Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Chàng có biết cái trứng đó ở đâu không?”
Lúc leo tường vào Huyện nha, Nhẫm Cửu mới nghĩ đến vấn đề có tính quyết định này, trước đó quên mất là vì dọc đường biểu hiện của Sở Cuồng quá tự tin, giống như hắn vừa xuất hiện thì quả trứng cực lớn kia sẽ tự động tránh được tai mắt người khác, âm thầm lăn đến bên chân hắn.
Sở Cuồng nghiêm túc: “Không có vấn đề gì, tín hiệu máy nhận dạng của tôi liên thông với máy bay, máy nhận dạng có thể phát xung điện trong não tôi đến máy bay và thu về hồi đáp chính xác.” Hắn vừa nói vừa ấn vào mi tâm mình, “Chỉ cần khởi động chức năng nhận…” Ngón tay cách mi tâm chừng một tấc, Sở Cuồng khựng lại.
Trước đó hình như… hắn đã bỏ qua một vấn đề vô cùng quan trọng.
Nhẫm Cửu bên cạnh chớp mắt nhìn hắn.
Hai người nhìn nhau hồi lâu, Sở Cuồng im lặng chuyển ngón tay về hướng khác, chọc vào mi tâm Nhẫm Cửu, nghiêm túc hỏi: “Cô có cảm giác gì không?”
Nhẫm Cửu cũng nghiêm túc: “Nếu chàng cứ chọc mãi như vậy nói không chừng ta sẽ có chút cảm giác.”
Sở Cuồng vỗ trán: “Là tôi sơ suất, quên mất máy nhận dạng đã bị cô…” Sau một tiếng than ngắn, Sở Cuồng nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc của mình. Mấy ngày nay những lúc muốn tự mình kết liễu thật quá nhiều rồi, chút bất ngờ nho nhỏ này đối với hắn vốn không là gì cả, “Kế hoạch thay đổi, chúng ta cần tìm một người của địch để tìm nơi cất giấu vật mục tiêu.”
Bốn phía chỉ nghe thấy tiếng đom đóm đêm thu, Nhẫm Cửu nỏi: “Chẳng phải chúng ta chọn lúc không có ai xuất hiện sao? Đi đâu tìm người đây?”
Sở Cuồng vểnh tai lắng nghe: “Bên này có động tĩnh, đi theo tôi.”
Lần mò trong bóng tối bước vào một tiểu viện, Nhẫm Cửu đi sau nghe được “động tĩnh” mà Sở Cuồng nói lập tức đỏ mặt, vội kéo cánh tay hắn: “Loại… loại động tĩnh này, chàng chắc là chúng ta vào lúc này không thất đức sao?” Tiếng thở kèm theo tiếng kẽo kẹt chấn động của giường, cho dù do gan như Nhẫm Cửu cũng không kìm được xấu hổ, thường ngày nàng chỉ nói trên miệng, nhưng đến khi thực tế gặp phải thì vẫn hơi bẽn lẽn.
“Theo giọng nói mà phán đoán thì nam giới là con trai khốn kiếp của Huyện lệnh lúc trước cướp phụ nữ đã có chồng, nơi này là phòng riêng, tự ý xông vào nhà dân là tội nặng, nhưng xét đến tình huống thực tế, tôi và đối phương có thể coi là quan hệ đối địch, có thể sử dụng hành động tác chiến, để lấy được thông tin quan trọng, hành động hôm nay không bị coi là phạm tội.” Sở Cuồng nhìn Nhẫm Cửu, “Thất đức mà cô nói đó, ý nghĩa không rõ, về mặt logic không thể nào ngăn chặn hành động lấy thông tin của tôi.”
“Không… Chàng nghĩ nhiều rồi, ta chỉ cảm thấy chúng ta xông vào như vậy sẽ rất ngượng…”
“Họ rất ngượng?” Sở Cuồng lắc đầu, “Đó là cảm xúc của phe địch, không thể nào tạo thành tổn thương thực chất với tôi.” Nói xong, hắn không nói thêm một lời, âm thầm bước đến bên cửa, không phát ra một tiếng động nào, lẻn vào phòng như một bóng ma, Nhẫm Cửu rón rén theo phía sau, Sở Cuồng chui đến bên giường, giở rèm lên, nữ nhân đang vô cùng đắm đuối bỗng hít một hơi lạnh, còn chưa kịp phát ra thanh âm nào, Sở Cuồng đã kéo tóc Lưu côn đồ lôi hắn dậy, dùng tay chém vào cổ nữ nhân, nàng ta trợn mắt ngất đi.
