Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Pinni
Hôn lễ chuẩn bị gấp gáp, Thi Mẫn luôn bận rộn bây giờ rất nhàn rỗi.
Hoàng Phủ Tĩnh nói: "Không cần quan tâm, toàn bộ để Lễ bộ đi làm việc, nàng cứ thanh thản ổn định chờ làm tân nương tử của ta đi."
Bà vú và mợ chuyện toàn bộ đồ cưới vào nhà, nhìn các nàng tiêu tiền như nước, tâm nàng lại đau, nàng gào khóc, nàng bày mặt thối ra, nàng không chừa mặt mũi, không hề vui vẻ vì được cả nhà chuẩn bị đồ cưới.
Ca ca nói: "Cứ coi như xài hết toàn bộ gia tài cũng không phải là muội, nha đầu nhà chúng ta phải gả thật thuận lợi vui vẻ."
Mợ nói: "Sợ cái gì, tất cả mọi thứ ở nhà này đều do con kiếm được, dù có mang hết qua Vương phủ cũng không quá đáng."
Bà vú khuyên nhủ: "Đây là mọi người thương yêu con, con cũng đừng can nữa."
Ai, nàng đúng là không quan tâm mặt mũi, nàng lại quan tâm đến vài lót trong chăn.
Thấy nàng đau lòng, Hoàng Phủ Tĩnh cười giao 50 vạn lượng ngân phiếu cho mợ, để cho nàng đặt mua đồ cưới, lại bị Mạc Phương Mẫn cự tuyệt.
Hắn sưng mặt lên: "Là ta gả muội muội, không phải Vương Gia gả muội muội."
Hoàng Phủ Tĩnh cười cười, hỏi thẳng trước mặt đại cữu tử: "Nha đầu, ta đổi tấm ngân phiếu này thành bạc, đặt ở 128 rương đồ cưới, thuận lợi vui vẻ xuất giá cùng nàng, như thế nào?"
Lời của hắn, khiến Thi Mẫn cười lông mày cong thành hình lưỡi liềm, nàng chỉ kém chưa vỗ tay vì hắn, ôm cổ của hắn hung hăng hôn một cái.
Hắn mới là người hiểu nàng nhất!
Thi Mẫn không thích đồ trang sức vàng bạc, không cần bảo thạch trâm vàng, nhưng mợ vẫn kiên trì đó là vì theo thường lệ, là thể diện, nếu làm theo ý của nàng, nàng sẽ đổi hết thành vàng thật, bạc trắng, mỗi ngày nghe tiếng chúng nó va chạm vào nhau.
Có biết âm thanh kia gọi là gì hay không? Gọi là 'an tâm' đây nè.
Nhưng Thi Mẫn không đáp, Mạc Phương Mẫn lập tức lên tiếng phản đối."128 rương đồ cưới Mạc phủ sẽ xử lý toàn bộ, không nhọc Vương Gia phí tâm."
"Vậy thì đổi thành 256 rương, đi dạo mấy vòng trong và ngoài Kinh thành luôn."
"Quá khoe khoang, Thi Mẫn gả vào Vinh Thân Vương phủ đã không biết là cái đinh trong mắt bao nhiêu người, nếu Vương Gia lại làm chuyện như vậy nữa, chẳng phải là đẩy nàng đến đầu gió đỉnh sóng sao."
Thi Mẫn nghe vậy gật mạnh, nàng tương đối lo lắng chính là gặp phải cướp, nếu vứt bỏ bất kỳ rương nào, nàng sẽ đau lòng không yên, nàng cũng không muốn khóc rống trên phố ngay trong ngày đại hôn.( P: Chết cười với tỷ)
"Bổn vương có lòng tin, sẽ bảo hộ nha đầu một đời bình an, cũng không nhọc đại cữu tử lo lắng."
