Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sắc mặt Ngô Lão Cẩu khẽ biến, nói: “Xem ra cô ta không muốn ai còn sống.”
Y biết, mấy con anh thi này đột biến và chuyện A Tĩnh rời đi chắc chắn có liên quan, nhưng y không ngờ cô ta lại ác độc như vậy, ngay cả đường lui cũng không chừa lại.
Lúc này, thông đạo có một đám anh thi đang tiến tới, Trương Khải Sơn quay người, súng vẫn chĩa về đám anh thi, nói: “Các cậu đi trước, ta ở lại cản bọn nó!”
Ngô Lão Cẩu không nói một lời lấy ra một bọc thuốc nổ nhỏ, ý bảo Trần Bì A Tứ châm lửa, sau đó ném về phía bọn anh thi, trước khi bị tiếng nổ mạnh át mất giọng nói, kéo Trương Khải Sơn chạy, lớn tiếng la: “Muốn đi thì cùng nhau đi.”
Giây tiếp theo, bụi bẩn bám trên thông đạo bị vụ nổ mạnh mà cuộn trào, xung lượng lớn đẩy ba người ngã trên đất. Không chỉ giải quyết đám thi thể, còn sẵn tiện biến thông đạo dài hẹp thành một mộ thất bốn phía quang đãng.
Nhưng mà, không có vách tường hạn chế, đám anh thi liền từ bốn phía chạy sang.
Ngô Lão Cẩu bị tiếng nổ mạnh ảnh hưởng, chưa kịp đứng lên đã nghe Trần Bì A Tứ đứng giữa khói bụi la: “Đi hướng nào?”
Y nhanh chóng phun bụi đất trong miệng ra, chỉ chỉ vào một hướng, hét lớn: “Bên trái, vừa rồi A Tĩnh đi vào đó.”
Hiện tại không phải lúc nói chuyện khách khí với nhau, Trần Bì A Tứ cũng không phải người lễ nghĩa gì, lúc này liền đứng dậy bước vào mộ thất bên trái.
Trương Khải Sơn thấy Ngô Lão Cẩu đang định đứng lên trên mặt đột nhiên đờ đẫn một chút, lập tức lại đỡ y, nói: “Có chuyện gì?”
Sắc mặt Ngô Lão Cẩu trắng bệch, cắn răng thúc giục nói: “Đi mau, không sao hết.”
Trương Khải Sơn nghe vậy nhưng không cử động, nhìn nhìn Ngô Lão Cẩu lấy tay che chân trái, biết là vết thương vừa rồi bị kiến đen cắn do chấn động mà lại tái phát. Máu kỳ lân của hắn có thể ngăn độc tố ăn sâu vào xương cốt, nhưng không ngờ chất độc này vẫn khiến cho thần kinh người ta bị tê liệt.”
Hắn nhìn thoáng qua đàn anh thi phía sau đã sắp đứng dậy, quyết định thật nhanh nói: “Ta cõng cậu!”
Ngô Lão Cẩu chưa kịp phải ứng, chỉ kịp ‘a?’ một tiếng, cả người đã nằm trên lưng Trương Khải Sơn.
Ngoại từ lúc nhỏ được mẹ cõng, Ngô Lão Cẩu chưa bao giờ nhận loại đãi ngộ này từ người khác, huống chi mặt mũi của nam nhân lớn hơn trời, lập tức cả tâm tư ngượng ngùng cũng không thèm, kêu lên: “Mẹ kiếp! Bị người khác nhìn thấy như vậy lão tử còn mặt mũi ở trong Cửu Môn nữa sao!”
Ai ngờ Trương Khải Sơn nghe xong cũng không có ý thả y xuống, trầm giọng nói: “Ôm chặt!”
Nói xong, hắn quay lại bắn vài phát súng về mấy con anh thi, sau đó nhanh chóng chạy theo hướng Trần Bì A Tứ.
