Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Ngại quá, tổng giám đốc, sáu rưỡi anh dậy không nổi. Em cũng không định tới công ty ngồi ngáp đấy chứ. Để không ảnh hưởng đến hiệu quả công việc, sáng mai em cứ dậy chạy một mình đi nhé.”
Mộ San San vòng tay qua ngực, cười lạnh lùng: “Cái hiệu quả công việc mà anh nói không phải là đi trêu ghẹo đồng nghiệp nữ rồi đánh con trai của cổ đông đấy chứ?”
“Ối… Chắc chắn là em hiểu nhầm rồi. Đó là anh đang làm tăng thêm tình cảm đồng nghiệp, nâng cao hiệu quả công việc thôi. Với hành động tạo bầu không khí sôi động giữa đồng nghiệp với nhau em phải biểu dương anh mới đúng. Đương nhiên, nếu em còn muốn tăng lương cho anh thì cũng không phải không thể đâu nhé.”
Nói tới đây, Lâm Phi đột nhiên nghĩ ra gì đó. Tiền lương một năm của hắn đều bị người con gái trước mặt trừ hết đi nên hắn vội đổi giọng: “Tăng lương thì thôi, cuối năm cho anh ít tiền thưởng là được. Còn về chuyện Hàn Khải Minh, anh đánh hắn ta rõ ràng đều là vì vợ mà.”
Mộ San San hụt hơi, chỉ thấy lồng ngực căng đầy nỗi tức giận, lòng cô ta phẫn nộ như có ngọn lửa đang cháy hừng hực trong đó.
“Nâng cao hiệu quả công việc? Làm sôi động thêm bầu không khí làm việc?”
Việc này căn bản không liên quan gì đến Lâm Phi được chưa nào, còn định đòi biểu dương? Biểu dương cái gì, biểu dương Lâm Phi ngày đầu tiên đi làm đã trêu ghẹo đồng nghi
ệp nữ, để các nhân viên nam trong công ty học theo à?
Đúng là mặt dày, sao con người lại có loại vô sỉ thế này, Mộ San San cảm thấy sắp bị sự vô liêm sỉ của Lâm Phi đánh bại.
“Ý anh nói, anh đánh Hàn Khải Minh cũng là vì nghĩ cho tôi à?”
Con ngươi xinh đẹp của Mộ San San cứ thế chằm chằm chĩa vào Lâm Phi, cô ta thầm nghĩ nếu Lâm Phi không nói cho rõ ràng thì nói không chừng cô ta phải tính sổ với Lâm Phi mối thù này.
“Vợ à, em nghĩ mà xem, cái tên Hàn Khải Minh đó ban ngày ban mặt dám xông vào phòng làm việc của tổng giám đốc, chưa nói tới chuyện gây ảnh hưởng xấu đến công ty, ngộ nhỡ tên đó có ý đồ xấu tự dưng sau khi vào văn phòng lại nổi lên thú tính, vậy trưởng phòng Lăng của chúng ta chả phải gặp hoạ sao. Anh cũng nghe nói Lăng Vi Vi là trợ thủ đắc lực cho vợ, để giữ gìn sự trong sạch cho cô ta, rồi bớt đi gánh nặng bao nhiêu việc đang dồn nén lên vợ, anh không nhịn được nên mới đánh tên khốn Hàn Khải Minh đó.”
Lâm Phi chưng cái bộ mặt bi thương ra: “Anh biết, mặc dù anh nghĩ cho vợ nhưng ở công ty đánh người thì thực sự là anh sai. Để giữ lấy sự uy nghiêm của vợ ở công ty, em không cần nể nang gì với anh cả, không cần quan tâm gì đến tình nghĩa vợ chồng của chúng ta, cứ trừng phạt anh thật nghiêm khắc là được.”
Cái kiểu “thổ lộ” đầy tình ý của Lâm Phi khiến Mộ San San đến say như điếu đổ. Đương nhiên, không phải cô ta bị Lâm Phi làm cho cảm động mà vì vị sự vô sỉ của hắn chọc cho tức điên lên được.
Chuyện Hàn Khải Minh xông vào văn phòng vào giờ làm, ở một mức độ nhất định thì quả thực ảnh hưởng đến bầu không khí làm việc của văn phòng hành chính. Hắn còn dùng tay đẩy thư ký Tần Tiểu Vũ của Lăng Vi Vi lại càng sai.
Cũng vì vậy mà Mộ San San mới không truy cứu hành vi đánh người của Lâm Phi, nhưng điều đó không có nghĩa là việc Lâm Phi đánh người ở công ty là đúng, điều đó lại càng không phải do Mộ San San nể tình vợ chồng giữa hai người.
Mặc dù kết hôn nhưng về cơ bản bọn họ không hề có tình cảm, chứ đừng nói đến chuyện tình nghĩa vợ chồng.
Mộ San San coi như đã nhìn ra Lâm Phi căn bản không thể dùng lý lẽ để nói chuyện, chuyện gì để cho hắn thuật lại cũng thiên biến vạn hoá.
Việc Hàn Khải Minh say mê Lăng Vi Vi Mộ San San không phải không biết, nhưng với cái gan của Hàn Khải Minh thì hắn cũng không dám làm gì Lăng Vi Vi ở công ty cả.
Không phải ai cũng to gan như Lâm Phi, Lăng Vi Vi dù không lạnh lùng như Mộ San San nhưng tuyệt đối không phải người có thể dễ đụng vào.
