Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Cửu Dĩ Hữu Tình
  3. Chương 63
Trước /68 Sau

Cửu Dĩ Hữu Tình

Chương 63

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Editor: Gió

Sau khi tan làm, Mẫn Thiều Kỳ về thẳng nhà. Lúc vào cửa Cố Ngạo đang gọi điện thoại, Mẫn Thiều Kỳ cũng không làm phiền anh, đi rửa tay trước rồi đến phòng quần áo để thay quần áo ở nhà.

Đến lúc cậu đi ra, đúng lúc Cố Ngạo vừa gọi điện xong.

Thấy khóe miệng Cố Ngạo mang theo nụ cười, Mẫn Thiều Kỳ hỏi: “Có chuyện gì vui sao?”

Cố Ngạo ôm lấy Mẫn Thiều Kỳ từ phía sau, nhẹ giọng cười nói: “Thật sự là có chuyện vui.”

“Chuyện gì vậy?” Mẫn Thiều Kỳ thả lỏng dựa vào người anh, định nghỉ ngơi một lúc rồi đi nấu cơm.

Cố Ngạo cũng không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề: “Trước đây không phải Mẫn Kính Xuyên muốn thu mua một trang web hỗ trợ mua hàng sao? Anh bảo Mạnh Chương làm một công ty ma bàn việc thu mua với trang web đó, hôm nay là ngày đấu giá cuối cùng, trang web đó được Mẫn Kính Xuyên thu về tay, nhưng giá cao hơn dự toán của Mẫn thị 40%.”

Mẫn Thiều Kỳ quay người nhìn Cố Ngạo, cậu không hiểu dự toán này lắm, “Dù cao hơn, Mẫn Kính Xuyên nếu đã chấp nhận cái giá này, chắc hẳn cũng có thể kiếm về chứ?”

Cố Ngạo cười một tiếng hỏi: “Nếu như bản thân trang web đó có vấn đề thì sao?”

“Ý anh là sao?” Mẫn Thiều Kỳ vẫn chưa hiểu lắm.

“Nguồn cung cấp hàng hóa của trang web kia thật sự là rất tốt, cũng đều là hàng chính hãng. Nhưng thật ra thì trang web đó vẫn luôn hợp tác cùng một xưởng sản xuất hàng nhái, xưởng đó sản xuất mỹ phẩm cao cấp và kem dưỡng da nhái để cung cấp cho trang web, nếu như không đem sản phẩm đến phòng thí nghiệm để kiểm tra thành phần, căn bản không phân biệt được đâu là thật đâu là giả. Trang web đó cũng rất thông minh, những hàng giả đó chỉ bán cho những thành phố hạng ba hoặc từ hạng ba trở xuống và các thị trấn, chuyên chọn những thương hiệu không có chi nhánh để tiêu thụ. Hơn nữa đại đa phần những người ở những thành phố hạng một, hạng hai mua được sản phẩm chính hãng, cũng để lại bình luận nói đó là sản phẩm chính hãng, vậy nên với những thành phố nhỏ không có chi nhánh thương hiệu thì những bình luận đó có độ tin cậy rất cao, hơn nữa trang web đó cũng tự quảng cáo toàn hàng chính hãng, bọn họ tự nhiên cũng sẽ cho rằng đồ mình mua được là hàng chính hãng.” Cố Ngạo không nhanh không chậm kiên nhẫn giải thích: “Em đừng cho rằng chỉ những thành phố hạng hai hạng nhất mới là tiêu thụ chính, thật ra các thành phố nhỏ khác cộng vào cũng chẳng kém gì. Mà trộn lẫn hàng nhái vào bán lợi nhuận cũng tương đối khả quan. Đó cũng là một trong những lý do tại sao trang web này mặc dù không quá nổi tiếng nhưng doanh thu rất tốt. Có lẽ mục đích của ông chủ cũng không cần trang web đó quá lớn, doanh thu khả quan là được rồi, đợi được thu mua rồi thì cầm tiền chạy lấy người. Sau này ra sao, dù cho chuyện bán hàng giả có bị lộ, cũng chẳng còn liên quan gì đến ông ta nữa.”

“Sao anh biết được? Mẫn Kính Xuyên ấy vậy mà không điều tra ra được sao?” Đối với loại thương nhân bất lương này, Mẫn Thiều Kỳ cảm thấy quá giả dối quá thiếu đạo đức, nhưng tính toán như vậy cũng có thể coi là rất thông mình.

