Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chu Hằng tiếp tục đi về chỗ sâu trong động.
Đừng nhìn cửa vào sơn động vô cùng hẹp hòi, nhưng càng đi vào bên trong lại càng rộng mở. Đương nhiên, cũng không rộng mở đến mức có thể đi ngang, đại khái có thể chứa ba người…song song.
Đi mười mấy phút, vẫn không có bất kỳ ý tứ đi đến cuối, tính cách Chu Hằng không chịu thua, liền quyết định đấu cùng sơn động này, thế nào cũng phải đi đến tận cùng!
Bên ngoài là một mảnh đen nhánh, chớ nói chi bên trong sơn động , hoàn toàn đưa tay không thấy được năm ngón, cũng may ở trong sơn động này cũng không có đường rẽ gì, chỉ là một con đường đi kéo dài phía trước, cũng không cần sợ lạc đường đi không ra.
Chu Hằng ngẫu nhiên dùng trường kiếm chém vách động, nương ánh sáng đốm lửa ma sát yếu ớt ra ngoài để đánh giá một chút hoàn cảnh chung quanh.
Lại nửa canh giờ đã qua, hắn vẫn không đi đến đáy động.
Nếu thay đổi một người khác, như thế nào cũng phải quay đầu trở về, nhưng Chu Hằng lại là kẻ cố chấp, nếu hạ quyết tâm phải đi đến cuối, vậy hắn tuyệt đối sẽ không buông bỏ giữa đường – nếu không, hắn cũng sẽ không kiên trì mười năm ở dưới hắc kiếm khảo nghiệm !
Chỉ cần không phải mê cung, như vậy luôn có thể đi đến cuối.
Lại một giờ sau, phía trước đột nhiên xuất hiện một đạo ánh sáng, tuy rằng rất mỏng manh, nhưng đối với người bị vây bóng tối lâu dài mà nói, cũng giống như một ngọn đèn sáng. Chu Hằng vui vẻ trong lòng, nhưng lòng đề phòng lại càng sâu, nắm trường kiếm trong tay càng chặt.
Lại đi thêm vài bước, ánh sáng càng ngày càng sáng, hiện ra một cái cửa động.
Khi hắn cất bước ra, trước mắt lập tức rộng mở trong sáng, chỉ thấy trăng sáng sao thưa, đây đúng là một tòa u cốc.
Chu Hằng ngẩng đầu nhìn trời, không biết khi nào mưa to ngừng lại, cỏ xanh trong cốc dính đầy giọt nước mưa, càng lộ vẻ xanh tươi, tản phát ra một cỗ khí tức dạt dào sinh cơ.
Sơn cốc không lớn, phạm vi chừng trăm thước, bốn bề toàn núi, là một tòa tuyệt cốc. Vách núi dốc đứng, chỉ sợ linh vượn cũng khó mà leo đến đỉnh núi.
Phía tây vách núi có một ao nhỏ, bên hồ có một cây đại thụ, tán cây hoàn toàn che khuất ao, lá cây ở trong gió đêm nhẹ nhàng lay động, phát ra thanh âm xào xạc.
Khi ánh mắt đảo qua dưới đại thụ, con ngươi Chu Hằng không khỏi căng thẳng.
Một cỗ thi thể!
Đầu, cổ, tay đã hóa thành xương trắng dựa vào ở trên cây to, bộ phận còn sót lại giấu ở dưới một kiện cẩm bào màu đỏ thắm, không để xương trắng dày đặc hiển lộ ra, nhưng một cái đầu lâu khô khốc đã đủ thấy kinh khủng.
Lúc này Chu Hằng mới nhớ tới, trước đây không lâu hắn vừa mới giết chết một người!
Khiến hắn khiếp sợ là, hắn không ngờ không có cảm thấy cái gì không thích ứng, dường như không phải giết người, mà là làm thịt một con gà, một con chó!
– Con đường võ đạo, không tránh được sát phạt, xem ra ta đã thích ứng trước thời hạn!
– Tuy nhiên, ta cũng không muốn làm sát nhân cuồng ma… giới hạn cuối cùng của ta chính là, ai cũng đừng chọc ta!
Ánh mắt Chu Hằng kiên định, để qua việc giết người một bên, bước đến dưới ngọn cây.
Thi thể đầy đủ đầu, cổ xương, Chu Hằng đẩy ra quần áo thi thể, chỉ thấy vị trí nơi ngực bị chặt 3 cây xương sườn, xương gãy còn rơi trên mặt đất, chớp động vẻ trong suốt, vô cùng trắng nõn.
– Người này khi còn sống hẳn là bị đánh chấn thương nội phủ, sau đó trốn đến nơi này, bị thương nặng không trị liệu được mà chết!
– Điểm ấy có thể chứng minh từ trên quần áo hắn hoàn chỉnh, nếu là lợi khí đâm thủng, không thể nào không lưu lại vết thủng trên quần áo! Mà địch nhân của hắn nếu truy tới đây, trước khi hắn chết cũng không có khả năng bảo trì cái tư thế này!
– Từ hình dạng cốt xem, đây rõ ràng là bị một quyền oanh phá !