Kỳ thực lúc nãy vừa đứng lên Ngô Lão Cẩu bỗng cảm thấy chân trái tê rần không còn cảm giác, y liền biết là vết thương bị kiến cắn phát tác. Vì không muốn liên luỵ Trương Khải Sơn, y vốn định để cho hắn đi trước tìm cứu binh rồi mới nói, không ngờ hắn lại trực tiếp cõng y lên. Y biết hiện tại không phải lúc nói tới thể diện, tranh thoát mấy con anh thi này mới là quan trọng, lập tức không giãy dụa phản kháng nữa mà ôm chặt cổ Trương Khải Sơn để tránh cho hắn phân tâm.
Ngô Lão Cẩu đoán không sai, theo hướng A Tĩnh đi dọc đường không có gặp phải anh thi hay trở ngại gì khác. Nhưng đi được một nửa, y bắt đầu cảm thấy có điểm không đúng, định nhắc nhở Trương Khải Sơn, bước chân của người bên dưới cũng chậm lại.
“Ngài cũng cảm thấy không bình thường?” Ngô Lão Cẩu nhíu nhíu mày nói: “Tứ phía chỉ có một cái lối ra, có giống anh thi cố tình đuổi chúng ta vào đây không?”
Trương Khải Sơn không trả lời, nhưng cũng nhận ra điểm ấy.
Lúc này, mộ đạo trống trải phía trước đột nhiên truyền đến tiếng bước chân ồn ào, trong đó còn có vài câu mắng chữi.
Ngô LÃo Cẩu nhận ra, đây là giọng của Trần Bì A Tứ. Y sửng sốt một chút, hỏi: “Sao hắn lại quay lại? Nghe tiếng bước chân hình như là có bốn người, những người khác là ai?”
Vấn đề này kỳ thật không cần Trương Khải Sơn trả lời, bởi vì mấy bóng người đã nhanh chóng xuất hiện trước mặt họ.
Ngoại trừ Trần Bì A Tứ, theo sau đương nhiên là Hắc Bối Lão Lục, Chung Thanh và Hoắc Tiên Cô.
Nhìn thấy mọi người khó tránh khỏi đất bụi trên thân, nhưng đều không có vết thương, Ngô Lão Cẩu thả lỏng, nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt kỳ quái của Hoắc Tiên Cô, y đột nhiên nhớ ra mình còn ở trên lưng Trương Khải Sơn.
Thấy Trương Khải Sơn không có động tác gì, Ngô Lão Cẩu chỉ đành phải cúi đầu vào tai hắn nhẹ giọng nói: “Thả tôi xuống đi.”
Không ngờ Trương Khải Sơn lại giống như không nghe thấy, lạnh tanh nói với mọi người: “Xảy ra chuyện gì?”
Trần Bì A Tứ oán hận căm thù nói: “Tôi đi tới cuối đường phát hiện đều là tử lộ, đang định tìm đường khác thì nghe bên kia tường có tiếng vang, sau khi bức tường nổ tung thì thấy bọn Lão Lục.”
Vẻ mặt Chung thanh vẫn rất thản nhiên, nhanh chóng bổ sung: “Sau khi Tứ gia và A Tĩnh đuổi theo Đại Bảo, bọn tôi cũng nhanh chóng hội hợp với Lục gia và Trương Ngọc Lân, nhưng trên đường phát hiện hai ngã rẽ, vì muốn mau chóng tìm được Tứ gia, bọn tôi đã quyết định chia làm hai đường, Nhị gia, Tam gia, A Sinh, Trương Ngọc Lân một đường, Lục gia, Thất cô nương, còn có tôi đi một đường. Nhưng đi mãi thì bọn tôi phát hiện đã rơi vào vòng tuần hoàn chết, Thất cô nương phát hiện có thể là do bọn anh thi tác quái, không ngờ dùng thuốc nổ nổ bức tường lại gặp được Tứ gia.”
Hắc Bối Lão Lục nghe vậy vẫn không lên tiếng, Hoắc Tiên Cô lại nở nụ cười, nói: “Sau đó còn gặp được Phật Gia và Ngũ gia.”
Ngô LÃo Cẩu làm bộ không chú ý đến lời nói mang chút trêu chọc của nàng, lo nghĩ rồi nói: “A Tĩnh trước khi đi có nói ‘tìm thấy Hàm hương thạch là có thể tìm được chủ mộ thất’, e là chúng ta còn phải quay lại đại điện kia một chuyến!”