Hai người mỗi người một câu, gần như cãi nhau, mọi người không hiểu, hai người vốn nên thông cảm cho nhau, tại sao sau khi Hoàng Phủ Tĩnh lộ thân phận, muốn kết hôn với Thi Mẫn, Mạc Phương Mẫn lại trở mặt.
Thi Mẫn cũng biết, ca ca đang đau lòng.
Mạc Phương Mẫn nhìn muội muội dần dần lớn lên, cuối cùng vẫn phải gả đi, dù có tìm khắp nơi, cũng không tìm được đối tượng tốt hơn Vinh Thân Vương này, nhưng hắn vẫn lo lắng, lo lắng gả vào nhà phú quý như vậy, muội muội chịu khi dễ, đành phải cố gắng gồng mình, làm chỗ dựa cho nàng.
Hắn muốn Hoàng Phủ Tĩnh hiểu, nhà mẹ Thi Mẫn luôn nâng nữ nhi ở trong lòng bàn tay để cưng chìu.
Dĩ nhiên, trong đó cũng có một chút xíu mùi dấm , hắn không bỏ được, muội muội luôn gắn bó ỷ lại nhiều năm qua, ngày sau. . . . . . Người thân nhất không còn là mình nữa.
Tâm tình Mạc Phương Mẫn cực kỳ phức tạp, không thể nói nhẹ nhàng mấy câu mà có thể giải quyết được.
Nhiều lần Hoàng Phủ Tĩnh muốn gặp Thi Mẫn, luôn bị đại cữu tử ngăn lại, Hoàng Phủ Tĩnh giận đến nghiến răng, nói thẳng muốn tìm một nữ nhân hung dữ đến sửa trị hắn.
Nhắc tới xuất giá, mặc dù Vinh Thân Vương phủ chỉ cách một bức tường, nhưng đáy lòng Thi Mẫn vẫn cảm thấy rất cô đơn, cái nhà này, nhân khẩu càng ngày càng ít.
Sư phụ Lưu Dục vào cung làm ngự y Tứ Phẩm, Hoàng Phủ Tĩnh cho hắn một tòa nhà, cuộc sống cũng hài lòng, mặc dù không có việc gì sẽ vòng lại đây xem đồ đệ một chút, nhưng cuối cùng vẫn không ở cùng một chỗ.
Hoàng Phủ Tĩnh trêu nói: "Nha đầu ngốc, chẳng lẽ nàng lại để cho sư phụ nàng ăn nhờ ở đậu cả đời sao, hắn có muốn lập gia đình hay không đây?"
Thi Mẫn cả kinh, hỏi: "Sư phụ có đối tượng"
Hoàng Phủ Tĩnh cười không đáp, hứng thú nhìn nàng, nàng biết nếu hắn không muốn nói, ai cũng đừng nghĩ đừng nghĩ moi được nửa điểm tin tức từ trong miệng hắn, nhưng người này rất quan trọng với nàng, vì vậy ỷ lại, náo loạn, gây ầm ỹ, nàng nhất định phải hỏi cho bằng được.
Hắn không chịu nổi, yêu thương sờ sờ đầu của nàng nói: "Nửa năm, chờ chuyện thành rồi, ta nói cho nàng biết đầu tiên."
Tình cảm của Mợ và Trang sư phụ sau nhiều năm cuối cùng cũng thành, đợi sau khi Thi Mẫn xuất giá, cũng chuẩn bị tổ chức hôn sự, rời khỏi Mạc phủ.
Trang sư phụ sau khi được Hoàng Phủ Tĩnh tiến cử, lên làm Lại Bộ Thượng Thư, rất được Hoàng thượng ưu ái, tiền đồ sáng lạng, mợ đi theo hắn, đương nhiên sẽ không chịu bạc đãi.
Con trai bà vú đã nhiều lần đến Mạc phủ xin phép, nói mẫu thân tuổi đã lớn muốn đón bà về nhà phụng dưỡng, lúc trước, bà vú không yên lòng huynh muội Thi Mẫn, hôm nay bọn họ đã trưởng thành độc lập, bản thân cũng nghĩ đến chuyện này.