“May mà đầu mối bên nước ngoài của anh nhiều, liên hệ với người cung cấp hàng cũng không quá khó, vậy nên mới nắm được nguồn cung hàng, mới phát hiện ra khâu nhập hàng và bán hàng của trang web đó có vấn đề. Sau đó anh sai người nằm vùng ở chỗ làm hàng giả, điều tra rồi mới phát hiện ra chuyện thật giả lẫn lộn. Mẫn Kính Xuyên chỉ nhìn thấy hóa đơn, đánh giá và kho hàng của công ty cung cấp, căn bản không thấy được hàng giả được cất ở một nhà kho khác. Mẫn Kính Xuyên nhận được chắc hẳn cũng là hóa đơn nhận hàng do bên trang web đó làm giả, khảo sát cũng chỉ khảo sát giá cả mà bên cung hàng đưa, căn bản chưa từng hỏi bản gốc hóa đơn nhập hàng của bên cung hàng.” Anh sắp xếp chuyện này cũng phí không ít công sức, “Đến khi trang web kia chuyển nhượng xong, anh bảo người dùng bằng chứng về việc làm hàng giả đã thu thập được để vạch trần lớp ngụy trang, đến lúc đó trang web này cũng phế, Mẫn gia muốn bù lại tổn thật này cũng không dễ dàng đâu.”

Nói đến tổn thất, Mẫn Thiều Kỳ đột nhiên nhớ ra chuyện Khải Hưng bị cháy, vội kể với Cố Ngạo.

“Sao em lại biết?” Cố Ngạo hơi bất ngờ mà hỏi. Hôm nay Mẫn Thiều Kỳ không mang máy tính ra ngoài, lúc anh nhận được tin còn nghĩ hôm nay phải lôi kéo Mẫn Thiều Kỳ cùng đọc tin tức trong thành phố.

Mẫn Thiều Kỳ cũng không muốn giấu, kể đầu đuôi chuyện Quan Ngọc Phân chặn cậu cho anh.

Cố Ngạo vừa tức lại vừa đau lòng hôn Mẫn Thiều Kỳ, nói: “Yên tâm, một ngày đó anh sẽ khiến Mẫn gia cút khỏi thành phố N, cũng không thể làm phiền đến em được nữa đâu.”

“Vâng.” Mẫn Thiều Kỳ ôm Cố Ngạo, thật ra Mẫn gia hiện tại không còn uy hiếp cậu được nữa, nhưng sự tồn tại của Mẫn Kính Trình chung quy vẫn là một mối tai họa ngầm, ai biết sự việc như lần trước liệu rằng có tiếp diễn nữa hay không, vậy nên cậu cũng không dám không chú ý.

Cố Ngạo vuốt tóc cậu, nói: “Hỏa họan ở Khải Hưng là do anh sắp xếp.”

“Hử?” Mẫn Thiều Kỳ ngẩng đầu nhìn Cố Ngạo, cậu thật sự không ngờ trong chuyện này còn có liên quan đến Cố Ngạo.

Cố Ngạo cười nói: “Thiết bị phòng cháy của Khải Hưng trót lọt được là nhờ đi quan hệ, ở đó quán ăn nhiều, cũng khá loạn, người của anh mấy hôm trước nộp đơn xin làm công ở bếp tại một cửa hàng đồ ăn nhanh lớn ở Khải Hưng, hỏa hoạn là do hắn gây ra, kết quả thiết bị phòng cháy chưa cháy của Khải Hưng thật sự quá nát, thiết bị phun nước không phun ra nước được, chốt cứu hỏa một khi đã khóa thì không mở ra được, bình chưa cháy cũng không biết là ở đâu. Nhân viên sau bếp nhiều, lúc bốc cháy, một người hoảng cả đám hoảng theo, bỏ lỡ thời khắc dễ dập lửa nhất. Ở bếp lại nhiều vật dễ cháy, lửa lan dần ra, căn bản không khống chế được, cũng vạ vây mấy cửa hàng xung quanh. Nhưng lúc ấy không phải giờ cao điểm, khách không nhiều, vừa nhìn thấy bất thường đều chạy cả. Bảo an trong trung tâm thương mại muốn dập lửa, nhưng căn bản không có dụng cụ, vất vả lắm mới tìm được vài cái bình cứu hỏa, nhưng lửa quá lớn nên chẳng có tác dụng, vậy nên lúc sau cũng bỏ chạy.”

“Tình trạng thương vong thế sao?” Mẫn Thiều Kỳ hỏi. Cậu biết Cố Ngạo muốn chỉnh Mẫn gia, nhưng cậu không đồng ý vì thế mà liên lụy người vô tội.

