Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Địch Phi Kinh nói xong, bên cạnh hắn bỗng nhiên xuất hiện thêm bốn người.
Bốn hảo thủ của Lôi Gia.
Lôi Thiên, Lôi Đả, Lôi Lôi, Lôi Phách.
Thiên Đả Lôi Phách. (Thiên lôi giáng đòn)
Bốn người này hợp thành Lôi Gia “Lôi Hỏa Trận” trứ danh.
Thâm nhập Lôi Hỏa Trận, kẻ dám vào bị đốt thành tro bụi —— ngay cả xương cốt cũng chẳng còn.
Đây là trận pháp đáng sợ nhất của Lôi Gia, bọn họ chính là bốn đại cao thủ mang đến khí thế kinh hồn táng đởm cho Lôi Gia.
Vì sao nói bốn người chẳng mấy tiếng tăm giang hồ này lại là những kẻ đáng sợ nhất của Lôi Gia?
Bởi vì Lôi Hỏa Trận này uy lực vô cùng, ngay cả người bày trận cũng sẽ gánh chịu thương tổn không ít.
Lôi Gia Lôi Hỏa Trận từ ngày lập ra đến nay mới dùng có ba lần, Lôi Thiên, Lôi Đả, Lôi Lôi, Lôi Phách cũng đã chịu thương tích đến độ gần đất xa trời, vết thương lở loét, bộ mặt biến dạng.
Nhưng bọn họ vẫn không sợ hãi như trước, bọn họ vẫn bày trận như trước —— bọn họ không sợ chết.
Người không sợ chết, lại chẳng phải người đáng sợ nhất hay sao?
Trận do người không sợ chết bày bố, chẳng lẽ không phải là thứ trận đồ đáng sợ nhất?
Ngay cả Cố Tích Triều cũng kinh hãi đến lắp bắp.
Địch Phi Kinh thực ra đã gặp phải phiền toái gì, khiến hắn hạ quyết tâm phải đưa bọn họ vào chỗ chết, không tiếc đối đầu quyết liệt cùng Kim Phong Tế Vũ Lâu?
Thích Thiếu Thương cũng giật mình, hắn nhìn Địch Phi Kinh, một Địch Phi Kinh quyết tuyệt đến nhường này, bỗng nhiên thở dài một tiếng.
“Địch huynh, Thích mỗ muốn hỏi một câu, Lôi cô nương… đã xảy ra chuyện gì?”
Thích Thiếu Thương trong lòng rõ ràng, nếu đơn thuần chỉ là bất chung chí hướng, xét tính cách của Địch Phi Kinh, chắc chắn sẽ không chớp một phát đã muốn lấy mạng cả hai người họ ngay.
Có thể làm cho Địch Phi Kinh thiếu kiên nhẫn đến vậy, đại khái cũng chỉ có một nguyên nhân.
Cho nên Thích Thiếu Thương mới có thể hỏi câu kia.
Địch Phi Kinh quả nhiên động dung.
Động dung rồi đến sợ hãi.
Ngay cả nhược điểm của hắn thiên hạ cũng đã nhìn ra.
Hắn cúi đầu, thong thả nói, “Thích đại hiệp, Địch mỗ không phải có tâm đưa các ngươi vào chỗ chết, chỉ cần các ngươi không nhúng tay vào chuyện này là xong.”
Thích Thiếu Thương lắc đầu, “Địch huynh, nếu tin tưởng Thích mỗ, liền nói cho tại hạ biết, Lôi cô nương rốt cuộc làm sao vậy.”
Địch Phi Kinh lại cúi đầu thấp hơn.
Thật lâu sau, hắn mới nói, “Thích đại hiệp, thứ cho Địch mỗ không tiện bẩm báo.”
Cố Tích Triều mỉm cười, đi đến bên người Thích Thiếu Thương, cùng hắn sóng vai mà đứng.
“Vậy đánh đi.”
Cố Tích Triều thản nhiên nói mấy từ này.
Thích Thiếu Thương nhìn hắn, cũng cười cười, “Mỗi người đều có chuyện không thể thỏa hiệp, cho nên, đánh nhau có lẽ là phương thức giải quyết tốt nhất.”
Địch Phi Kinh khoanh tay đứng giữ thế chiến, tay trái hơi hơi nâng lên —— đó là lệnh khởi binh lập trận.
Lôi Thiên tức khắc rời sang phải, Lôi Đả bỗng nhiên sang trái, Lôi Lôi đi nghịch chiều bát quái, Lôi Phá tại chỗ bất động.
Thích Thiếu Thương cùng Cố Tích Triều đã đứng bên rìa Lôi Hỏa Trận.
Cố Tích Triều cúi đầu hướng Thích Thiếu Thương nói, “Khi đánh, theo ta từng bước.”
