Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Thật vậy sao?”Nhị Nguyệt Hồng vừa dỡ lớp diễn trang xuống, chợt nghe được thủ hạ báo tin sáng nay Ngô Lão Cẩu đã ra khỏi thành, xem chừng là đi hạ đấu, nhưng kì lạ lại là đi chung với thủ hạ của Trương Đại Phật Gia.
Nhị Nguyệt Hồng vừa hát xong, Giải Cửu lúc này đang tự nhiên đứng một bên, lúc hạ nhân bẩm báo tin tức cho Nhị Nguyệt Hồng hắn cũng không kiêng dè gì. Nghe được tin đó, hắn khẽ gõ chiếc quạt, lầm bầm trong miệng: “Không thể tin được, Tiểu Ngũ vì Hoắc nha đầu mà làm mấy chuyện này.”
Nhị Nguyệt Hồng nghe như không nghe, hừ một tiếng, uống một ngụm Thiết Quan Âm, nhẹ nhàng nở nụ cười nhợt nhạt: “Ai đang giúp ai còn không biết đâu.”
Đương nhiên, nếu để Ngô Lão Cẩu nghe được những lời này chắc chắn sẽ không thừa nhận, ít nhất hiện tại sẽ không thừa nhận —— trong mối giao dịch này, y chính là người bị lỗ nhất.
Cái đấu bọn họ hạ lần này, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Đây chính là một cái mộ của Đại tướng quân Minh triều, nằm ở một cái thôn xa xôi hẻo lánh ở Ngạc Nam. Trong mộ cũng không có gì nguy hiểm mà Ngô Lão Cẩu chưa gặp qua, nhưng vì tên hạ nhân tham lam muốn lấy một món bảo bối trên người mộ chủ làm cho bánh tông sống dậy, Ngô Lão Cẩu vì cứu tên hạ nhân kia mà suýt chút nữa…
Nói ngắn gọn là tự dưng có một loại ma pháp nào đó làm cho thần trí bất minh, lúc cặp móng vuốt sắc nhọn của con bánh tông lông đen lao đến, y vẫn đứng ngây ngốc tại chỗ không phản ứng. May là trong lúc ngàn cân treo sợi tóc thì Tam Thốn Đinh sủa điên cuồng, y khó khăn lắm mới thoát khỏi móng vuốt của bánh tông, nhặt được cái mạng nhỏ về.
Tuy rằng tên hạ nhân kia nơm nớp lo sợ không ngừng hướng Ngô Lão Cẩu giải thích, chỉ vì Trương Đại Phật Gia từng nói ra khỏi Trường Sa nhìn thấy Ngũ gia như thấy Phật Gia, hiện giờ Ngũ gia suýt chút vì mình mà bỏ mạng trong cổ mộ, hắn có một trăm cái mạng cũng không dám chọc giận Trương Đại Phật Gia. Bất quá lần này tính ra thu hoạch không tệ, vì vậy Ngô Lão Cẩu cười híp mắt nói không sao không sao, nếu sau này Phật Gia có trách tội, y sẽ thay hắn cầu xin.
Tên hạ nhân kia tuổi còn trẻ, nghe xong liền cảm động rơi nước mắt, lập tức thề nói nếu sau này Ngũ gia có gì cần sai bảo, nhất định vượt lửa qua sông không từ chối.
Ngô Lão Cẩu là loại người mà gặp ai cũng có thê xưng huynh gọi đệ, vô cùng trượng nghĩa, tính tình sảng khoái của tên hạ nhân này y cũng rất thích, tương đối dễ thân cận hơn so với người khác. Bọn họ càng thân thiết thì khó tránh khỏi có người bất mãn, không khỏi sinh ra chút chuyện, đương nhiên chuyện này về sau nãy nói tiếp.
Đoàn người rời Trường Sa nửa tháng, trước khi về nhà thì Ngô Lão Cẩu vẫn là theo đoàn người đến Trương phủ, dù sao trong này đều xem như là hàng của Trương Khải Sơn.
Chuyến này đi huynh đệ không tổn hao một cọng tóc nào, mang về cũng không ít minh khí, lúc đối mặt với Trương Khải Sơn, trên mặt Ngô Lão Cẩu còn có chút đắc ý vẻ: “đại công cáo thành!” Nhưng y cũng không đề cập đến chuyện mình suýt chút nữa chết ở trong đấu.
Trương Khải Sơn nhìn thấy gương mặt tươi cười của Ngô Lão Cẩu, nhịn không được khẽ cười. Đang định chọn một viên dạ minh châu tốt nhất đưa cho Ngô Lão Cẩu, người đó lại nhảy dựng lên như mèo bị dẫm đuôi khoát khoát tay áo: “Hôm nay nều nhận viên minh châu này, tâm ý của tôi cũng bị uổng phí. Từ giờ về sau sẽ không dám hợp tác cùng Phật Gia nữa.”
Trương Khải Sơn nghe xong trầm ngâm một lát, cũng không miễn cưỡng, chỉ giương mắt nhìn Ngô Lão Cẩu: “Như vậy vất vả cho Ngũ gia rồi, trờ về nghỉ ngơi cho tốt, vài ngày sau lại tái tạ ơn.”
Nhìn thấy hai tròng mắt tối đen sâu không đáy của Trương Khải Sơn nhìn chằm chằm mình, Ngô Lão Cẩu bỗng cảm thấy hai lỗ tai có chút nóng. Y cười gượng hai tiếng, thuận thế nói là có chút mệt mỏi, phải quay về nhà ngủ một giấc, còn nói cảm ơn này nọ, thật sự là không cần, mọi người là huynh đệ tốt giúp đỡ nhau một chút cũng là việc nên làm.
Ngô Lão Cẩu đương nhiên sẽ không nói cho Trương Khải Sơn biết lúc mình ở trong đấu, lúc bị ảo giác của bánh tông thì nhìn thấy —- không biết sao lại nhìn thấy hôn lễ thành thân của Đại tướng quân Minh triều, quỷ dị chính là Đại tướng quân kia giống y hệt Trương Khải Sơn, càng quỷ dị là sau khi bái thiên địa thì tướng quân đã giở khăn voan của tân nương lên, Ngô Lão Cẩu sợ hãi phát hiện tân nương kia giống hệt mình.
Cho nên, lúc nói Tam Thốn Đinh sủa kéo thần trí Ngô Lão Cẩu quay về thì không bằng nói Ngô Lão Cẩu tự doạ mình mà quay về sự thật.
Mẹ nó, mấy cái loại ảo giác này toàn là không đáng tin, xem ra về sau nên tránh xa Trương Đại Phật Gia này ra một chút. Ngô Lão Cẩu âm thầm mắng một tiếng, nhấc chân định xoay người rời Trương gia.
Vừa đó, Trương Khải Sơn ở phía sau gọi Ngô Lão Cẩu sắp rời khỏi: “Đúng rồi, ngày một tổ chức thiết yến mừng tân đương gia của Hoắc gia, thiệp mời đã đưa đến quý phủ của cậu.”
Ngô Lão Cẩu nghe vậy lập tức cảm thấy dưới chân lảo đảo, cảm ơn rồi vội vàng rời đi.