Thi Mẫn hiểu, làm người không thể quá ích kỷ, giữ bà vú lại nhiều năm như vậy, tước đoạt tình cảm của mẹ con người ta đã là không đúng, mà nay cưỡng cầu nữa, lòng riêng không khỏi quá nặng.
Bên cạnh phụ thân thêm hai nha đầu thông phòng, cả hai đều không phải là người ồn ào, những ngày sau này coi như hài lòng.
Ca ca biểu hiện tốt trước mặt Hoàng thượng, nhân tiện đề bạt chức quan của phụ thân.
Ngày Thánh chỉ ban xuống, phong Mạc Lịch Thăng làm quan Chính Lục Phẩm hộ bộ, ông cảm thán nói: "Thầy tướng nói thật chính xác, ta không thể rời khỏi ba mẫu tử các con, phúc khí của ta đều do các con mang lại."
Pinni- diễn đàn Lê Quý Đôn
Bây giờ Mạc Lịch Thăng không quản mọi chuyện trong phủ, chỉ để ý đến công chuyện bên ngoài, người một nhà ở chung, cũng hoà thuận vui vẻ.
Mạc Phân Mẫn xuất giá, mặc kệ có phải là cam tâm tình nguyện hay không, Hoàng Phủ Tĩnh cũng là người làm mai, Thi Mẫn mặc dù hơi tức, mặc dù giận đại tỷ động thủ với nàng, nhưng vẫn nghĩ tới, dù sao cũng là tỷ muội , vì vậy liều mạng gom góp, cho nàng ta 32 rương đồ cưới.
Trước khi xuất giá, Mạc Phân Mẫn chạy đến trước mặt Thi Mẫn náo loạn mấy lần rồi trở về, tức giận mắng nàng không thể chứa người, nói muốn mở to mắt, nhìn nàng nhận phải kết cục gì, còn nói vẻ thùy mị này của Thi Mẫn chẳng được bao lâu, sẽ khiến Vương Gia không thèm để ý.
Chuyện nàng ta làm khiến Mạc Lịch Thăng muốn giữ lại đồ cưới, đuổi nàng ta ra khỏi Mạc phủ, mặc kệ chuyện của nàng ta.
Thi Mẫn nghe xong không khỏi than thở, Hoàng Phủ Tĩnh sao lại thơm như vậy chứ, trêu hoa ghẹo nguyệt, ai cũng muốn dính vào.
Tóm lại, sau khi Mạc Phân Mẫn xuất giá, hôn sự làm có chút vội vàng, ngày xuất giá ấy, Thi Mẫn làm cho người đi đón Giang Mị Nương trở về thêm trang cho nữ nhi.
Mặt Giang Mị Nương vàng vọt, đầy nếp nhăn, gầy trơ xương, cả người trong nháy mắt như già thêm ba mươi tuổi, Thi Mẫn sắp nhận không ra bà ta.
Nhưng mặc dù biến thành như vậy, bà ta vẫn còn vênh mặt hất hàm sai khiến, coi mình là Mạc phủ phu nhân, Mạc Lịch Thăng không muốn nhìn bà ta thêm chút nào nữa, mà Thi Mẫn chỉ có thể âm thầm sầu thán.
Thi Mẫn nằm ở bên cửa sổ, nhìn Trật Miêu trong sân, đó là dược liệu mới trồng.
Cửa hàng hoa lụa đưa cho mợ làm hồi môn, Tế Từ đường cho sư phụ, về sau có thể kiếm tiền chỉ còn lại trang viên ngoài Kinh thành, nàng muốn bán hạ mấy gian hàng ở phố, giúp Mạc phủ tăng thêm thu nhập.
Ca ca nói: "Sau này muội phải quản chuyện của Vương phủ, làm sao có thời giờ xử lý cửa hàng, không bằng mua thêm vài chục người giúp quản lí, giống như trang viên vậy, mọi thứ, đều có người trông coi."
