Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trần Bì A Tứ nghe vậy nhưng cũng không xuất hiện vẻ mặt ngoài ý muốn.
Kỳ thật, lúc trước khi Trương Khải Sơn tìm hắn vào hoàng lăng, hiếm khi gặp được đấu lớn, hắn đương nhiên là cầu còn không được. Nhưng hắn cũng biết trước mắt lấy thân phận của mình thì không có quyền cò kè mặc cả với Trương Khải Sơn, vì thế liền đi điều tra tất cả tin tức, sau đó hắn nói cho Trương Khải Sơn biết khi xuống đấu có thể sẽ gặp vài vấn đề, chẳng qua cũng che giấu vài tin tức hữu dụng cho hắn.
Hắn không đoán được sự tồn tại của thi kén, nhưng lúc ở Phụng Thiên điện nhìn thấy nữ thi trong phượng quan, lại có cảm giác thi thai trong bụng nữ thi nhất định có quan hệ với chủ mộ. Cho nên lúc đó hắn đã lấy cái thi thai trong bụng nữ thi ra, sau đó vẫn mang trên lưng, không ngờ lại bị tên Đại Bảo đầu trọc phát điên cướp đi.
Trần Bì A Tứ đương nhiên sẽ không trơ mắt nhìn thứ đồ của mình đột nhiên bị cướp đi dễ dàng như vậy, thấy tên Đại Bảo kia cướp được đồ liền chạy mất bóng, hắn cũng không để ý cánh tay đang bị thương mà đuổi theo, nhưng mộ đạo quanh co vô cùng, chạy qua mấy cua quẹo đã không thấy bóng dáng Đại Bảo, ngược lại lại thấy người nữ nhân tên là A Tĩnh kia đuổi theo.
Nghĩ cô gái này và tên đầu trọc là một hội, trong lòng hắn đột nhiên tức giận, sát tâm nổi lên tại chỗ, nhưng thiết đạn trong ngực còn chưa kịp cầm thì đã mất trọng tâm rơi vào ám đạo. Cơ quan trong mộ sẽ không tự nhiên mở ra, hắn biết rõ chắc là lúc ấy A Tĩnh nhận thức được nguy hiểm, cho nên động tay động chân, nhưng kết quả cô ta cũng không tránh được cơ quan cũng bị rơi luôn vào.
Trần Bì A Tứ thừa nhận mình không phải người lương thiện gì, nhưng hắn cũng biết rõ lúc ấy A Tĩnh đuổi theo đồng bạn hơn phân nửa chắc chắn không phải là lo lắng cho tên kia, mà là không muốn hắn độc chiếm cái thi kén đó. Nhìn thấy cách nàng tuỳ cơ ứng biến và dám liều mạng, Trần Bì A Tứ biết nữ nhân này sẽ không đơn giản như ngoài mặt, cũng không phải hạng nguời mà mình có thể tuỳ tiện giết.
Vì thế, hắn liền lặng lẽ nhìn cô ta cười diễn với hai người Trương Ngô, như chuyện vừa xảy ra không liên quan đến mình, nhưng đồng thời hắn cũng cho rằng với thân phận cùng kinh nghiệm của Trương Khải Sơn và Ngô Lão Cẩu sẽ không ngu xuẩn đến mức đang lúc nguy hiểm tứ phía mà đi tin lời đối thủ trong đấu —– ít nhất, từ trước đến nay hắn chỉ tin tưởng bản thân hắn.
Ngô Lão Cẩu cũng không biết chuyện Trần Bì A Tứ lấy thi kén đi, Trương Khải Sơn cũng không kể qua cho y, nhưng thật ra cũng không khó đoán —— lúc ở ao nước nhìn thấy túi đồ nặng trên lưng A Tứ thì có thể nhìn ra chút sự việc. Bây giờ lại thấy hắn và A Tĩnh cùng xuất hiện, so với chuyện A Tĩnh vừa kể, như vậy càng đúng được tám chín phần.
Chỉ là cô gái tên A Tĩnh này lại có thể ở trong lúc A Tứ nổi giận vì bị cướp mất bao đồ mà không mất cọng lông tóc nào, trong đó tất nhiên có ẩn tình mà mình không biết. Bất quá, Ngô Lão Cẩu không phải là một người nhiều chuyện, chỉ cần kết quả tốt, thì hắn cũng sẽ không suy xét quá trình.