Văn phòng hành chính tổng hợp của tập đoàn Mộ Thị không phải cái sô pha của gia đình dùng.
“Để bảo đảm cho sự an trong sạch của Lăng Vi Vi” Câu này của Lâm Phi đã bị Hàn Khải Minh nghe thấy, tên thiếu gia họ Hàn đó mặc dù không bị chọc cho tức phọt máu nhưng cũng chỉ thẳng mặt Lâm Phi mà chửi: “Anh nói vớ vẩn rồi đấy.”
“Tổng giám đốc Mộ, chủ tịch Hàn sáng sớm đã tới công ty, em ốn định mời ông ấy tới phòng tiếp khách nhưng ông ấy vẫn muốn tới văn phòng tìm chị, chị xem?”
Gần chín giờ sáng, trong thang máy tầng hai mươi sáu toà nhà Vọng Nguyệt, Thẩm Huyên vẫn đứng đó thấy Mộ San San bước từ thang máy ra liền vội vàng tới trước hỏi.
“Ông ấy có nói gì không?”
Mộ San San mặc bộ đồ công chức màu trắng, thần thái lạnh lùng, sải bước tự tin về phía phòng làm việc của mình.
Hội đồng quản trị của tập đoàn Mộ Thị mặc dù có mấy vị cổ đông nhưng người họ Hàn thì chỉ có một người, đó chính là Hàn Chấn Hải – bố của Hàn Khải Minh, người đã bị Lâm Phi đánh ngất đi ở văn phòng hành chính.
Con trai bị đánh cho ngất đi đương nhiên người cha đứng sau chắc chắn chả cần nói cũng biết đến để hỏi tội.
“Sau khi chủ tịch Hàn đến chỉ nói đúng một câu là vào văn phòng đợi chị, còn lại ông ta không nói thêm gì.”
Thẩm Huyên nói thêm: “Có lẽ là ông ta đến để đòi lại công bằng cho con trai.” Với trí thông minh của Mộ San San thì chuyện đơn giản thế này không thể nào không đoán ra được, Thẩm Huyên làm thư ký cho cô ta cũng không phải ngày một ngày hai, đương nhiên sẽ không làm những chuyện thừa thãi.
Mộ San San không nói gì, cô hơi nheo mày lại.
Khi nãy ở nhà, cô ta đã sớm đoán được Hàn Chấn Hải sẽ tới công ty tìm mình, có điều không ngờ ông ta lại tới sớm như vậy.
Cứ nghĩ đến vụ tranh luận với Lâm Phi khi nãy về chuyện của Hàn Khải Minh, cái thái độ không hề hợp tác của hắn khiến Mộ San San phát điên đầu.
“Chuyện Hàn Khải Minh làm đương nhiên sai nhưng hắn dù sao cũng là con trai của Hàn Chấn Hải, Hàn Chấn Hải dù gì cũng là cổ đông của công ty. Đánh Hàn Khải Minh ở công ty khác gì đang đánh vào mặt nhà họ Hàn. Tìm lúc thích hợp anh đi xin lỗi Hàn Khải Minh, coi như xuống nước với Hàn Chấn Hải, chuyện này đã là dễ dàng lắm rồi đấy.”
Mộ San San cho rằng phương án này của cô ta đã đủ giữ sĩ diện cho Lâm Phi rồi, dù sao thì Lâm Phi cũng đã đánh người trước mặt mọi người trong công ty. Nếu đổi thành người khác thì Mộ San San sớm đã cho nghỉ việc, nặng hơn nữa thì nói không chừng sẽ báo cảnh sát xử lý.
Kết quả Mộ San San vừa dứt lời liền nhận về cái thái độ không hề quan tâm của Lâm Phi.
“Bảo anh đi xin lỗi Hàn Khải Minh à, Mộ San San não em có vấn đề à?” Lâm Phi vừa lên tiếng Mộ San San đã cứng đơ người, còn câu sau đó của hắn ta đúng là khiến cho Mộ San San ngây ra.
“Anh không phế hắn luôn lúc đấy đã giữ thể diện cho hắn lắm rồi. Em còn bắt anh đi xin lỗi Hàn Khải Minh, sao không bảo hắn xin lỗi Tần Tiểu Vũ trước đi? Nhà họ Hàn có thể diện thế Tần Tiểu Vũ không có thể diện à. Mặc dù Tần Tiểu Vũ chỉ là một cô thư ký nhưng dù gì cũng là nhân viên của tập đoàn Mộ Thị, em là tổng giám đốc sao không nghĩ cho cô ấy. Chỉ vì ông bố là cổ đông của Hàn Khải Minh à? Đúng là vô tích sự.”
Sau khi Lâm Phi cho Mộ San San một trận giáo huấn, hắn không buồn nhìn Mộ San San mà đi ra khỏi biệt thự không thèm quay đầu lại.
“Lâm Phi anh đúng là khốn khiếp.”
Sau khi Lâm Phi đi, Mộ San San đứng một mình ở phòng khách hơn mười phút, cuối cùng thì may có dì Quế gọi, cô ta mới định thần lại. Mộ San San sau khi định thần trở lại thì vừa ấm ức vừa khó chịu, dù sao Lâm Phi cũng đã đi rồi, cô ta có phát rồ lên cũng không được, đành kìm nén cơn tức giận trong lòng.
Bị Lâm Phi mắng cho một trần xối xả, Mộ San San làm gì còn tâm trạng mà ăn sáng. Cô ta không để tâm đến lời khuyên răn của dì Quế nữa mà lái xe đi thẳng tới công ty.