Nàng suy tính nửa ngày, mới quyết định tìm người lương thiện thạo việc đồng áng , trước tiên trong viện thử trồng dược liệu đắt giá, nếu có thể thành công, về sau trang viên sẽ làm giống như vậy.
Mặc dù phải gả ra ngoài, trong lòng nàng vẫn phải tính toán thay nhà mẹ, phải chờ chị dâu mới vào cửa, nàng mới có thể an tâm mà buông tay.
"Nghĩ gì mà chuyên tâm như vậy?"
Edit: Pinni- dd Lê Quý Đôn
Hoàng Phủ Tĩnh không biết xuất hiện từ bao giờ, Thi Mẫn quay đầu, phát hiện hắn đứng ở phía sau mình, hắn cầm tay của nàng, để cho nàng tựa vào trên người mình, cùng nhau nhìn Trật Miêu mới trồng bên ngoài.
"Sau khi thiếp xuất giá, người trong nhà càng ngày càng ít."
"Vậy nàng mau hối thúc đại cữu tử mau chóng tìm một tân nương tử đi.”
"Chuyện như vậy sao có thể thúc giục, quan trọng là tâm đầu ý hợp, nếu như cứ chọn đại một ai đó, gặp phải Giang Mị Nương thứ hai, vậy thì phiền hết sức.
"Nàng vẫn chưa biết?" Hắn kinh ngạc hỏi.
"Biết cái gì?"
Hoàng Phủ Tĩnh cố làm ra vẻ thần bí, cười nói."Xem ra đại cữu tử vẫn chưa nói gì."
Là có ý gì. . . . . . Nàng xoay người, ngửa đầu chống lại mắt của hắn, cười cười hai hàng lông mày khẽ cong. "Nói mau, chàng biết cái gì rồi?"
"Cái này không thể tiết lộ được, đến lúc đại cữu tử biết, nhất định sẽ tìm ta tính xổ, hắn càng ngày càng không vừa mắt ta."
Hoàng Phủ Tĩnh đáng thương nói, ai chẳng biết, mỗi khi giằng co hắn đều chiếm thượng phong, chỉ có ở trước mặt Thi Mẫn, hắn mới nhún nhường hai, ba phần.
"Chàng cứ lặng lẽ nói cho thiếp biết, thiếp nhất định sẽ không nói cho ca ca biết là do chàng nói." Nàng nắm ống tay áo của hắn, kéo qua kéo lại, mặt mong ngóng.
Thấy nàng như vậy, lòng hắn không cứng nổi nữa, cánh tay lắc lư liên tục, hắn ôm nàng vào ngực, cằm dán vào cái trán sáng bóng của nàng, nhỏ giọng nói: "Ca ca nàng có người trong lòng rồi, nhưng vẫn chưa xác định được người ta có nguyện ý hay không, nên mới không dám lộ ra."
"Là ai ?"
" Dòng chính nữ của Hộ bộ thượng khanh Bạch Hựu Đường, Bạch Xán Doanh."
"Người trong nhà như thế nào?"
"Bạch gia không phải thế gia đại tộc, chỉ có Bạch Hựu Đường nhậm chức trong quan trường, nhưng đệ đệ hắn cũng là hoàng thương, hàng năm đồ sứ trong cung sử dụng đều là Bạch gia cung ứng.
"Bạch Xán Doanh từ nhỏ tư chất đã hơn người, thông minh hơn các ca ca đệ đệ, rất được sư phụ tán dương, vị Bạch cô nương này không giống những đại gia khuê tú bình thường, suốt ngày nhốt ở trong nhà không bước ra cửa chính, cái gì cũng không biết , trái lại nàng rất thân với nhị thúc, từ nhỏ đi theo nhị thúc học tập doanh thương, mấy năm này tự mình kinh doanh cửa hàng son phấn, lại làm rất sôi nổi, danh tiếng cũng truyền vào trong cung rồi."