Sau khi vấn đề của mình được Trần Bì A Tứ khẳng định, Ngô Lão Cẩu hơi hơi nhíu mày, tâm nói Đại Bảo nhất định là trúng ảo giác hoặc độc tố gì đó nên mới bộc lộ sức mạnh hơn người, cổ tay bị đánh gãy rồi mà vẫn còn có thể cướp đồ của A Tứ.
Nhưng theo miêu tả của A Tĩnh, lúc đó Đại Bảo cũng không có hành động nào bất thường, nếu là Cửu Môn động tay động chân, vì sao A Tứ lại không biết? Nếu tất cả mọi người đều không biết, vì sao chỉ có một mình Đại Bảo trúng chiêu.
“Bất kể thế nào, ra khỏi đây trước rồi nói.” Trương Khải Sơn bỗng nhiên lên tiếng, quay đầu nói với A Tĩnh: “Nếu có thể đến, vậy chắc cô cũng biết đường ra ngoài?”
A tĩnh nghe vậy ngạc nhiên, hiển nhiên không ngờ được Trương Khải Sơn lại hỏi thẳng như vậy. Bất quá rất nhanh liền mỉm cười —– nhãn lực của Phật Gia thật tốt.
Tuy rằng chuyến này hạ đấu chỉ phụng mệnh cấp trên làm việc, nhưng cô ta cũng muốn chứng minh năng lực mình có thể đánh một ván cờ thành công không có sơ xuất. Huống chi còn phải đối mặt với Trường Sa Cửu Môn nổi danh đã lâu, còn có Trương Ngọc Lân có tâm sâu khó dò, cho nên trước khi hạ đấu đã sưu tập tất cả tư liệu, tình huống trong mộ cũng nắm được đại khái, nằm được luôn cả xuất thân của mọi người trong Cửu Môn.
Hai người đồng bạn một chết một mất tích trong đấu, không phải cô không buồn, nhưng điều đó cũng chứng minh bây giờ chỉ còn mình cô tự dùng năng lực bản thân chống lại mọi người, thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ mới là mục tiêu hàng đầu của cô.
Cô biết Đại Bảo chạy về hướng của chủ mộ thất, cho nên mới đuổi theo. Lúc nhận thấy Trần Bì A Tứ nổi lên sát tâm, cô theo bản năng khởi động cơ quan, cô cũng không biết sau khi cơ quan mở ra sẽ có chuyện gì, nhưng quy tắc sống của cô là cùng chết vẫn tốt hơn một mình mình chết. Nếu không chết, cô cũng đã tính được phương hướng, biết chắc sau khi ra ngoài không chừng sẽ bị Trần Bì A Tứ giết thêm một lần nữa, cho nên mới ngả bài với hắn, điều kiện là giúp hắn lấy lại thi kén.
Không ngờ Trần Bì A Tứ cứ luôn bày ra vẻ mặt không tin, cô rơi vào đường cùng đành phải dùng cách kéo dài thời gian, trong lòng biết con đường nào dẫn tới chủ mộ thất, có thể hội ngộ với mọi người, như vậy thì ít nhất có thể khỏi bị chết oan.
Trước đây cô có gặp Trương Khải Sơn một lần, hơn nữa ngoài hai người không hạ đấu, người của Cửu Môn cũng đều đã gặp qua, bây giờ cũng gặp được Ngô Lão Cẩu. Nhìn thấy Cẩu Ngũ gia được đồn đại là người có nhiều bằng hữu nhất trong Cửu Môn dùng một tư thế khó coi bò qua tường, sau đó cũng không quên che Phật Gia phía sau lại để không ảnh hưởng đến vẻ mặt uy nghiêm của hắn (nguyên nhân là đây =.=), cô liền hiểu Ngũ gia này không phải là một tên sát nhân hung ác —– trong lúc nguy hiểm vẫn nhớ rõ quan tâm mọi người thì không phải là người xấu.
A Tĩnh tự nhận không phải người xấu, nhưng cũng không phải người tốt. Cô sẽ không chủ động đi hại người, nhưng nếu có người cản đường, cô sẽ không từ bỏ thủ đoạn nào để loại trừ hắn. Làm một nữ nhân có thể đi đến đây, cô đã từ bỏ rất nhiêu người thân bên cạnh. Vừa rồi, trong nháy mắt, cô bỗng cảm thấy làm một người tốt kỳ thật cũng rất tốt. Chỉ là, sau đó cô phát giác ra mình đã đánh mất cơ hội làm người tốt cả cuộc đời này. Cô chỉ hy vọng, những con chó chặn đường cô sau này đều không phải là chó ngoan.