ngạo không phải là người bội tình bạc nghĩa, nên thực sự không có gì với Mạnh Chương cả. Hơn nữa cậu cũng muốn hỏi rõ bánh đường quế là như thế nào.
Cố Ngạo nhìn Mẫn Thiều Kỳ.
Mẫn Thiều Kỳ mỉm cười nói: “Không đâu.”
Trong lòng Mẫn Thiều Kỳ, Mạnh Chương vẫn luôn phong độ, vẫn luôn rất ưu tú. Nhưng bây giờ cậu cũng không kém, trước kia khi đối diện với Mạnh Chương, cậu quả thực không có chút tự tin nào, nhưng hiện tại người Cố Ngạo chọn là cậu, hơn nữa còn đối xử với cậu rất tốt. Cậu thực sự không có lý do gì để mà không tự tin cả. Có lẽ trong vấn đề xử lý công việc của Cố Ngạo, cậu không bằng Mạnh Chương, nhưng tài nấu nướng của Mạnh Chương cũng đâu được bằng cậu.
Mạnh Chương bê ly cà phê tới ngồi xuống đối diện với Cố Ngạo, quan sát Mẫn Thiều Kỳ một hồi, nói: “Thần sắc cậu tốt hơn trước nhiều, xem ra chuyến đi Paris lần này rất thú vị.”
Mẫn Thiều Kỳ cười gật đầu, nói: “Ừm, lần đầu tiên tôi đi du lịch nước ngoài, lúc nào cũng có cảm giác mới mẻ.”
Mạnh Chương cười nhấp một ngụm cà phê, sau đó hỏi: “Bánh mỳ lúc nào làm xong?”
Mẫn Thiều Kỳ trả lời: “Buổi chiều.” Sau đó lại hỏi: “Loại bánh mà cậu nói như thế nào?”
Mạnh Chương giải thích: “Là bánh su kem như bình thường thôi, nhưng bên ngoài rắc chút bột quế và chút đường.”
“Nghe hay đấy, để tôi thử xem.” Mẫn Thiều Kỳ cảm thấy cách phối hợp như vậy rất thú vị, bột quế là loại mà ai không chịu được nó thì món ăn sẽ trở thành tai họa, nhưng đối với những không ghét hoặc thích nó thì lại là một gia vị điều tiết vị rất tốt.
Cố Ngạo vẫn không chen nói, chỉ không nhanh không chậm mà ăn bữa sáng của mình, nghe Mẫn Thiều Kỳ và Mạnh Chương tiếp tục nói sang chuyện khác.
Mẫn Thiều Kỳ phát hiện ra rằng Mạnh Chương là một người nói rất giỏi, không có cảm giác lạnh lùng của trước kia, lại còn rất gần gũi.
Đến lúc Cố Ngạo ăn sáng xong, Mạnh Chương cũng uống hết cà phê. Người làm tới thu dọn, thuận tiện mang cà phê cho Cố Ngạo và Mẫn Thiều Kỳ.
Mạnh Chương còn có chuyện phải xử lý nên đi lên tầng trước.
Trong phòng bếp, động tác nhào bột của Mẫn Thiều Kỳ không nhanh không chậm, Cố Ngạo cảm thấy rất đẹp.
Một lát sau, Mẫn Thiều Kỳ mới mở miệng hỏi: “Trợ lý Mạnh ở tầng mấy?”
“Tầng hai, phòng ngay sát phòng ông ngoại anh.” Cố Ngạo cười nói: “Lúc cậu ấy mới đến đây còn rất nhỏ, ông ngoại anh sợ cậu ấy biến cố của gia đình mà ngủ không yên giác, nửa đêm giật mình tỉnh giấc hay có chuyện gì, nên để cậu ấy ngủ ở căn phòng cách vách, như vậy thì buổi tối ông và bà ngoại có thể tiện để dậy sáng xem cậu ấy.”
Cố Ngạo vừa uống cà phê, vừa tiếp tục nói: “Lúc cậu ấy đến đây bà anh vẫn còn sống, rất yêu thương cậu ấy. Sau này bà bị bệnh rồi qua đời, cậu ấy cũng buồn bã rất lâu. Sau này khi cậu ấy trưởng thành ông ngoại muốn đổi cho cậu ấy một căn phòng lớn hơn, nhưng cậu ấy nói cậu ấy đã ở quen rồi không muốn đổi. Ông ngoại cũng không ép cậu ấy, chỉ đổi cho cậu ấy một thư phòng to hơn.”
Mẫn Thiều Kỳ mím mím môi, do dự trong giây lát, mới hỏi: “Thì… Có phải trợ lý Mạnh thích anh không? Em thấy anh ấy đối với anh hình như… không giống lắm…”
Thật ra cậu cũng biết mình hỏi thế này có hơi nhỏ mọn, nhưng đã có nghi ngờ thì phải hỏi cho rõ.
Cố Ngạo cười ha ha, rồi nói: “Anh còn đang nghĩ không biết lúc nào em mới hỏi.”