"Ca ca thiếp và Bạch cô nương quen biết nhau như thế nào?"
"Bạch cô nương vì làm son phấn, đến Tế Từ đường mua dược liệu, Lưu sư phụ không có ở đây lại đụng phải đại cữu tử, đại cữu tử tác phong nhanh nhẹn, lịch sự, Bạch cô nương tự nhiên là vừa gặp đã thương, sau đó hai người lại gặp nhau vài lần trong bữa tiệc của các đại thần, nghe nói, hai người đều có ý tứ, chỉ là đại cữu tử cưng muội muội, thờ ơ với chuyện hôn sự của bản thân, không chịu tới cửa cầu hôn. . . . . ."
Hoàng Phủ Tĩnh cẩn thận nói hết những chi tiết của câu chuyện cho nàng, nhưng lại không nói vì sao hắn có được thông tin về Bạch cô nương, nói Tế Từ đường có hoa thược dược tốt nhất, cũng không nói đến chuyện Lưu Dực hẹn Mạc Phương Mẫn, nhưng hắn lại không có ở trong tiệm, không đề cập tới người nào quạt gió bên tai Bạch Hựu Đường. . . . . .
Tóm lại, nhìn thế nào cũng thấy chuyện này không liên quan đến Hoàng Phủ Tĩnh, nhưng khắp nơi đều có bút tích của hắn.
"Thật tốt quá, thiếp đi nói với phụ thân. . . . . ." Nàng quýnh lên, nhảy dựng lên, sắp chạy ra ngoài.
Một tay hắn ôm nàng lại, chọc chọc cái trán của nàng nói: "Không vội, dục tốc bất đạt ( nóng vội thì không thể thành công), nàng để trong lòng là được, nói cho nàng biết, là muốn nàng chuyên tâm làm tân nương tử, không phải lo lắng đông, lo lắng tây, thỉnh thoảng có thể lệ thuộc vào tướng công là Vương gia, sẽ không thiệt thòi ."
Nàng cười, trong lòng cũng thấy có lỗi với hắn. Hắn nói không sai, nàng luôn lo lắng cho người nhà, nhưng lại không quan tâm nhiều đến hắn. "Thật xin lỗi."
"Nha đầu, về sau có thể đưa thứ bậc của ta lên đầu tiên được không, không cần luôn lo lắng cho những người khác?"
"Thấy mùi rồi nha?" Nàng ôm cổ của hắn, bước đi thong thả, hôn lên mặt hắn.
"Đúng." Hắn nâng mặt của nàng lên, đáp lại nụ hôn của nàng, trả lại lễ, hắn là thương nhân tốt không thích chiêm tiện nghi của người ta.Pinni.
Nàng vòng tay ôm hông hắn, dựa sát vào bộ ngực hắn, từ từ nói: "Không biết nha, lúc trước không biết thân phận của chàng, không biết chàng muốn làm cái gì, trong lòng hoang mang, luôn nghĩ tới chàng, lòng liền tràn đầy u buồn.
"Nghĩ đến chàng có tốt không? Đại nương và đại ca có phải còn khi dễ chàng hay không? Nếu như bị thương có nhớ dùng thuốc hay không? Chàng có ngốc đến độ không hiểu được xu cát tị hung hay không? Biết rõ chàng là đấng mày râu, có đầy đủ năng lực để có thể sống thư thái, nhưng vẫn không nhịn được lo lắng.
"Cho đến khi biết chàng là Vinh Thân Vương, hơn nữa đi tới chỗ nào cũng có thể nghe thấy sự tích quang vinh của chàng, biết chàng ra tay như thế nào trên triều! ! Trừ dị nghị, mang lại hạnh phúc cho dân chúng, biết chàng làm sao để đối phó với ám toán của Vương hoàng hậu, lãnh binh tiêu diệt phản tặc Vương thị như thế nào. . . . . .
