Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Khoan đã!” Cùng với giọng nói mềm mại, Băng Nhi xuất hiện trước mặt mọi người như một cơn gió. Cô bắt lấy cánh tay giơ lên cao của Mai Nhiêu Phi, nặng nề quăng xuống, kêu lên: “Nhị biểu tẩu, tẩu làm gì vậy? Vũ Tương tẩu tẩu là đích thiếu phu nhân nhà họ Thẩm, tẩu nói đánh là đánh sao?”
Đôi mắt Mai Nhiêu Phi đỏ sọng, không kiêng nể gì nữa, nàng ta hét ầm lên: “Tiện nhân Liễu Vũ Tương này có thể làm hại con ta, vì sao ta không thể đánh a?”
Lúc này Băng Nhi mới nhìn thấy vết thương trên mặt Mẫn Nhi, vội sai nha hoàn Bảo Bảo của mình: “Mau ẵm Mẫn Nhi tiểu thư đi bôi thuốc”. Bảo Bảo vâng lời bế Mẫn Nhi đi rồi, Băng Nhi mới lên tiếng: “Nhị biểu tẩu, tẩu nói Vũ Tương tẩu tẩu làm hại Mẫn Nhi, có bằng chứng gì không? Nếu vu oan cho người ta, Lão phu nhân biết được thì không hay ho gì đâu.”
Mai Nhiêu Phi biết Băng Nhi là tâm phúc trước mặt Lão phu nhân, trong lòng rất kiêng dè cô. Nhưng hiện tại nàng ta cho rằng trong chuyện này Liễu Vũ Tương là người sai, cho nên cây ngay không sợ chết đứng, nói: “Tiện nhân Liễu Vũ Tương không hiểu đã dùng vật gì vạch bị thương khuôn mặt của con gái ta. Vừa rồi muội cũng thấy, Liễu Vũ Tương đoạt lấy Mẫn Nhi từ tay Mộc Nhan, Mộc Nhan có thể làm chứng.”
Băng Nhi thoáng liếc Mộc Nhan một cái, mặt mũi Mộc Nhan đỏ bừng, nhìn như có lửa đốt. Mộc Nhan khép nép đứng ở đó, muốn nói lại thôi, lúc này, Sầm Khê Huyền hung tợn trừng mắt nhìn Mộc Nhan, Mộc Nhan bị dọa rung bắn cả người, vội nói: “Phải ạ, nô tỳ nhìn thấy. Là… là đại phu nhân dùng móng tay giả làm hại Mẫn Nhi tiểu thư…”
Lúc đó, Sầm Khê Huyền chớp thời cơ kêu lên: “Dưới chân đại tẩu kìa, đó chẳng phải là móng tay giả cả tẩu sao?”. Liễu Vũ Tương cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên có chiếc móng tay giả nạm vàng nằm trên mặt đất. Mọi người cũng đều thấy cả. Mai Nhiêu Phi gào to: “Nhân chứng vật chứng đều đủ cả, Liễu Vũ Tương còn gì để bao biện? Rõ ràng chính là ả, mình không sinh được con, đố kỵ với người khác!”
Băng Nhi nhặt chiếc móng giả nạm vàng lên, nhìn thoáng qua, từ tốn nói: “Muội nhớ di nương đã từng tặng ba vị biểu tẩu mỗi người một bộ móng tay giả như thế này. Dù chiếc móng tay giả này ở dưới chân Vũ Tương tẩu tẩu nhưng không thể chứng minh được là của tẩu ấy. Theo ý muội, chi bằng ba vị biểu tẩu lấy bộ móng tay giả của mình ra uội xem. Nếu ai thiếu một chiếc, đương nhiên người đó là hung thủ.”
Mai Nhiêu Phi bất mãn không vui, la lên: “Chẳng lẽ ta lại làm hại con gái mình, vu oan giá họa cho kẻ khác hay sao?”
Băng Nhi không nhìn nàng ta, lạnh lùng nói: “Năm đó Võ Tắc Thiên vì muốn hoàn thành nghiệp lớn, không tiếc giết chết con gái mình rồi giá họa cho Vương hoàng hậu, người khác há có thể ngờ tới ư?”