Sở Cuồng ấn Lưu côn đồ xuống bên giường, một tay bịt miệng hắn, một tay lấy vũ khí kề vào gáy hắn: “Hai chuyện, thứ nhất, không được la.” Lưu côn đồ hoảng sợ trợn mắt, gật đầu liên tiếp, “Thứ hai, cho tôi biết vật hình tròn màu trắng mang về từ sơn trại núi Chi Lương để ở đâu trong Huyện nha?”
Sở Cuồng buông lỏng miệng hắn, Lưu côn đồ run giọng nói: “Đã… đã bị chuyển đi lâu rồi… Hai ngày trước đã bị đưa đến Kinh thành trong đêm rồi…”
Sở Cuồng nhíu mày im lặng.
Lưu côn đồ thấy biểu hiện của hắn, lập tức sợ hãi run rẩy: “Tráng sĩ, tráng sĩ! Chuyện này không liên quan đến ta đâu! Người bắt bọn ta kéo quả cầu đó đi là Khâm sai đại nhân, bắt bọn ta chuyển quả cầu đó đi cũng là Khâm sai đại nhân, bắt bọn ta giết người trong sơn trại diệt khẩu cũng là Khâm sai đại thân, thật không liên…”
“Ngươi nói cái gì?”
Nhẫm Cửu ở phía sau đang nghe bỗng chui lên phía trước, hất Sở Cuồng ra, bóp cổ Lưu côn đồ: “Ngươi vừa nói gì?”
Lưu côn đồ ngây người: “Là Khâm sai đại nhân.”
“Muốn diệt khẩu gì?”
“Trại thổ phỉ trên núi Chi Lương đó…”
Nhẫm Cửu chỉ thấy máu khắp người mình lạnh đi, nàng lập tức không màng gì nữa, quay người chạy ra khỏi phòng. Sở Cuồng muốn kéo nàng lại cũng không kịp, chỉ đành đè nén tâm trạng, tiếp tục hỏi: “Kế hoạch tác chiến của các người thì sao?”
“Ta… ta không biết.”
Ánh mắt Sở Cuồng hung dữ đến mức khiến Lưu côn đồ sợ hãi tè ra quần, “Ta thật sự không biết, lúc họ nói ta không nghe kĩ! Chỉ… chỉ nhớ mang máng là họ nói lên từ phía Tây…”
“Bao nhiêu người? Thời gian thì sao?”
“Châu quận đại khái đã điều ba trăm người đến. Vốn… vốn định tối mai mới ra tay… Nhưng binh của Châu quận điều động đã đến hôm qua rồi, Khâm sai đại nhân bèn thay đổi thời gian. Lúc… lúc này chắc đã lên đó rồi.”
Sở Cuồng bỗng nhớ đến cảnh tượng mọi người vây quanh đống lửa cười nói tối qua, còn sự bình yên khi Nhẫm Cửu đuổi theo thổ phỉ Giáp quanh đám người trong ánh nắng, sắp bị phá vỡ rồi sao… Sắc mặt hắn lạnh đi, đưa tay đánh ngất Lưu côn đồ, quay người ra khỏi cửa, Nhẫm Cửu đã chạy mất dạng từ lâu, lòng Sở Cuồng không biết tại sao bỗng hơi phập phồng, hắn hít thở thật sâu để mình khôi phục sự bình tĩnh thường ngày.
Lúc này ngụy trang đã vô ích, hắn cởi chiếc áo to rộng kia ra, nhẹ giọng nói: “Theo dõi máy nhận dạng.”
“Khởi động theo dõi máy nhận dạng.” Giọng nữ không hề có cảm xúc vang lên, “Xác định mục tiêu máy nhận dạng, khởi động hệ thống dẫn đường hồng ngoại.”
Trong mắt phải của Sở Cuồng dường như có rất nhiều kí hiệu lướt qua, tiếp đó mắt hắn lóe lên một vệt sáng đỏ, người ngoài không thấy, nhưng Sở Cuồng có thể nhìn thấy một đốm sáng màu đỏ kéo dài về phía trước, xuyên qua không biết bao nhiêu vách tường dừng lại trên người Nhẫm Cửu.
Hắn theo chỉ dẫn của ánh sáng đỏ tung mình nhảy qua tường, đi về phía Nhẫm Cửu.