"Trong lúc bất chợt, hình tượng của chàng trong lòng thiếp đã cường đại lên rất nhiều, chàng biến thành thần, có thần lực chí cao vô thượng, giống như dù trời sập xuống một tay chàng cũng có thể chống lên, đối với chàng, thiếp không biết phải lo lắng thế nào."
"Đây là khích lệ sao?" Hắn cười ôm sát nha đầu trong ngực.
"Nếu không thì sao? Nghĩ đến nửa đời sau sẽ không cần quan tâm người khác, ngược lại được người khác quan tâm , cảm giác rất tốt"
Nàng thỏa mãn thở dài.
"Nàng là tiểu nương tử giảo hoạt."
"Chàng thích không?"
"Thích, rất thích."
"Như vậy rất tốt, thiếp muốn dựa vào ý thích của chàng, ở trong Vương phủ phách lối, muốn làm gì thì làm, làm một đại đố phụ rõ đầu rõ đuôi, đuổi hết những nữ nhân muốn dính đến chàng đến chân trời."
"Vậy nàng ăn khổ sao?”
"Ăn khổ cái gì, là ghen tỵ, là lòng dạ hẹp hòi, là......"
Nàng nghiêng đầu nhìn hắn, càng nhìn trong lòng càng ngứa ngáy khó nhịn. Khó trách mỗi người đàn bà đều muốn dính vào hắn, người ta chính là khôi ngô, tuấn tú, chính là, là . . . . . . là để cho người ta càng nhìn càng yêu. . . . . .
"Đợi chút."
Nàng thu lại lời nói, đóng cửa sổ, cửa chính lại, nhìn một lượt, xác định quanh mình không có ai, nàng trở lại trước người hắn, cười đến gian tà.
Hắn cũng cười, còn cười gian tà hơn nàng, không cần phải nói, hắn cũng có thể nhìn thấu cử động của nàng.
Quả nhiên, ngay sau đó, nàng bước nhẹ, dán môi mềm mại lên môi của hắn, nhưng nụ hôn không ấm không nóng này, sao mà đủ? Hoàng Phủ Tĩnh nâng cằm của nàng lên, cúi người, che môi của nàng lại.
Hắn nếm môi nàng một cách vui vẻ, trằn trọc lưu luyến, hắn trêu đùa cái lưỡi thơm tho của nàng, cùng chơi đùa, hắn càng hôn càng sâu, cho đến hai người thở dốc mới thôi. . . . . .
Ánh nên đỏ rực đang thiêu đốt, tim nàng nhảy thình thịch, bên dưới khăn trùm đầu, tất cả đều là màu đỏ, nàng chỉ nhìn thấy chân của hai người, chân to và chân nhỏ, hai đôi chân song song nhau.
Hắn cầm tay của nàng, không ngừng hai từ ước hẹn vào lòng bàn tay của nàng.
Cuối cùng thì người trong phòng cũng đi hết ra ngoài, Thi Mẫn cũng không biết, những người đó đều bị ánh mắt lạnh như băng của hắn quét ra ngoài .
Nàng chỉ biết cửa đóng lại, liền nhẹ giọng hỏi: "Muốn ước hẹn cái gì?"
Nàng nghe thấy hắn cười khẽ, lại nghe thấy hắn nói: "Ước định cả đời này, nàng chỉ có ta...ta chỉ có nàng, ai cũng không thể chen vào giữa đôi ta."
Nàng cười, âm thanh trong trẻo như chuông bạc bên cửa sổ. "Được, ước định."
"Vậy bây giờ ta muốn nhìn nàng một chút." Hắn chưa bao giờ cẩn thận như vậy.
Nàng gật đầu một cái, xoay mặt về phía hắn, một cây cân, gẩy khăn voan đỏ của nàng lên.