Chu Hằng lấy đi một đoạn xương gãy, dùng sức một chút, xương gãy lại cứng cỏi thần kỳ, không nhúc nhích tí nào. Hắn cổ động chân nguyên lực toàn thân, lại bẻ thử một lần, nhưng xương gãy vẫn như cũ, so với sắt còn bền hơn!
– Bây giờ lực hai tay ta tuyệt đối ở trên ngàn cân, mà xương cốt này ít nhất đã trải qua mấy thập niên dãi gió dầm mưa, sớm không còn cứng cỏi như trước nữa, sao còn có thể mạnh như vậy?
– Những năm trước đây có kẻ trộm mộ đào phần mộ một vị lão tổ mất mấy chục năm, thời điểm an táng một lần nữa, bị người không cẩn thận đạp phải di cốt, lập tức nát!
– Vị lão tổ kia khi còn sống là tồn tại Luyện Huyết Cảnh!
So sánh hai cái với nhau, Chu Hằng chỉ có thể cho ra một cái kết luận khiến hắn khiếp sợ vạn phần.
Đăng thiên lộ!
Cỗ thi thể này khi còn sống đã đi qua đăng thiên lộ, thành tồn tại bất khả tư nghị!
Ở trong Chu Hằng nhận thức, võ giả vượt qua đăng thiên lộ chẳng khác nào là tiên nhân trong truyền thuyết, mà tiên nhân như vậy bị người ta dùng quyền đầu chặt đứt xương ngực, cuối cùng chết thê thảm ở nơi đây!
Núi cao còn có núi cao hơn, cho dù là tồn tại vượt qua đăng thiên lộ cũng không phải bất tử bất diệt.
Chu Hằng cẩn thận tìm tòi thi thể một chút, ở gần xương hông phát hiện một quyển sách cùng một tấm lệnh bài.
Quyển sách này nguyên vốn giấu ở chỗ ngực bụng, bày bên người, nhưng theo thân thể hư thối, sách này cũng rớt xuống, mới xuất hiện ở vị trí xương hông.
Tuy nhiên, quyển sách này cũng không biết là dùng tài liệu gì chế thành, không ngờ đã trải qua thi thể hư thối mà chưa cùng xong đời! Hơn nữa, thời gian lâu như vậy qua, quyển sách này cũng không thay đổi chút nào, sờ ở trong tay vô cùng mềm mại, dường như không phải trang giấy mà là da người.
Tuyệt không đơn giản!
Có thể dùng tài liệu quý báu như vậy chế thành trang sách, như vậy phía trên đến tột cùng ghi lại dạng tin tức gì? Hơn nữa còn xuất ra từ một vị cường giả tuyệt thế có thể bước qua đăng thiên lộ, có thể được cường giả như vậy cất chứa bên người sẽ quý báu cỡ nào?
Trên bìa cũng không có chữ viết, Chu Hằng không kềm chế được tò mò trong lòng, mở ra văn bản.
[ Nguyệt Ảnh Tâm Quyết ]!
Trang thứ nhất chỉ có bốn chữ, viết rồng bay phượng múa, bút lực cứng cáp, lộ ra một cỗ đại khí.
Một quyết tự có thể nói rõ căn bản là một quyển công pháp tu luyện, chỉ là quyển [ Nguyệt Ảnh Tâm Quyết ] này nói không chừng là nguyên nhân để cho vị cường giả kia ngã xuống, như vậy nó sẽ quan hệ trọng đại như thế nào?
Chu Hằng không kìm nổi tiếp tục lật xem xuống phía dưới, đọc một lượt thiên công pháp này.
Đúng vậy, đây đúng là một quyển công pháp tu luyện, chữ viết chỉ có hơn bốn ngàn, hơi có chút tối nghĩa, tuy nhiên Chu Hằng chỉ mất một vài giây đã bừng tỉnh đại ngộ, lý giải cũng không cố sức.
Ngộ tính của hắn, trong quá trình tu luyện Lăng Thiên Cửu Thức không ngừng tăng cường, tuy rằng đến bây giờ còn không thông hiểu đạo lí kiếm pháp thức thứ nhất, nhưng tìm hiểu Nguyệt Ảnh Tâm Quyết lại không hề khó.
– Thật phải thử một chút xem hiệu quả bộ công pháp này như thế nào!
Chu Hằng khoanh chân ngồi xuống, với pháp môn Nguyệt Ảnh Tâm Quyết luyện hóa thức ăn trong cơ thể, chiết xuất ra năng lượng tự do, chuyển hóa thành chân nguyên lực bản thân.
Ân!
Vận chuyển Nguyệt Ảnh Tâm Quyết ở trong người một chu thiên, Chu Hằng không khỏi ngừng lại, trên mặt lộ ra vẻ khiếp sợ.
Hiệu suất!
Hiệu suất Nguyệt Ảnh Tâm Quyết chuyển hóa chân nguyên lực gấp đôi Liệt Dương Quyết!