Nhẫm Cửu hoảng loạn chạy ra khỏi tiểu viện, còn chưa ra khỏi Huyện nha đã gặp một nô bộc vừa tỉnh, nô bộc lập tức hét lên, ba tên hộ viện xông ra vây lấy Nhẫm Cửu, đang lúc lòng như lửa đốt, trên bức tường phía sau đột nhiên xuất hiện một nam nhân hắc y, giống như thiên binh từ trên trời giáng xuống, ôm lấy eo Nhẫm Cửu vác lên vai, tay chân nhanh nhẹn xử lý ba tên hộ viện, tức tốc trèo lên một bức tường khác, nhảy ra khỏi Huyện nha.
Người bên trong nhìn đến ngây ngốc, đến khi sực tỉnh lại đuổi ra cửa lớn thì bên ngoài đã không còn ai.
Sở Cuồng vác Nhẫm Cửu chạy một đoạn đường dài, dằn xóc đến mức khiến Nhẫm Cửu suýt ói, vội vã bảo Sở Cuồng đặt mình xuống, nghiêm túc nhìn hắn nói: “Chỗ ta xảy ra một chuyện rất xui xẻo, bởi vậy không lo đến ngươi được nữa, ngươi không cần theo ta, muốn đi đâu thì đi đi…”
“Tốt lắm.” Sở Cuồng ngắt lời nàng, kéo tay Nhẫm Cửu đi về phía trước, “Vừa rồi thông qua thẩm vấn biết được rằng kế hoạch tác chiến của kẻ địch đã hoàn tất, hơn nữa tác chiến đã bắt đầu rồi, số lượng kẻ địch ước chừng ba trăm, dự định tấn công lên núi từ rừng cây du phía Tây, còn phe ta thông tin bất tiện, trước mắt chỉ có hai người chúng ta biết tình hình địch, nhân số của địch và ta cách nhau quá xa, nhưng với sức tôi có thể toàn lực khống chế kẻ địch, vấn đề duy nhất là làm sao về được sơn trại trước chúng.” Hắn quay đầu nhìn Nhẫm Cửu, “Biết đường tắt không?”
Nhẫm Cửu ngẩn ra nhìn hắn: “Chàng… định cùng bọn ta liều mình với ba trăm người sao?”
“Không thành vấn đề, với trình độ tác chiến của quý tinh cầu thì tôi hoàn toàn có thể tiến hành áp chế ba trăm người của phe địch.”
Ánh mắt Nhẫm Cửu ngây ngốc dừng trên mặt Sở Cuồng, một lúc sau, nàng xoay tay giữ lấy cánh tay Sở Cuồng: “Còn không đi mau!”
Nhẫm Cửu biết một con đường tắt về sơn trại, chỉ là từ khi nàng hiểu chuyện đến nay chưa từng thấy ai về theo đường đó.
Ở mặt kia của núi Chi Lương do vô số vách núi dựng đứng tạo thành, nước hồ ở hậu sơn nối tiếp nhau rơi xuống, hình thành vô số thác nước nhỏ, vách núi mọc đầy rêu, vô cùng trơn trợt, cho dù là đại hiệp biết phi thân trèo tường trong truyền thuyết e là cũng khó trèo lên được. Nhưng đó là đường gần nhất để về sơn trại.
Nhẫm Cửu nói rõ tình hình với Sở Cuồng, Sở Cuồng không hề nhíu mày đã đáp ngay: “Vậy đi hướng đó.”
Nước trên núi chảy xuống thành một con sông nhỏ ngoài trấn Chi Lương, Nhẫm Cửu đứng dưới sông ngẩng đầu nhìn lên, lúc này, trời đã mờ mờ sáng, nước bốc hơi lên thành một màn sương chắn mất tầm nhìn, Nhẫm Cửu vốn không nhìn rõ hình dạng vách núi bên trên.
“Chúng ta thật sự đi lên từ đây sao?” Nhẫm Cửu tỏ vẻ nghi ngờ.
Sở Cuồng ngẩng đầu nhìn lên trên, không đếm xỉa đến nàng. Nhẫm Cửu lờ mờ thấy trong mắt hắn có ánh sáng đỏ kỳ quái đang nhấp nháy, không lúc sau, hắn nói: “Không thành vấn đề.” Nói xong, hắn lấy trong y phục ra một chiếc dĩa hình tròn, nhắm lên trời, Nhẫm Cửu chỉ nghe “bụp” một tiếng, còn chưa kịp nhìn rõ thì chiếc dĩa trong tay Sở Cuồng đã khuyết một miếng hình bán nguyệt. Sở Cuồng kéo kéo chiếc dĩa tròn trong tay, lúc này Nhẫm Cửu mới nhìn rõ, có một sợi dây mảnh như tơ nhện từ trong dĩa kéo dài lên trời.