Nhìn hắn nàng, không hề chớp mắt, xiêm áo đỏ rực, ánh nến đỏ rực, tân nương của hắn cũng đỏ rực đang mỉm cười với hắn.
Trong trán nàng có nhàn nhạt anh khí, ánh mắt sáng lấp lánh, giống như vì sao trên bầu trời.
Khi đó, hắn đang trên chiến trường, trên bầu trời đen tối, mỗi một ngôi sao nhỏ đều biến thành ánh mắt của nàng, mắt cười, mắt khóc, mắt giận, mà trong mỗi đôi mắt ấy, đều có bóng hình của hắn.
Hắn tưởng tượng nàng đang nhớ mình, tưởng tượng nàng vuốt ve ngọc bội của mình để nhớ lại quá khứ, hắn có rất nhiều tưởng tượng, mà trong mỗi tưởng tượng đó, đều có bóng dáng của nàng.
Cuối cùng thì nàng cũng là của hắn, sóng vai nhau cùng ngồi chung một chỗ.
Thỏa mãn thở dài, hắn nâng mặt của nàng lên, mắt đối mắt, lông mày đối với lông mày, hắn cười đầy mãn nguyện.
"Nhìn đủ chưa?"
"Không đủ, muốn nhìn cả đời, vậy mới đủ."
Hắn cầm tay của nàng, cẩn thận đặt trong lòng bàn tay mình. Rốt cuộc. . . . . . Rốt cuộc nơi này không chỉ là Vinh Thân Vương phủ, mà là nhà, có hắn, có nữ tử mà hắn yêu.
"Vậy thì nhìn cả đời đi."
"Được, sẽ không muốn quay đầu nhìn người khác, mặc kệ nàng có già, thay đổi hay không." Hắn hứa hẹn.
Hoàng Phủ Tĩnh nhìn nàng, ánh mắt đưa tình, tràn đầy cảm động, lời của hắn quá ngọt, quá mật, đúng là làm cho người ta thưởng thức đến nghiện.
Thi Mẫn le lưỡi, thẹn thùng, nóng nảy, mang theo bộ dáng mấy phần điềm đạm đáng yêu , này không có nửa điểm giống nha đầu của hắn, nhưng hắn thích diện mạo mới này của nàng .
"Có thể đi tới chỗ nào, đều màng thiếp theo hay không, để thiếp biểu thị quyền sở hữu khắp nơi?"
Phốc, hắn tưởng tượng ra cảnh mình dắt theo con chó nhỏ là nàng chạy, bật cười.dd,l3,quy,d0n.
"Được."
"Thiếp như vậy có phải quá cường thế, quá bá đạo, quá không hiểu quy củ hay không?"
"Là cường thế, bá đạo, không hiểu quy củ."
Chỉ là, muốn làm thê tử của hắn thì phải cường thế, bá đạo, không hiểu quy ngắn, những thứ nữ nhan kia hắn nhìn nhiều rồi, không một ai có thể tiến vào trái tim hắn.
"Sao có thể làm vậy? Chàng đã cưới thiếp, lại không thể hối hận." Nàng nâng khuôn mặt hài lòng và kiêu ngạo lên, mà hắn, nhiệt tình yêu thương nàng hài lòng kiêu ngạo.
"Đúng vậy, phải làm gì đây? Lại không thể hối hận, không thể làm gì khác hơn là làm việc có lợi nhất cho bản thân mình, dù sao cũng đã cưới vào cửa."
Hắn siết chặt mặt của nàng, đứng dậy, ôm ngang nàng lên, ôm nàng đến phía sau bình phong, nơi đó có một cái thùng gỗ to lớn , nước nóng còn đang bốc hơi, hắn nhanh chóng cởi bỏ đồ cưới của hai người, áo đơn, quần áo. . . . . . Trút bỏ từng tầng một.
Nàng không có khước từ chút nào, chỉ là mang theo nụ cười, nhìn giọt mồ hôi trên trán của hắn.