Mai Nhiêu Phi tức giận tới nỗi không lời nào diễn tả được, lại không dám cãi nhau với Băng Nhi, đành sai Mộc Nhan đi lấy bộ móng giả của mình. Sầm Khê Huyền cũng giả bộ sai nha hoàn Hiểu Phong đi lấy. Nhưng điều người khác không ngờ nhất chính là Liễu Vũ Tương đứng ngẩn ra bất động tại chỗ, hồi lâu sau mới lên tiếng: “Không cần lấy. Chiếc móng giả nạm vàng trong tay Băng Nhi là của ta.”
Băng Nhi nghe mà kinh hãi, thất thanh kêu lên: “Vũ Tương tẩu tẩu!”. Đúng lúc, Mộc Nhan và Hiểu Phong đã chia nhau đi lấy đôi móng giả nạm vàng. Mai Nhiêu Phi càng giận sôi gan, Sầm Khê Huyền thì dương dương tự đắc.
Sầm Khê Huyền không mấy tự nhiên, gượng cười, cất lời: “Băng Nhi muội muội, muội nên xử lý theo lẽ công bằng, chớ nên phụ sự tín nhiệm Lão phu nhân dành uội.”
Băng Nhi đang ở thế hết sức khó xử, Minh Nguyệt Hân Nhi lại không nhịn được nữa, kêu lên: “Rõ ràng là Tam thiếu phu nhân dùng móng giả nạm vàng làm Mẫn Nhi tiểu thư bị thương. Tôi và Tiểu thiếu phu nhân đều nhìn thấy.” Mọi người cãi nhau ầm ĩ quá mức, không ai chú ý đến sự tồn tại của tôi, lúc này, ánh mắt bọn họ đều đổ dồn trên người tôi cả.
Băng Nhi kéo tay tôi nói: “Cửu Dung tẩu tẩu, nếu tẩu nhìn thấy, xin tẩu nói lời công bằng. Chuyện này, rốt cuộc do vị thiếu phu nhân nào làm?”
Tôi biết lần này tôi trả lời, nếu nói thật thì từ nay về sau sẽ bị cuốn vào dòng thị phi vô cùng vô tận. Đây không phải là điều tôi mong muốn. Nếu nói dối, sẽ oan ức cho Liễu Vũ Tương, điều này tôi càng vô cùng không bằng lòng.
Minh Nguyệt Hân Nhi lẩm bẩm: “Tiểu thiếu phu nhân ngốc rồi sao? Mau nói ra người cô nhìn thấy đi”. Băng Nhi cũng nhìn tôi với ánh mắt tràn ngập chờ mong. Tôi hắng giọng một cái, khó khăn nói: “Tôi không nhìn thấy gì cả.”
Khuôn mặt Băng Nhi ngay tức khắc thấy rõ vẻ thất vọng. Minh Nguyệt Hân Nhi nhìn vào ánh mắt tôi, cũng xem thường thêm vài phần. Tôi như đứng đống lửa, như ngồi đống than nói: “Tôi không khỏe, xin được đi trước”, nói xong, xoay người toan bỏ đi. Đúng lúc này, giọng nói chói tay của Cúc ma ma từ xa truyền đến: “Lão phu nhân, đúng là ở đây rồi!” Từ đằng xa, tôi thấy Cúc ma ma dẫn Lão phu nhân đi tới. Chắc chắn là kẻ hạ nhân nhiều chuyện nào đó đã bẩm lại chuyện ở đây cho bà nghe.
Đi đến gần hơn, sắc mặt Lão phu nhân tái xanh tái xám, ánh mắt hết sức uy nghiêm quét qua mọi người, lạnh lùng nói: “Một nhóm người có thân phận, ở đây hô to gọi nhỏ còn ra thể thống gì nữa? Vô duyên vô cớ để đám hạ nhân chê cười.”
Mọi người nín thở, không ho he tiếng nào. Băng Nhi kéo Lão phu nhân cười nói: “Bọn hạ nhân đó thực không biết tốt xấu, việc nhỏ như vậy mà cũng làm kinh động đến Lão phu nhân? Giao cho Băng Nhi xử lý là được rồi ạ.”
Lão phu nhân không nói một lời, mặt lạnh như băng. Cúc ma ma lại hét ầm lên: “Tóm lại đã xảy ra chuyện gì? Mau kể đầu đuôi cho Lão phu nhân nghe.”
