Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ngô Lão Cẩu là bị Tam Thốn Đinh liếm tỉnh lại.
Đầu lưỡi Tam Thốn Đinh liếm trên mặt có chút cảm giác ngứa ngứa quen thuộc, Ngô Lão Cẩu nhắm mắt nhưng tay lại theo thói quen đẩy con chó nhỏ xuống, nhưng qua nửa phút cũng không nghe thanh âm ho khan của quản gia, lúc này mới nhớ mình bây giờ không phải là đang ở trong Ngô gia ở Trường Sa, mà đang ở dưới đấu ở Bắc Bình. Nếu nhớ không nhầm, lúc trước hình như còn dựa vào người Trương Khải Sơn cùng nhau ngủ.
“Dậy rồi?” Bên tai đột nhiên vang lên giọng nói quen thuộc.
Là Trương Khải Sơn không sai.
Sau đó đầu óc nháy mắt tỉnh táo trở lại.
Ngô Lão Cẩu đột nhiên mở mắt ra, trước mặt là một đôi mắt to tròn màu ngọc, cũng chính là cái đầu nhỏ nhỏ của Tam Thốn Đinh đang nghiêng nghiêng nhìn mình.
Ngô Lão Cẩu thẩn thờ, tâm nói nếu Tam Thốn Đinh đã đến, vậy Chung Thanh chắc cũng đến rồi. Nghĩ như vậy, vừa đưa mắt, quả thật không sai, Chung Thanh đang ngồi cách đó không xa, nhìn qua giống như là đã chờ được một lúc rồi. Tuy là trên mặt hắn khó nén vẻ mệt mỏi, nhưng may là trên người không có vết thương gì nghiêm trọng, có lẽ nhờ khả năng dẫn đường không tệ của Tam Thốn Đinh, ít nhất không gặp phải cái gì quá phiền toái.
Thấy Ngô Lão Cẩu đã tỉnh, mà lúc nãy có dò xét qua trán y đã bớt sốt, Trương Khải Sơn đứng dậy nói: “Kế tiếp, nghĩ xem làm sao ra khỏi chỗ này.”
Ngô Lão Cẩu cũng đưa tay chống đất đứng lên, nghe vậy nói: “Ngài biết làm sao để ra ngoài?”
Trương Khải Sơn bỗng nhiên quay đầu nhìn nhìn Ngô Lão Cẩu, lại liếc mắt qua Chung Thanh, dừng một chút nói: “Mặt gương đồng này được gọi là kính thấu quang, khi có ánh sáng chiếu vào mặt kính, hoa văn dưới tấm kính sẽ hiện lên trên mặt rồi chiếu lên trần nhà. Tuy là bây giờ nhìn không thấy gì trên trần nhà, nhưng thật ra trên đó có khắc hoa văn giống y như hoa văn trên kính. Lúc hoa văn chồng lên nhau, cửa ngầm sẽ mở ra. Đến lúc đó các người chạy qua chân tường bên kia làm thang người trèo lên trước, nhưng phải mau lẹ, thời gian cơ quan mở ra rất ngắn.”
Ngô Lão Cẩu nghe vậy cứng đờ, tâm nói bức tường này cao như vậy muốn nhảy lên rất khó, nhưng hai người hợp lực treo lên chắc là cũng được, nhưng người kia bị bỏ lại thì phải làm sao, liền hỏi: “Vậy còn ngài?”
Chưa đợi Trương Khải Sơn tiếp lời, Chung Thanh đã giành trước đáp: “Phật Gia, chuyện này xin giao cho thuộc hạ làm!”
Ngô Lão Cẩu nhìn lại, ánh mắt kiên cường của Chung Thanh dán chặt vào Trương Khải Sơn, trong giọng nói mang theo dũng cảm và cố chấp của một quân nhân.
Không ngờ Trương Khải Sơn trầm ngâm một hồi lâu, nhất thời không nói.
Ngô Lão Cẩu cảm thấy rõ ràng, Chung Thanh lần này chủ động xin đi giết giặc, đương nhiên là bởi vì không muốn chủ tử gặp chuyện không may. Nếu theo bình thường, Trương Khải Sơn chắc chắn sẽ buông tay, bởi vì hắn rất tin tưởng năng lực của Chung Thanh. Nhưng lần này lại không đồng ý, có lẽ người bị bỏ lại này nhất định sẽ rất khó có thể thoát ra khỏi đây.
Vì thế không khỏi cảm thấy thở dài, lão tử dù sao cũng nổi danh đổ đấu, các người cũng không suy xét đến ta, cũng quá là con mẹ nó khinh người. Lập tức suy nghĩ một lát sau nói: “Nếu cần phải phản xạ ánh sáng đến nóc nhà, thì cần phải có một người cầm đèn mỏ điều chỉnh ánh sáng và góc độ để hoa văn có thể chồng lên nhau, nhưng cửa ngầm này chỉ mở có một lần, hơn nữa nếu người ở lại không kịp đi, có thể sẽ bị gương đồng hút mất hồn. Tôi nói đúng không?”
Trương Khải Sơn đưa đôi mắt u ám nhìn về phía Ngô Lão Cẩu, không nói gì.
Ngô Lão Cẩu cúi đầu sờ sờ lông Tam Thốn Đinh, nói: “Nếu như vậy, hay là để cho Tam Thốn Đinh ngậm đèn điều chỉnh phương hướng, lúc cửa ngầm mở ra, các người đi trước, tôi sẽ kéo Tam Thốn Đinh lên sau. Kéo một con chó so với kéo một người thì nhanh hơn nhiều.”
Trương Khải Sơn nghe vậy cũng không có chút giật mình, hiển nhiên là đã từng nghĩ đến cách này, nhưng hắn biết Tam Thốn Đinh rất quan trọng đối với Ngô Lão Cẩu, vì thể nhíu nhíu mi, nói: “Vậy thì phải hy sinh bộ quần áo của cậu.”
Ngô Lão Cẩu mỉm cười, không nói thêm lời nào. Con chó nhỏ dùng mũi cọ cọ tay y, nức nở hai tiếng rồi cũng không phát ra tiếng động gì nữa.
Chung Thanh cũng không ngốc, nghe xong liền biết Ngô Lão Cẩu định xé áo làm dây để cột vào người Tam Thốn Đinh, sau khi cửa ngầm mở ra thì có thể kéo nó lên.
Thời gian không thể trì hoãn, lúc Ngô Lão Cẩu cởi áo chuẩn bị làm dây, Chung Thanh đã bắt đầu dạy Tam Thốn Đinh cách ngậm đèn mỏ. Có lẽ lúc trước một người một chó hoạn nạn có nhau, bây giờ Tam Thốn Đinh cũng không có khúc mắc gì với Chung Thanh nữa, ở trong tay hắn cũng không sủa to.
“Nhanh.” Trương Khải Sơn vẫn chú ý vào đồ án trên mặt kính, bỗng nhiên lên tiếng.
Ngô Lão Cẩu đang cột dây vào người Tam Thốn Đinh, một đầu cột vào cổ tay mình, nghe vậy đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy trên đỉnh đầu có một cái bóng kỳ lân màu đen phản chiếu, giống y hệt con kỳ lân ở trước miếu thờ!