Thích Thiếu Thương gật đầu, nhanh chóng dựa lưng vào lưng Cố Tích Triều.
Ngay lúc này —— tất cả nghe được một thanh âm khiếp hãi.
Một đệ tử Lục Phân Bán Đường sợ hãi chạy tới.
“Đại đường chủ… Kim Phong Tế Vũ Lâu đã đánh vào tổng đường, chúng ta… thủ không được!”
Địch Phi Kinh run rẩy một chút, tuy rằng chỉ một chút, Cố Tích Triều vẫn thấy được.
Hắn chỉ kiếm hướng địch thủ, “Địch Phi Kinh, ngươi tưởng rằng Vương Tiểu Thạch không phải là Tô Mộng Chẩm, nhưng ngươi biết không, trên giang hồ không có chuyện”Tưởng rằng”.”
Địch Phi Kinh đột nhiên ngẩng đầu, Nhãn Đao khiến Cố Tích Triều có cảm giác không rét mà run.
Lại nghe Địch Phi Kinh chửi ầm lên, “Phương Ứng Khán tên khốn kiếp này!”
Địch Phi Kinh xưa nay đều rất tao nhã.
Địch Phi Kinh lúc nào mắt cũng như hàn đàm, sâu không thấy đáy.
Nhưng giờ khắc này Địch Phi Kinh lại chửi ầm lên.
Hắn mắng xong lập tức đi ngay, hắn vừa đi, “Thiên Lôi Đả Phách” cũng lập tức biến mất.
Bọn họ biến mất rất nhanh, nhanh đến nỗi Thích Thiếu Thương và Cố Tích Triều cơ hồ phản ứng không kịp.
Nhưng bọn họ đều biết, mặc dù Địch Phi Kinh có mau đến thế nào, cũng không kịp nữa rồi.
Nhưng bọn hắn khó hiểu chính là, Vương Tiểu Thạch tại sao lại tấn công Lục Phân Bán Đường đúng giờ khắc này?
Là vì Vương Tiểu Thạch biết Địch Phi Kinh tới giết bọn hắn, cho nên áp dụng kế “vây Nguỵ cứu Triệu” sao?
Và Lục Phân Bán Đường tại sao lại thất thủ nhanh đến thế?
Lôi Thuần rốt cuộc ở đâu?
Kim Phong Tế Vũ Lâu và Lục Phân Bán Đường đánh nhau, ai là kẻ “ngư ông đắc lợi”?
Bọn hắn cũng nghĩ tới người Địch Phi Kinh vừa mới chửi —— Phương Ứng Khán tên khốn kiếp này!
Cố Tích Triều và Thích Thiếu Thương có cảm giác đã lọt vào một thế trận liên hoàn.
Cũng đúng lúc này, bọn họ thấy mười người khác mới tới.
Bọn họ đầu tiên thấy Bát Đại Đao Vương, dáng vẻ mệt nhọc rã rời.
Cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên, bọn này vốn là chạy tới Sơn Đông để giết hai người họ. Chính cảnh tượng này đã tố cáo kẻ nào đang chờ họ tự chui đầu vào lưới.
Cố Tích Triều bỗng nhiên lạnh lùng nói, “Phương Ứng Khán rốt cuộc muốn thế nào?”
Trả lời hắn chính là Nhâm Oán, một Nhâm Oán bình thường ngượng ngùng giống hệt một đại cô nương.
“Tiểu Hầu gia dĩ nhiên muốn các người tới tìm cái chết.”
“Thì ra Phương Ứng Khán muốn giết, không phải là nghĩa quân Sơn Đông, mà là chúng ta.”
“Đúng.”
“Vậy tại sao không xuống tay lúc chúng ta đang ẩn cư, vì sao buông tha chúng ta lâu như vậy?”
“Bởi vì, tiểu Hầu gia đang đợi Cố công tử và Thích đại hiệp thu thập đầy đủ chứng cứ, sau đó đoạt lấy danh sách của các người, rồi lần lượt giết người diệt khẩu.”
Nhâm Oán đưa mắt nhìn họ, tựa hồ trong mắt hắn họ đã thành xác chết.
Cố Tích Triều liền hiểu ngay —— thật sự là thế liên hoàn cục tuyệt diệu.
Địch Phi Kinh chửi rất đúng, Phương Ứng Khán quả nhiên là tên khốn kiếp.
“Phương Ứng Khán và Thái Kinh, dã tâm cũng lớn quá chứ.” Cố Tích Triều nheo mắt, yên lặng hít sâu một hơi.
Nhâm Oán cười gật gật đầu, “Tiểu Hầu gia là nhân trung long phượng.”
Cố Tích Triều mỉm cười, “Như vậy, bớt nói nhảm, đánh thì đánh đi.”