Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nếu là như vậy, chuyện chiếm tiện nghi này nếu không cần chiếm cũng đừng chiếm.
Ngực nhoi nhói, không nói được, không thể nói rõ tư vị đang lan tràn trong đáy lòng, mắt giống như đang có thứ gì đó sắp tràn ra.
Nàng hít thật sâu đè nén lại, cố gắng thuyết phục bản thân, loại cảm giác này không có gì, chẳng qua là, là . . . . . Là cái gì? Nàng cũng không biết.
Hỉ muội vào cửa, bưng tới một chén thuốc đen sì sì, đỡ Thi Mẫn dậy, nhẹ giọng nói: "Cô nương, uống thuốc thôi."
Nàng nhíu lỗ mũi oán trách, "Nếu như sư phụ ở đây, khẳng định người sẽ không cho ta uống thuốc đắng như vậy." Nàng tình nguyện châm kim, tình nguyện chịu đau da thịt, cũng không chịu uất ức đầu lưỡi của mình.
"Cũng không phải là món ăn, muội còn kén cá chọn canh như vậy làm gì? Có muốn thêm chút muối tiêu hay không." Mạc Phương Mẫn đang vui vẻ bước vào đứng sau lưng muội muội, vừa nhìn thấy nàng đã nói.
Nhìn thấy ca ca tới, Thi Mẫn nâng lên khóe miệng, cười với hắn.
Mạc Phương Mẫn ngồi ở mép giường đưa tay lên trán nàng xem thử, vẫn còn nóng, đã qua nhiều ngày như vậy, sao lại không thấy chuyển biến tốt? Có phải mấy ngày qua, nàng lại bận tâm chuyện gì hay không?
Chỉ là không sao, hắn đã trở lại, về sau sẽ do hắn chống đỡ cái nhà này, Thi Mẫn coi như là một thiên kim không buồn không lo rồi.
"Ca. . . . . ." Nàng nghiêng cổ, dựa trên người ca ca, vòng tay qua bụng hắn. Thật tốt, ca ca trở về, vai dường như được nhẹ bớt.
" Lại muốn làm nũng, uống thuốc trước.
Hắn bưng thuốc đến trước mặt nàng, Thi Mẫn ho vài tiếng than thở, nhìn mặt mày ca ca cố chấp. Cái biểu tình này của ca ca chính là không được thương lượng.
Nổi hứng, nàng bưng thuốc lên ngửa đầu uống cạn, sau đó, gương mặt nhăn lại như ông cụ non.
Cái bộ dạng này của nàng, nào phải là gia chủ trầm ổn ngày thường? Mạc Phương Mẫn cưng chiều cười một tiếng, từ trong lòng ngực lấy ra kẹo đậu cho nàng, nàng đón lấy, nhét một viên vào miệng.
"Ăn ngon không? Là thứ lúc nhỏ muội thích ăn nhất." Mạc Phương Mẫn nhìn nàng, giọng cười yếu ớt, nụ cười như nắng ấm ngày xuân, làm cho lòng người thoải mái.
Nàng lại dựa vào bả vai ca ca, nhắm mắt lại, thật hy vọng trở lại khi còn bé, ngây ngốc sống qua ngày, cả ngày chỉ nhớ thương nhìn ca ca có thể mang đường cho mình hay không. Bạn đang đọc truyện trên diễn đàn Lê Quý Đôn, chúc mọi người luôn vui vẻ.
"Muội lớn rồi, cũng đã không ăn kẹo từ lâu rồi."
"Ta biết." Hắn nói xong, trong lòng lại thấy chua xót. Sau khi mẫu thân qua đời, nàng không ăn kẹo nữa, nàng nói ăn kẹo sẽ khiến cho con người ta hạ lòng phòng bị xuống, nghĩ rằng có cuộc sống an nhàn, không sóng không gió.
Nàng luôn lo lắng đề phòng, rõ ràng hắn mới là ca ca, nàng lại cướp hết tất cả mọi chuyện để bản thân mình gánh vác, nàng chưởng quản gia đình, kiếm ngân lượng, chỉ vì để cho hắn tránh lo âu về sau, chuyên tâm trên con đường làm quan.
Lời nàng thường nói nhất là: một ngày nào đó chúng ta sẽ để phụ thân lau mắt mà nhìn, nữ tử Thương gia cũng sẽ dạy ra đứa trẻ nổi trội xuất sắc.