Cố Ngạo biết cậu đang lo lắng điều gì, vừa cười vừa nói: “Không có người chết, chỉ có vài người cứu hỏa thì bị thương nhẹ, đi bệnh viện băng bó là ổn. Chuyện này anh có tính toán, không làm bậy, em vẫn còn không tin anh sao?”

Mẫn Thiều Kỳ yên tâm, thật ra không phải cậu không tin Cố Ngạo, chỉ là chuyện gì đều cũng sẽ có lỡ như, cậu sợ xảy ra tình huống không kiểm soát được.

Cố Ngạo cười nói: “Yên tâm, anh có nguyên tắc của mình. Nếu không có lẽ đã phóng hỏa vào lúc cao điểm ăn trưa, đến lúc ấy thật sự là lớn chuyện.” Đây là chuyện giữa anh và Mẫn Kính Xuyên, sẽ không liên lụy người vô tội.

Mẫn Thiều Kỳ gật đầu, ngoan ngoãn cọ cọ trong lòng Cố Ngạo, sau đó: “Thuộc hạ kia của anh thì sao? Không bị điều tra ra chứ?”

“Sẽ không đâu, sau bếp không có camera, hơn nữa hắn dám làm việc nghĩa, cứu hỏa còn bị thương, không ai nghi ngờ hắn cả.” Cố Ngạo nói. Đã là người có thể được anh phái đi làm việc, đương nhiên là người anh có thể tin tưởng.

“Vậy thì tốt.” Mẫn Thiều Kỳ cười, “Sắp tới Mẫn Kính Xuyên phải bận lắm đây.”

“Ừ. Gần đây toàn thành phố đều đang làm công tác kiểm tra an toàn phòng cháy chữa cháy, đụng đúng ngay họng súng như vậy, Mẫn Kính Xuyên dù có quan hệ thế nào cũng chẳng có tác dụng gì..” Anh chính là chọn đúng thời cơ như vậy, vốn dĩ chỉ muốn khiến người ta có ác cảm với Mẫn Kính Xuyên, muốn khiến việc kiểm tra thiết bị phòng cháy chữa cháy của Khải Hưng bị làm chặt hơn. Không ngờ rằng hiệu quả còn tốt hơn dự đoán của anh, với tình hình này, Khải Hưng 8-90% là phải ngừng kinh doanh để sửa đổi.

Lúc ăn cơm tối, Cố Ngạo đặc biệt mở TV xem tin tức thành phố, quả nhiên có tin tức về chuyện hỏa hoạn của Khải Hưng. Hiện tại lửa đã ngừng, nhưng một số thủy tinh của tầng bốc cháy đã vỡ nát, vết đen của ngọn lửa đã từng cháy vẫn còn lưu lại trên tường, trông rất đáng sợ. Nhân viên chữa cháy được phỏng vấn cũng chỉ ra rõ ràng rằng việc an toàn phòng cháy chữa cháy của trung tâm thương mại có vấn đề, tình huống cụ thể vẫn còn đang trong quá trình điều tra. Hỏa hoạn không gây ra tử vong, chỉ có mấy nhân viên là bị thương nhẹ, đã đến bệnh viện băng bó rồi về nhà nghỉ ngơi, không có gì đáng ngại.

Mẫn Thiều Kỳ xem toàn bộ bản tin đó, cảm thấy Khải Hưng không muốn dừng kinh doan cũng khó, phòng cháy chữa cháy không đảm bảo, khách hàng nào dám đến mua sắm nữa.

Quả nhiên ba ngày sau, tin tức Khải Hưng dừng kinh doanh để chỉnh đốn được đưa lên, mà nguyên nhân hỏa hoạn lần này được cho rằng là sự cố do nhân viên sau bếp không cẩn thận gây ra, phạm vi cũng khá mơ hồ, không bắt được người cụ thể, mà nguyên nhân quan trọng nhất vẫn là việc phòng cháy chưa cháy không đạt yêu cầu, bằng không lửa cũng không đến mức lan ra như vậy. Vậy nên trách nhiệm vẫn là do Khải Hưng chịu.