Sợ, là bởi vì không biết, không xác định, không biết bản thân sẽ làm sao để lên chức trượng phu, mà hắn. . . . . . Đã cho nàng giúp nhiều hiểu rõ và xác định.
Vòng lên hông của hắn, nàng hiểu, tối nay nàng sẽ trở thành nữ nhân của hắn.
Hắn cúi đầu, bao trùm lên môi của nàng, răng môi lưu chuyển , bàn tay to của hắn đặt lên nơi mềm mại của nàng, một hồi tim đập nhanh, hơi thở dốc, ngón tay thô ráp của hắn vơi những hết chai kích thích thần kinh của nàng.
Hắn rút hết trâm ngọc trai trên đầu nàng ra, mái tóc trong nháy mắt chảy xuống, giống như nước rơi xuống lưng ngọc của nàng, để cho nàng tăng thêm mấy phần quyến rũ.
Hắn đam vào bên trong nàng, kéo chân nàng vòng qua bụng của mình, nước ấm áp dán lên da thịt hai người, nàng có thể cảm nhận được hơi thở của hắn bên tai mình , lồng ngực nóng bỏng của hắn, cảm thấy biến hóa của hắn, ôn nhu ám muội làm lòng nàng cuồng loạn không thôi.
Kéo nàng về phía mình, dán sát hai cỗ thân thể không còn khoảng cách.
Tay của hắn khẽ vuốt trên người nàng, nơi tay hắn đi qua, da thịt trắng trẻo nổi lên mấy đóa mới mai, hắn rất vui mừng, rốt cuộc tiểu nha đầu thích khóc trên đỉnh núi đó đã gắn kết cả đời với hắn.
Mang theo khí phách hôn dọc cơ thể của nàng, rơi vào xương quai xanh, trằn trọc lưu luyến.
Hắn nâng cao thân thể của nàng, để nụ hôn tiếp tục đi xuống, cắn nhẹ hai điểm hồng anh của nàng, nàng phát ra tiếng thở gấp thật thấp, khiến hắn cũng không khống chế nổi dục vọng mất hồn nữa, húc một cái lên trên, nàng đã chân chính trở thành thê tử của hắn.
Nước chảy bắt đầu khởi động, mang theo kích cuồng, hắn dẫn nàng bước vào thế giới vô ngân, thế giới kia chỉ có hai người hắn cùng với nàng, lại không có người bên cạnh nhúng tay vào, hắn biết, hắn yêu nàng một đời một thế. . . . . .
Nàng mệt mỏi, nằm bò trên người của hắn, hắn ôm lấy nàng, ánh mắt cười nhìn chằm chằm cái gáy của nàng, đột nhiên hắn bật thốt lên hỏi: "Cảm thấy, không khiến bản thân thất vọng chứ?"
"A?" Thi Mẫn u mê, sao lại hỏi một câu như vậy, không đầu không đuôi, muốn nàng trả lời như thế nào?
Hắn nâng cằm của nàng lên, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng sau khi mây mưa, giống như cuốn sách yên lặng chầm chậm nói, "Mợ, giúp ta thắp mấy cây nến đến đây đi, ta sợ không thấy rõ, ngộ nhỡ khâu da cho người ta, ngày sau trên người hắn đông nhăn một khối, tây nhăn một cục, vậy thì thật xin lỗi mỹ nương tử của vị đại ca này nha."
Hắn, đầu óc hắn làm từ cái gì? Lại không sót một chữ. . . . . .
Thấy nàng ngẩn người, hắn không nhịn được cười to, đứng dậy, một tay vớt nàng từ trong nước ra.
Nàng bị thả lên giường, trọng lượng nặng trĩu lập tức đè lên, còn chưa kịp phản ứng, hắn đã mở ra một đoạn phong vân tươi đẹp mới. . . . . .
____________________0.0____________________
Hoàn rồi nhé các nàng, cám ơn các nàng đã ủng hộ trong thời gian qua.