“Đây là cái gì nữa?”
“Dây kéo.” Sở Cuồng đáp ngắn gọn, hắn ấn chiếc dĩa vào eo mình, chỉ nghe “cách” một tiếng, Sở Cuồng cúi người xuống, “Được rồi, lên lưng tôi đi.”
Đầu óc Nhẫm Cửu mờ mịt, nhưng vẫn y lời trèo lên lưng hắn, tay vừa vòng qua cổ hắn, một câu “Làm gì vậy?” còn chưa kịp hỏi, Sở Cuồng đã nói: “Ôm chặt vào.” Sau đó đưa tay ấn nhẹ vào chiếc dĩa.
Nhẫm Cửu bỗng thấy sợi dây kéo dài lên núi từ từ căng ra trong màn sương. Lòng nàng đột nhiên dậy lên một dự cảm không hay: “Lẽ nào… ngươi muốn chúng ta theo sợi dây này trèo lên?”
“Đương nhiên không phải.” Câu phủ quyết kiên định này lại không khiến Nhẫm Cửu nhẹ nhõm, vì Sở Cuồng nói tiếp, “Nó sẽ kéo chúng ta lên.”
“Cái…” Một lực kéo cực mạnh ập tới, hai người nhanh chóng được kéo lên không trung, xông lên khỏi con sông nhỏ như một mũi tên bắn vào màn sương, kéo theo tiếng hét của Nhẫm Cửu lên cao: “…gì á á á á!”
Hai người rời đi quá nhanh nên không nhìn thấy, một đạo sĩ áo xanh đang ngủ dưới gốc cây bên sông bừng mở mắt, ngẩng đầu nhìn hướng hai người rời đi, chép chép miệng: “Ai ôi, yêu nghiệt phương nào đây?”
Hai con yêu nghiệt đã bay lên không trung. Nước mắt Nhẫm Cửu tung tóe khắp trời, cánh tay dùng lực đến rút gân, lúc gần như sắp siết chết Sở Cuồng, cuối cùng Sở Cuồng cũng giảm tốc độ. Có sợi dây trên eo kéo lên, đôi lúc hắn lại đạp vào chỗ lồi ra của vách núi để mượn lực, tiếp tục tiến lên trên.
Hai chân Nhẫm Cửu quắp chặt vào eo Sở Cuồng, ôm lấy hắn như một con gấu túi*, đầu vùi chặt vào hõm cổ hắn, nhưng cho dù là vậy cơ thể của Nhẫm Cửu cũng không rừng run rẩy.
*Con Koala
Sở Cuồng liếc nhìn cái đầu đang vùi vào cổ mình: “Cô gần phải rèn luyện gan dạ.”
“Loại gan dạ này rèn để làm gì…” Nhẫm Cửu run rẩy nói, “Ta đâu có phải là người chim.”
“Sau này cô phải cùng tôi trở về tinh hệ Sâm Long, cảm giác mất trọng lực và siêu trọng lực sẽ càng mạnh hơn.”
Nhẫm Cửu lấy đầu ra khỏi cổ hắn: “Ta đồng ý về với chàng lúc nào chứ!”
Sở Cuồng dừng lại trên vách núi. Gió vù vù thổi qua mặt Nhẫm Cửu khiến sắc mặt nàng khẽ tái xanh, bên trái là nước chảy ào ạt, bên phải là cỏ mọc ra từ vách núi, bên dưới là đá phủ tầng tầng rêu xanh, nàng ôm Sở Cuồng chặt hơn, lập tức chấp nhận nói: “Ta vừa mới quyết định đồng ý trở về cùng chàng rồi.”
Vậy là Sở Cuồng lại tiếp tục trèo lên: “Không phải tôi uy hiếp các hạ.” Hắn giải thích, “Chỉ vì các hạ đã nuốt máy nhận dạng của tôi, máy bay phải nhờ vào máy nhận dạng mới có thể khởi động, bởi vậy đây là tình huống bức bách.”
“Ừ, dù sao kết quả là phải cùng chàng trở về.”
Sở Cuồng im lặng, hồi lâu sau mới nói: “Xin lỗi.” Hắn nhìn về phía đích, giọng khẽ trầm đi, “Vì tôi đến đây đã khiến các hạ gặp nhiều phiền phức, hạn chế tự do của cô, ảnh hưởng đến trại của cô, cuối cùng e là còn phải phiền các hạ đi xa, thật sự xin lỗi.”