Điều này khiến Mẫn Thiều Kỳ có chút ngượng, cảm giác giống như mình vừa hỏi một vấn đề không cần thiết.
Nhưng Cố Ngạo vẫn giải thích với cậu: “Nói thế nào nhỉ. Quả thực Mạnh Chương đã từng nói cậu ấy thích anh, nhưng lúc đó là lúc hai người bọn anh mới có 16 tuổi, nhưng sau này bọn anh lại cảm thấy đó cũng không hẳn là tình yêu chỉ là tình anh em vượt trên cả huyết thống mà thôi.”
Nhớ lại khoảng thời gian ấy, khóe miệng Cố Ngạo vẫn mang theo nụ cười, nói: “Em biết đấy, lúc nhà Mạnh Chương xảy ra chuyện, cậu ấy mới 12 tuổi, là thời điểm rất nhạy cảm lại thiếu mất cảm giác an toàn. Ông ngoại nhận nuôi cậu ấy, cậu ấy rất cảm kích, nhưng cảm giác bất an trong lòng cậu ấy lại không dễ biết mất như thế. Khi ấy, cậu ấy không thích giao tiếp với người khác, mà anh thì cứ được nghỉ sẽ sang đây chơi, vậy nên không lâu sau, anh trở thành người ban duy nhất của cậu ấy. Bởi vì tuổi tác xấp xỉ nhau, cũng có nhiều cách nghĩ giống nhau, cùng nhau đối mặt với những thứ chưa từng biết, cùng nhau trải qua kỳ phản nghịch, cùng nhau lớn lên, vậy nên thật ra trong lòng anh, cậu ấy giống như em trai anh vậy. Nhưng vì cậu ấy không có người thân, lại hiểu rằng tình cảm của người thân còn vững chắc hơn tình cảm bạn bè, vậy nên suy nghĩ của cậu ấy có lẽ đã đi chệch hướng, cảm giác rằng cậu ấy thích anh. Nhưng thật ra cậu ấy là muốn qua cách thức như vậy để anh trở thành người thân thật sự của cậu ấy, như vậy thì mới có lý do để mãi mãi không tách dời, cũng khiến cậu ấy cảm thấy an toàn hơn một chút.”
“Lúc ấy cậu ấy bày tỏ với anh, anh cũng không đồng ý, chỉ nói rằng anh sẽ mãi mãi chăm sóc cho cậu ấy, sẽ không bởi vì không cùng huyết thống mà không quan tâm cậu ấy. Sau này bọn anh dần dần lớn lên, cũng ngày càng trưởng thành hơn. Mạnh Chương cũng bắt đầu cảm thấy cậu ấy có thể tự lo cho cuộc sống của mình được, vậy không quá cần cảm giác an toàn đó nữa ròi. Thêm nữa ông ngoại cũng vẫn luôn coi cậu ấy là cháu ruột, anh cũng vẫn như trước không hề xa lánh cậu ấy, không có bất cứ khoảng cách nào, vậy nên cậu ấy cũng dần dần hiểu ra rằng mối quan hệ của anh và cậu ấy không cần bất cứ tình cảm gì gọi là từ tình yêu thành tình thân để gắn bó cả, dần dần hiểu rõ tình cảm của mình, nên cũng đã nói rõ với anh. Vậy nên thật ra giữa anh và cậu ấy phần nhiều vẫn là tình thân. Bọn anh cùng nhau lớn lên, cũng coi như là hiểu cùng biết tận, vậy nên để cậu ấy làm trợ lý cho anh anh rất yên tâm, có chuyện riêng gì cũng yên tâm để cậu ấy làm.”
Nghe Cố Ngạo nói xong, Mẫn Thiều Kỳ hoàn toàn có thể hiểu tâm tình ngay lúc ấy của Mạnh Chương. Lúc ba mẹ cậu lần lượt ra đi, cậu đã lớn như vậy rồi, vẫn còn cảm thấy rất cô đơn, cảm thấy không có cảm giác an toàn, trong lòng vô cùng trống giỗng, huống hồ là Mạnh Chương khi ấy còn rất nhỏ. Nghĩ tới đây, thật sự Mạnh Chương không thoải mái được như cậu.
“Về sau em cũng sẽ quan tâm đến trợ lý Mạnh nhiều hơn.” Mẫn Thiều Kỳ nói.
Cố Ngạo cười nói: “Mạnh Chương là người trong nóng ngoài lạnh, cái này cũng là vì chuyện trong nhà của cậu ấy, vậy nên không dễ dàng tin tưởng người khác, nhưng qua một khoảng thời gian, cậu ấy cũng sẽ nhìn ra được là ai đối xử với mình thật lòng.”
“Vâng, em biết.” Hiểu được mối quan hệ của Mạnh Chương và Mạnh Chương, thật ra trong Mẫn Thiều Kỳ cũng nhẹ nhõm hơn, cũng biết nên đối xử thế nào với Mạnh Chương. Thật sự cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.