Nàng kiêu ngạo, quật cường, nàng cường thế, có khả năng, nhưng. . . . . . Nếu như có thể, hắn tình nguyện nàng là nha đầu được nuông chiều ở lòng bàn tay, có chút tùy hứng, có chút hồ đồ, giống như Phân Mẫn vậy.
"Ca, chừng nào ca muốn cưới tẩu tử?" Nàng cười ngây ngô.
"Muội muốn tìm tẩu tử sao ?"
"Muốn, rất muốn." Giao phụ thân và ca ca cho tẩu tẩu, nàng mới có thể yên tâm hơn.
"Muội thích cô nương nhà nào, nói cho ca ca, ca ca liền tới nhà cầu hôn."
"Tại sao có thể hỏi muội thích ai, hôn nhân phải lưỡng tình tương duyệt, mới có hạnh phúc, ca ca, ta nghĩ muốn tẩu tẩu, chỉ có một điều kiện."
Nàng đưa ra một đầu ngón tay, mắt sáng ngời trước mặt ca ca. Mạc Phương Mẫn cười cười, bao ngón tay của nàng trong lòng bàn tay của mình.
"Điều kiện gì?" Hắn hỏi lại muội muội, đối với thê tử, yêu cầu của hắn là hiếu thuận phụ thân, thương yêu cô nhỏ, như đối với chính bản thân mình vậy.
"Nàng yêu huynh hơn bản thân mình."
"Có nữ nhân như vậy sao?"
"Đương nhiên là có, giống như mẹ của chúng ta vậy, nếu như huynh gặp phải cô nương như vậy, nhất định phải kính nàng, yêu nàng, vì nàng buông tha Thiên Kiều Bá Mị, Vạn Tử Thiên Hồng bên cạnh." [vì nàng bỏ qua những oanh yến bên cạnh]
Hắn hiểu ý định của muội muội, nỗi khổ của việc một thê nhiều thiếp, hai huynh muội ăn quá nhiều, hắn cũng giống nàng, không muốn dẫm lên vết xe đổ.
"Được, ca ca sẽ kiên nhẫn chờ, chờ cô gái như vậy xuất hiện."
"Nàng nhất định sẽ xuất hiện."
Hắn cầm bàn tay của muội muội, tay của nàng hơi thô, mang theo vết tích khắc sâu trong đời sống hằng ngày, đây không phải là tay của đại gia khuê tú, cũng là một đôi tay để cho hắn đau lòng.
"Vậy còn muội? Đối với chuyện hoàng thượng tứ hôn, nghĩ như thế nào?"
"Ca ca, nếu như không gả thì như thế nào?" Biết rõ kết quả của việc kháng chỉ là rơi đầu, nàng vốn không thể nói ra, nhưng nàng không muốn là hòn đá mặc người chèn ép, không muốn trở thành con cờ trong tay Hoàng đế để hắn đối phó với người kia.
"Ngươi không phải muốn gả cho Vinh Thân Vương sao?"
Nàng trầm mặc, nói không ra là muốn gả hay không, chỉ là. . . . . . Có một xíu không cam lòng. . . . . . Nàng hi vọng bản thân là thê tử duy nhất của hắn, là trân bảo trong lòng hắn, hi vọng mình và tẩu tử tương lại đều giống nhau.
Cúi đầu, chỉ tưởng tượng thôi cũng cảm thấy buồn cười.
Làm sao có thể, Vinh Thân Vương, có thân phận gì chứ? Hôm nay Hoàng đế ban thưởng một vương phi, ngày mai ban thưởng một trắc phi, mỗi khi tuyển tú vì thể hiện tình nghĩa huynh đệ, lại đưa mấy mỹ nữ tới vương phủ khai chi tán diệp, hắn có thể cự tuyệt sao? Đó là quy ngắn, là thể chế, là ai cũng không thể phá hư đạo lý hoàng gia.
Nàng cười, trong tươi cười có mấy phần bất đắc dĩ.
"Trong lòng muội nghĩ là thế nào, nói cho ca ca, nếu thật sự không muốn, coi như mũ cánh chuồn này cũng không còn, ca ca cũng muốn cầu xin Hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra." Mạc Phương Mẫn nâng cằm của nàng lên, để nàng nhìn mình.
"Nói bậy, bao nhiêu gian khổ học tạp, ca ca phải làm những gì mới có được vị trí ngày hôm nay? Ca ca là vĩ nhân trong lòng hương thân Tấn Châu đấy." Nàng không chút nghĩ ngợi liền phủ quyết đề nghị của ca ca.