Sầm Khê Huyền tranh nói: “Thật ra cũng không phải chuyện gì to tát. Là đại tẩu bế Mẫn Nhi, nhưng nhất thời sơ ý, quệt chiếc móng giả làm khuôn mặt con bé bị thương, đúng lúc bị con và nhị tẩu nhìn thấy. Tuy nhị tẩu vô cùng tức giận, nhưng chung quy lại cũng vì thương xót con gái mình mà thôi.” Lão phu nhân liếc sang Mai Nhiêu Phi, hỏi: “Thế toàn bộ sự việc là sao?”
Vừa đúng lúc này, Bảo Bảo bế Mẫn Nhi đã được bôi thuốc đến. Mai Nhiêu Phi đón lấy cô bé, nước mắt như mưa, khóc òa lên: “Xin Lão phu nhân nhất định phải làm chủ cho hai mẹ con chúng con, Mẫn Nhi còn nhỏ xíu thế này, sao có thể chịu đựng được sự giày vò như thế?”. Lão phu nhân nhìn mặt Mẫn Nhi, sắc mặt càng thêm khó coi, quát: “Tương Nhi, lời Phi Nhi nói có thật hay không?”
Mai Nhiêu Phi giành nói: “Đương nhiên là thật. Mộc Nhan và Cửu Dung tiểu tẩu tẩu đều nhìn thấy”, Liễu Vũ Tương cúi đầu, không nói một lời. Ánh mắt Lão phu nhân lại chuyển sang phía tôi: “Cửu Dung, con nói xem nào, việc này có phải do Tương Nhi làm không?”
Minh Nguyệt Hân Nhi thì thầm: “Rõ ràng là Tam thiếu phu nhân vu oan giá họa, Đại thiếu phu nhân bị oan”. Giọng nói con bé tuy nhỏ, nhưng ai nấy cũng đều nghe thấy hết. Sầm Khê Huyền lại vẫn đon đả cười nói: “Có lẽ Minh Nguyệt Hân Nhi có chút hiểu lầm về ta, vả lại bọn nha đầu nào giờ nói chuyện đều không chính xác, Lão phu nhân không ngại thì hỏi Cửu Dung tiểu tẩu tẩu vẫn tốt hơn”. Cô nàng vừa nói vừa dùng ánh mắt uy hiếp nhìn tôi.
Tôi cười khổ trong lòng: Tôi trăm kế phòng tránh địch, nhưng không ngờ rằng vẫn bị liên lụy. Đã khó tránh, vậy thì trốn tránh còn có tác dụng gì nữa chứ. Nếu muốn tôi làm trái lương tâm để vu cáo hãm hại cô gái lương thiện Liễu Vũ Tương này, tôi không làm được. Tôi hắng giọng, nói: “Là Tam đệ muội dùng móng giả nạm vàng làm Mẫn Nhi bị thương, sau đó thừa dịp mọi người không chú ý, ném móng giả về phía sau lưng Tương tỷ tỷ. Chính mắt con nhìn thấy, nếu có chút nào dối gạt, đất trời không dung thứ”.
Vẻ mặt Sầm Khê Huyền thoắt cái thay đổi. Mai Nhiêu Phi lại không tin lời tôi, nàng ta hét to: “Nếu do Sầm Khê Huyền gây ra, vậy tại sao Liễu Vũ Tương không thể bỏ chiếc móng nạm vàng ra? Trên tay Sầm Khê Huyền có đủ hai chiếc, không thiếu chiếc nào, vậy chiếc trên mặt đất kia sao có thể là của muội ấy được?”
Băng Nhi cười bảo: “Cái này thì nên hỏi Tam biểu tẩu một chút. Tam biểu tẩu, việc này là sao vậy?”
Sầm Khê Huyền mất hồi lâu mới oán hận đáp: “Lão phu nhân minh giám, đại tẩu và Cửu Dung thông đồng vu oan cho con.”
Liễu Vũ Tương bất chợt quỳ sụp xuống đất, nói: “Lão phu nhân, tất cả đều là lỗi của Tương Nhi, xin người cứ trừng phạt Tương Nhi!”