Mẫn Thiều Kỳ ở trong phòng VIP đọc bài đáo đó, trên mạng cũng nhiệt tình tiến hành thảo luận về vấn đề phòng cháy chưa cháy của Khải Hưng. Vốn dĩ sự kiện “Mẫn Kính Trình láo loạn ở Mẫn thị” đã nguội bớt lại bị lôi lên, rất nhiều người cho rằng nội bộ gia tộc Mẫn thị tồn tại mâu thuẫn không nói cho người ngoài biết, vậy nên căn bản không có lòng dạ nào nghiêm túc quản lý các hạng mục dưới tay. Cũng có người nói rằng bản thân Mẫn thị không định kinh doanh cẩn thận sản nghiệp dưới tay, chỉ là bởi vì chuyện hỏa hoạn nên mới bị đưa ra, mà chưa biết còn bao nhiêu chuyện chưa bị khui ra đâu…

Nếu như nói Mẫn Kính Trình làm loạn ở Mẫn thị mọi người chỉ hóng chuyện vui, vậy thì lần hỏa hoạn này thật sự kiến Mẫn thị phải chịu thiệt hại, ngoài trừ trung tâm thương phải phải sửa lại ra, giá cổ phiếu tụt dốc mới thật sự khiến Mẫn thị lo lắng.

Tắt máy, Mẫn Thiều Kỳ nhìn thời tiết bên ngoài cửa sổ.

Nhiệt độ ngày hôm nay giảm nhiều, trời u u ám ám, gió cũng ngày càng lớn. Có một cơn bão đang hướng về phía thành phố N, đài khí tượng đã công bố báo động ở mức cam (tầm cấp 4), rất nhiều công ty tan làm trước giờ, rất nhiều cửa hàng cũng đóng cửa sớm. Hôm nay khách trong cửa hàng cũng rất ít, khu tầng hai đã đóng cửa, chỉ còn lại tầng một, trông có vẻ vô cùng quạnh quẽ.

Nhìn sắc trời ngày càng âm u, cảm giác lúc nào mưa cũng có thể rơi, Mẫn Thiều Kỳ tắt máy, thu dọn đồ đạc đi xuống tầng. Bởi vì không rõ hai ngày tiếp theo có mở cửa được hay không vậy nên hôm nay cửa hàng không làm quá nhiều đồ, nhân viên ở bếp cũng tan làm sớm.

Đi từ trên tầng xuống, đúng lúc bàn khách cuối cùng cũng rời đi, Mẫn Thiều Kỳ liền dứt khoát bảo cửa hàng trưởng treo biển ngừng bán, sau đó bảo mọi người thu dọn đồ rồi tan làm sớm. Ngày hôm nay nhân viên nữ trong cửa hàng nhiều, Mẫn Thiều Kỳ hơi lo lắng rằng gió to mấy cô bé ấy sẽ bị quật hoặc gặp phải nguy hiểm trên đường, vậy nên quyết định cho mọi người về sớm, mai kia xem tình hình thế nào, nếu như đi làm Mẫn Thiều Kỳ sẽ liên hệ trong nhóm với họ.

Ông chủ săn sóc như vậy, nhân viên đương nhiên cũng vui vẻ, nhanh chân nhanh tay bắt đầu quét dọn cửa hàng.

Mẫn Thiều Kỳ thay quần áo xong đi ra, đúng lúc nhìn thấy Cố Ngạo đi vào. Hôm nay Cố Ngạo ra ngoài làm việc, đúng lúc đưa Mẫn Thiều Kỳ đi làm, hiện tại xong việc rồi, liền tới đón Mẫn Thiều Kỳ về nhà. Thời tiết hôm nay nên về nhà sớm thì hơn.

Thấy cửa hàng đã được dọn dẹp sạch sẽ, Mẫn Thiều Kỳ bảo mọi người đi thay quần áo. Tự mình đi tắt đèn mọi chỗ. Lúc này gió đã lớn hơn, nhưng không đến mức thổi bay người.

Cố Ngạo nói: “Nhìn cái tình hình này thì mai chắc chắn không thể mở cửa được rồi.”

Mẫn Thiều Kỳ gật đầu, “ Coi như là một kỳ nghỉ đi. Lát nữa chúng mình đến siêu thị mua thức ăn. Mấy ngày nay đừng bảo Cố gia mang thức ăn sang, không an toàn.”. Tiên Hiệp Hay

“Được, lát nữa anh gọi điện về báo với nhà một tiếng.” Cố Ngạo đáp.

Sau khi nhân viên thụ dọn và đi về, Mẫn Thiều Kỳ khóa cửa cùng lớp cửa phòng trộm, cùng Cố Ngạo rời đi. Thời tiết như thế này ít nhiều sẽ khiến người ta không c ó cảm giác an toàn, nên về nhà sớm thì hơn.

Bình thường thành phố N không hay có bão, mà cơn bão này lần này vô cùng dữ tợn. Liên tiếp ba ngày liền, gió lớn lại thêm mưa như trút nước khiến cho giao thông, phố xá, điện đường toàn bộ bị ngừng trệ, trên đường vô cùng hỗn loạn, rất nhiều nơi cần phải xây dựng lại.