Theo Nguyệt Ảnh Tâm Quyết miêu tả, tu luyện ở dưới ánh trăng, công hiệu có thể đề cao ba thành, nhưng Liệt Dương Quyết tu luyện dưới ánh mặt trời cũng có thể đề cao hai thành. Vô luận nói như thế nào, Nguyệt Ảnh Tâm Quyết đều mạnh mẽ hơn Liệt Dương Quyết nhiều!
Dù tính chỉ là tốc độ gấp đôi, ý vị đồng dạng phải đạt tới Luyện Cốt Cảnh, với Liệt Dương Quyết tu luyện cần 10 năm, như vậy dùng Nguyệt Ảnh Tâm Quyết chỉ cần năm năm!
Trách không được người này gặp họa sát thân!
Nên biết rằng ở trên con đường tu luyện, thời gian tuyệt đối là địch nhân lớn nhất!
Tỷ như Luyện Nhục Cảnh, nếu không thể đột phá ở trước hai mươi tuổi, như vậy khả năng này sẽ rơi chậm lại vô hạn, trên cơ bản không có hi vọng – cho nên Chu gia mới có quy định mười tám tuổi không thể đạt tới Luyện Nhục Cảnh không được tu luyện.
Tuy rằng công pháp chỉ là tốc độ tăng lên tích lũy chân nguyên lực, nhưng có thể tiết kiệm một nửa thời gian ở phía trên này, có thể có thời gian đi đột phá đại cảnh giới.
Hơn nữa cảnh giới càng cao, thời gian tích lũy chân nguyên lực cũng càng dài, sau khi đạt tới Luyện Huyết Cảnh, đột phá tiểu cảnh giới mất mười năm! Nếu như có thể dùng 15 năm đạt tới Luyện Thể tầng mười hai đỉnh phong, như vậy thời gian dùng để tấn công đăng thiên lộ tự nhiên cũng càng nhiều!
Nhân sinh vội vàng, trong nháy mắt trôi qua trăm năm, có bao nhiêu mười năm có thể lãng phí?
Tuy rằng Chu Hằng có thể nhận được năng lượng tự do từ đoạn kiếm màu đen, tác dụng Nguyệt Ảnh Tâm Quyết trước mắt đối với hắn cũng không lớn, nhưng ai biết dị năng hắc kiếm có thể liên tục bao lâu?
Nói không chừng sau khi trả lại hắn mười năm khổ tu rồi chấm dứt!
Hơn nữa, bộ công pháp này còn có thể truyền cho Chu Định Hải.
Chu Định Hải vì hắn đã chậm trễ rất nhiều năm tu luyện, nếu sửa tu Nguyệt Ảnh Tâm Quyết, như vậy với thiên phú Chu Định Hải nhiều nhất năm năm có thể đạt tới Luyện Thể tầng mười hai!
Chu Hằng thu vào công pháp, thời điểm lễ mừng năm mới khẳng định phụ thân sẽ trở về.
Cách đêm khuya còn chừng một canh giờ, thừa dịp chút thời gian này Chu Hằng đào cái hố, chôn cỗ thi thể kia xuống phía dưới, nếu từ trên người đối phương chiếm được một kiện công pháp cực phẩm, như vậy để người chết xuống mồ cũng là sự tình duy nhất hắn có thể làm.
Hạ táng với người chết còn có tấm lệnh bài kia, một mặt viết hai chữ Cửu Linh, mặt khác thì là chữ Tô, không biết là tài liệu gì chế thành, toàn thân màu tím.
Chu Hằng cho rằng đó là lệnh bài thân phận người chết, bởi vậy cũng quy táng theo.
Làm xong hết thảy, cũng gần như đến rạng sáng, hắn ngồi xuống, lẳng lặng đợi đoạn kiếm màu đen phóng xuất ra năng lượng.
Ông!
Trong nháy mắt tới đêm khuya, đoạn kiếm màu đen khẽ run lên, lực lượng khổng lồ trào ra, trong nháy mắt tràn ngập cả người Chu Hằng. Hắn vội vàng triển khai Nguyệt Ảnh Tâm Quyết, điên cuồng hấp thu luyện hóa những năng lượng tự do này.
Vẻn vẹn chưa tới hai mươi phút, tất cả năng lượng đã bị hắn luyện hóa sạch sẽ, Chu Hằng mở hai mắt ra, lại bỗng nhiên cả kinh!
Ở bên trên vách núi đá rõ ràng nổi lên một đạo nhân ảnh, đang không ngừng di động tới!
Có người? Ai!
Chu Hằng vội vàng dựng bắn người lên, trường kiếm keng ra khỏi vỏ, bày ra trạng thái phòng ngự.
Hắn ngửa đầu nhìn trời, tuy rằng bầu trời trăng sáng treo cao, nhưng vách đá dựng đứng, phía trên tuyệt đối không thể có người, bởi vậy bóng người này tuyệt đối không phải phóng xuống từ bên trên.
Chẳng lẽ là từ mặt nước dưới đi ra ngoài?
Chu Hằng lập tức phát ra một cỗ cảm giác kinh ngạc lạ thường, người đang du động đáy nước hoàn toàn bất đồng, bóng người kia tuyệt đối đang đi động, mà không phải bơi!
Ai có thể bước chậm ở dưới đáy nước?
Thủy quái?
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");