Nhẫm Cửu nghiêng đầu nhìn hắn, mặt trời lên từ phía Đông, nắng sớm phủ thêm một tầng ánh sáng lên gương mặt hắn, ở nơi không ai có thể làm phiền này, hắn thần sắc nghiêm túc nói: “Theo lý thì các hạ đã giúp đỡ tôi rất nhiều, tôi phải toàn lực báo đáp. Nhưng thứ lỗi cho Sở Cuồng nói thẳng, kỳ vọng của các hạ cho dù hiện tại tôi có thể thỏa mãn nhưng chắc chắn cũng chỉ là lấp liếm cho xong, là không tôn trọng đối với chúng ta, bởi vậy nếu các hạ đối với tôi có nguyện vọng gì ngoài tình dục, tôi sẽ toàn lực thực hiện.”
Lúc nhảy lên khỏi vách núi, Sở Cuồng cũng vừa nói xong, Nhẫm Cửu ngẩn ra nhìn hắn, lòng thầm nghĩ, nam nhân này đối với chuyện gì cũng đều vô cùng nghiêm túc, không hề có chút ngụy tạo, bởi vậy hắn không thích thì thật sự là không thích, không hề thích một chút nào, nếu có một ngày có thể được hắn thích, vậy đó nhất định là thích hết lòng hết dạ, thật là một chuyện hạnh phúc biết bao.
“Sở Cuồng.” Nhẫm Cửu nhẹ giọng gọi một tiếng, nhân lúc hắn quay đầu, nàng “chụt” một cái hôn lên miệng hắn, sau đó lớn tiếng nói, “Bây giờ đối với chàng ta chỉ có một nguyện vọng này thôi, bởi vậy chàng có thể làm được thì làm, không làm cũng phải cố gắng mà làm, ta sẽ giúp chàng.” Nàng nói vô cùng nghiêm túc, cũng giống như Sở Cuồng không cho nàng đường xoay chuyển, nàng cũng không hề chừa đường xoay chuyển, không hề rút lui mà chui vào tim Sở Cuồng.
Sở Cuồng nhìn nàng: “Các hạ sẽ thất vọng.”
“Vậy chúng ta chờ đó mà xem.”
Ánh mắt tiếp xúc, va vào nhau trong ánh nắng ấm áp. Giống như một trận kịch chiến, đôi bên đều vô cùng kiên định.
Lên khỏi vách núi chính là hồ nước hai người “tắm chung” hôm trước.
Lúc Nhẫm Cửu xuống khỏi lưng Sở Cuồng thì tay chân đều nhũn ra, quay đầu nhìn xuống vách núi phía dưới, đầu nàng váng vất, liên tục đi về phía trước ba bước, hất hất đầu nói: “Trời sáng rồi, chúng ta mau về trại đi.”
Sở Cuồng thu lại chiếc dĩa tròn, bước nhanh đến bên cạnh Nhẫm Cửu: “Tình hình trên núi chưa rõ, cô đi phía sau tôi.” Nói xong hắn lại lấy ra một vật kim loại màu bạc kỳ quái, bên trên có ký hiệu màu đỏ, lần này giọng nữ trên người hắn lại nhảy ra, cứng đờ nhắc nhở: “Vũ khí quân dụng cần nhận dạng thân phận.”
Hắn mặt không đổi sắc dùng ký hiệu màu đỏ trên vũ khí chạm nhẹ vào cánh tay Nhẫm Cửu, nghe giọng nữ kia lại lên tiếng: “Nhận dạng thân phận thành công.”
Nhẫm Cửu nhỏ giọng hỏi: “Thứ này lợi hại lắm sao?”
“Đương nhiên rồi, nhưng vũ khí này chỉ khiến người bị bắn trúng toàn thân tê liệt trong vòng 72 giờ, không tổn hại đến tính mạng.”
Nghe ra cũng không phải lợi hại lắm, so với thứ biến người ta thành tro bụi trước đó cũng không nguy hiểm lắm… Nhẫm Cửu còn đang thầm lẩm bẩm, bỗng Sở Cuồng nhíu mày, trầm giọng hét lên: “Cúi xuống.”
Nhẫm Cửu theo phản xạ có điều kiện mà ôm đầu cúi xuống, lúc này, huấn luyện sự ăn ý của họ mấy ngày trước lại có ích bất ngờ.
Nhưng nào còn thời gian để họ cảm thán, có tên xé gió bắn đến, Nhẫm Cửu bỗng cảm thấy vai ấm lên, có một vòng tay ôm chặt lấy nàng, cho nàng cảm giác an toàn…