Mẫn Thiều Kỳ không vội mở cửa, mà sau khi bão dừng, lái xe đến cửa hàng một chuyến. Toàn bộ cửa hàng vẫn ổn, chỉ là mưa to nước tràn vào, cũng may mực nước rất thấp, dọn dẹp một lúc là được. Biểu hiệu ở cửa không biết đã bị thổi bay đi đâu, cần phải làm lại. Một tấm kính bị một chiếc xe bị lật tông thành một vết nứt, cũng may không vỡ hẳn, nếu không gió to thổi vào, cửa hàng chắc chắn bị thiệt hại.

Thấy tổn thất không lớn lắm, Mẫn Thiều Kỳ cũng yên tâm. Liên lạc nhân viên buổi chiều tới dọn dẹp cửa hàng. Mẫn Thiều Kỳ lấy bánh kem đặt trong tủ lạnh ra vứt hết đi, bởi vì ngắt điện, tủ lạnh không hoạt động, bánh kem không chất bảo quản, để ba ngày dù cho không hỏng cũng không còn tươi mới, không thể đem ra bán.

Mẫn Thiều Kỳ tính toán một chút, có lẽ còn phải dừng kinh doanh một tuần, dù cho xử lý nước xong, cũng phải đợi công ty cung cấp điện sửa chữa xong đường điện bên ngoài, lại phải kiểm tra đường điện của toàn bộ trung tâm thương mại, chắc chắn không bị rò điện mới có thể mở cửa trở lại. Đúng lúc cậu có thể nhân lúc này đi đặt làm lại biển hiệu, thay tấm kính mới.

Về đến nhà, Cố Ngạo đang xem tin tức, tiểu khu của bọn họ địa thế khá cao, không bị ngập, cũng không bị cắt điện, chỉ là vài cái cây trong tiểu khu bị bật gốc, trồng cây lại cùng phải mất một thời gian.

Tin tức đều đưa tin về việc lần này thành phố N gặp phải siêu bão, thấy cậu về, Cố Ngạo vẫy tay với cậu.

Mẫn Thiều Kỳ đi tới, Cố Ngạo kéo cậu ngồi xuống bên cạnh, hỏi tình hình trong cửa hàng. Biết không có chuyện gì lớn, cũng yên tâm.

Mẫn Thiều Kỳ thấy tin tức quyên góp, hỏi: “Cố thị cũng phải quyên góp đúng không anh?”

“Ừ, đã quyên góp rồi. Cố thị quyên góp một phần, Cố gia cùng nhau quyên góp một phần. Công ty của em tư cũng quyên góp một phần, anh dâu vừa là người của công chúng vừa là dâu cả của Cố thị, cũng quyên góp một phần.” Vào thời điểm thế này bất kể là quyên góp bao nhiêu, đều nên góp một phần công sức.

Mẫn Thiều Kỳ gật đầu, cậu đã quyên góp trên nền tảng quyên góp đáng tin cậy, chắc chắn không thể bằng mọi người ở Cố gia, nhưng cũng là một phần tấm lòng..

“Em đoán xem vừa rồi anh thấy gì trên tin tức?” Cố Ngạo cười hỏi.

“Thấy gì ạ?” Mẫn Thiều Kỳ nhìn anh.

Nụ cười Cố Ngạo càng thêm đậm, nói: “Một tiểu khu mà Mẫn gia đang xây dựng, trong cơn bão lần này chịu thiệt hại không nhỏ, địa thế quá thấp, nước đã ngập tới tận tầng ba, cần cẩu không biết làm sao, cũng bị thổi đập vào tòa nhà. Bê tông cốt thép vừa mới mua cũng bị đập hỏng. Chất lượng an toàn của nhà cửa cũng vì cơn bão này mà xảy ra vấn đề, tình huống cụ thể thế nào vẫn chưa biết.” Lần này là do thiên tai, không liên quan đến anh.

Mẫn Thiều Kỳ suy nghĩ kỹ lại cũng hiểu ra, tổn thất do bên ngoài gây ra có thể sẽ nhận được một phần bồi thường, nhưng địa thể thấp dãn tới việc bị ngập nước với vấn đề an toàn nhà cửa bị lộ ra, nhà của tiểu khu này có bán được hay không là cả một vấn đề. Tổn thất của trận hỏa hoạn ở Khải Hưng không thể so được với tổn thất lần này, cậu đoán hiện tại Mẫn Kính Xuyên hẳn đã bận đến mát đầu mẻ chán, nói không chừng phải đập bớt đi.

Quảng cáo
Trước /68 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Quay Đầu Vẫn Thấy Anh

Copyright © 2022 - MTruyện.net